Đồi Gió Hú - Chương 18 – Cathy bị đưa về lại Đồi Gió Hú

Sau đấy, Cathy kể cho tôi nghe về cuộc trốn chạy khỏi trại Đồi của cộ Cô đã nghe thấy giọng nói của mấy người bên Ấp sang hỏi tìm cô và rất tuyệt vọng khi nghe Heathcliff xua họ đi. Cuối cùng, mặc dầu đang khổ não, cô cũng đã thuyết phục được Linton ra tay cứu cộ Nhân lúc cha cậu vắng mặt, cậu đã đi kiếm chìa khóa và mở cửa. Đêm đó, khi bốn bề đều đã yên tĩnh, cô lẻn ra khỏi nhà và chạy một mạch về Ấp.

Buổi tối sau đám tang, Cathy và tôi ngồi trong thư viện, băn khoăn tự hỏi không biết chuyện gì sắp xảy ra. Cathy hy vọng là cô sẽ được phép ở lại Ấp. May ra Linton có thể sang sống với cô và tôi có thể làm quản gia cho họ. ý nghĩ đó làm cả hai chúng tôi vui lên, nhưng chúng tôi đang nói dở thì một gia nhân chạy vào.

– Cái tên vô lại Heathcliff đang đến đấy! – Y nói – Tôi cài chặt cửa không cho hắn vào nhé?

Không kịp nữa rồi. Heathcliff cũng chẳng thèm nhọn công gõ cửa. Ngôi nhà này đã thuộc về con trai ông ta, nên ông ta tự xem mình là chủ nhân. ông ta vào thẳng thư viện và đóng cửa lại. Cathy đứng dậy như thể sẵn sàng bỏ chạy.

– Đứng lại! – ông ta vừa nói, vừa nắm lấy cánh tay cô – Đừng hòng chạy trốn nữa! Tôi đến dể đưa cô về nhà. Tôi hy vọng là cô sẽ là một đứa con dâu biết làm tròn bổn phận và không còn xúi giục con trai tôi làm trái ý tôi nữa. Tôi đã phải trừng phạt nó rất nghiêm khắc vì nó đã giúp cô bỏ trốn. Hareton kể với tôi là do vậy mà ban đêm nó thức dậy và la hét hàng giờ liền, gọi cô đến che chở cho nó khỏi bị tôi hành hạ. Giờ đây cô phải quan tâm lo lắng cho nó. Tôi khoán nó cho cộ

– Sao không để Cathy ở lại đây? – Tôi khẩn khoản. – Đưa con trai ông sang đây với cô ấy. Vì ông căm ghét cả hai, ông sẽ không hề thấy nhớ họ đâu.

– Tôi sẽ kiếm một người thuê ấp này – ông ta nói – và tôi muốn các con tôi sống quanh tôi, chị có thể tin chắc như thế. Con bé này sẽ phải chịu ơn tôi vì tôi sẽ nuôi nó. Tôi sẽ không để nó ăn không ngồi rồi sau khi Linton chết. – ông ta quay sang Cathy – Nhanh lên, sửa soạn đi ngaỵ

– Tôi sẽ đi – Cathy nói – Linton là người duy nhất để cho tôi yêu thương trên đời này, và ông không bao giờ có thể làm cho chúng tôi căm ghét nhau. Tôi thách ông xúc phạm đến cậu ấy trong khi có mặt tôi và tôi thách ông làm cho tôi sợ đấy.

– Cô hợm mình lắm nhỉ – Heathcliff đáp – Tôi đâu có ưa cô đến độ phải đi xúc phạm đến nó? Cô sẽ được nếm trải đến cùng đủ mùi khổ đau. Không phải tôi sẽ làm cho nó trở nên đáng ghét đối với cô, mà chính là tâm hồn nó kia.

– Tôi biết cậu ấy có bản tính xấu – Cathy nói với ông ta – bởi vì cậu ấy là con trai ông. Tôi sẵn sàng tha thứ cho cậu ấy, vì tôi biết cậu ấy yêu tôi, và chính vì thế mà tôi yêu cậu ấy.

Cô nhìn thẳng vào ông ta và nói tiếp:

– ông Heathcliff, không có ai yêu ông cả. Dù ông có làm chúng tôi khổ sở đến mấy chăng nữa, chúng tôi vẫn thấy được phục thù khi nghĩ rằng sở dĩ ông tàn ác như vậy cũng vì ông còn khổ sở hơn chúng tôi nhiều. ông đang khổ sở, phải không nào? Và cô đơn nữa! Không ai yêu ông cả! Sẽ không có ai khóc thương ông khi ông chết!

Cathy kết thúc mấy lời này một cách gần như đắc thắng. Cô đang xử sự giống như những người ở trại Đồi, tìm thấy niềm vui trong những nỗi khổ đau của kẻ thù.

– Mày sẽ phải hối tiếc cho mình nếu mày còn đứng đó thêm một phút nữa. – Bố chồng cô nói – Đi lấy đồ đạc ngay!

Cô ngẩng cao đầu đi ra khỏi phòng. Tôi khẩn khoản van nài Heathcliff cho tôi được thế chỗ của Zillah ở trại Đồi, để chị ấy sang bên Ấp này thay tôi, nhưng ông ta bảo tôi im miệng. ông ta chăm chú ngắm nghía mấy bức tranh treo trên tường, rồi chỉ vào một bức chân dung vẽ Catherine và Linton và nói:

– Chị hãy thu xếp gửi bức chân dung kia lên trại Đồi.

– Tôi đã sẵn sàng lên đường. – Cathy vừa bước vào vừa thông báo – Cô Ellen, cô làm ơn bảo họ đóng yên cho con ngựa lùn của cháu nhé.

– Mày chẳng việc gì phải đem theo con ngựa lùn của mày đâu – Heathcliff nói – Ở bên Đồi Gió Hú, mày sẽ không bao giờ cần đến ngựa. Sau này, thỉnh thoảng cô có đi đâu thì cứ đi bộ. Nào đi thôi!

– Tạm biệt cô Ellen. – Cô chủ tôi thì thầm, và khi cô hôn tôi, môi của cô lạnh ngắt – Cô đến thăm cháu sớm nhé, cô Ellen. Đừng quên cháu đấy!

– Ellen Dean, chị liệu hồn, chớ có làm cái trò ấy. – Người giám hộ mới của cô nói – Khi nào tôi muốn nói chuyện với chị, tôi sẽ sang đây. Tôi không cho chị lên nhà tôi đâu.

ông ra hiệu cho Cathy ra khỏi phòng, và sau khi ném về phía tôi một cái nhìn làm tim tôi quặn đau, cô làm theo ý ông tạ Qua khung cửa sổ, tôi dõi mắt nhìn họ đi xuống lối mòn. Heathcliff nắm lấy cánh tay Cathy, mặc cho cô cưỡng lại, và hối hả bước, lôi cô đi xuống.

Bất chấp lời cảnh cáo của Heathcliff, tôi đã sang thăm trại Đồi một lần để thăm hỏi Cathy, nhưng Joseph không cho tôi vào nhà, nên để nắm được tin tức, tôi phải dò hỏi Zillah mỗi khi gặp chị tạ Vào cái đêm Cathy trở về Đồi cùng với Heathcliff, cô đi thẳng tới phòng Linton, chẳng nói chẳng rằng với ai. Hôm sau, khi Heathcliff và Hareton đang dùng điểm tâm thì cô bước vào chính sảnh:

– ông có thể cho gọi bác sĩ được không? – Cô run rẩy hỏi – Bệnh tình của Linton nặng lắm rồi.

– Chúng tôi biết chứ – Heathcliff đáp – Nhưng mạng sống của nó không đáng giá một xu, và tôi sẽ không chi một xu nào cho nó đâu.

– Nhưng tôi không biết phải làm gì cho cậu ấy, – cô nói – và nếu không ai giúp tôi thì cậu ấy chết mất.

– Xéo, xéo khỏi phòng này ngay – Heathcliff quát – Đừng để tôi phải nghe một tiếng nào về nó nữa. Ở đây không có ai thèm bận tâm xem chuyện gì sẽ xảy đến với nó. Nếu cô quan tâm thì cô có thể chăm nom nó, còn nếu không thì cứ khóa cửa phòng nó lại và để mặc nó.

Tuyệt vọng, Cathy đến cầu cứu Zillah

– Tôi không thể giúp cô được. – Chị quản gia nói. – ông Heathcliff đã nói rằng chăm sóc cậu ấy là việc của cô, và ông ấy không cho phép tôi được giúp cộ

Thế là Cathy bị bỏ mặc một mình lo cho Linton. Cậu rên rỉ cả ngày và gần như cả đêm, còn khi cậu thấy khá lên chút ít thì lại luôn miệng cằn nhằn. Cathy chẳng nghỉ ngơi được mấy, khuôn mặt trắng bệch và đôi mắt sưng húp của cô cho thấy điều đó. Thỉnh thoảng cô vào bếp, vẻ mặt lo lắng. Nhưng cô chẳng bao giờ mở miệng cầu xin, vì trước đó, tất cả bọn họ đều đã cự tuyệt, nên cô biết có cầu xin nữa cũng vô ích. Đêm đến, để thay đổi không khí, cô ra đầu cầu thang, lặng lẽ khóc một mình.

Nhiều ngày trôi qua như thế, rồi cuối cùng, một đêm, Cathy bước vào phòng Zillah, không hề gõ cửa.

– Báo với ông Heathcliff là con trai ông ấy đang hấp hối. Tôi biết chắc là như vậy. – Cô nói – Dậy ngay và báo cho ông ấy đi.

Cô lại biến mất, chẳng nói gì thêm nữa. Zillah sợ không dám làm cho ông Heathcliff nổi giận, bèn nằm im nghe ngóng. Trong nhà bốn bề lặng ngắt như tờ, vì thế chị ta trở mình rồi ngủ tiếp, nghĩ rằng Cathy chắc hẳn đã lầm.

Lát sau, Cathy kéo một hồi chuông inh tai nhức óc đánh thức cả nhà dậy. Heathcliff gọi Zillah đến, hỏi xem có chuyện gì. Bấy giờ Zillah mới báo lại cho Heathcliff lời Cathy nhắn, ông ta liền đi đến phòng cộ Cô ngồi trên giường, hai tay khoanh lại, tựa trên đầu gối. Bố chồng cô soi nến vào mặt Linton. Đến lúc này ông ta đã biết rằng tiếng chuông ấy không phải là trò báo động giả.

– Sao, Cathy, – ông ta nói – cô cảm thấy thế nào?

– Cậu ấy đã được yên lành; còn tôi thì thoát nợ. – Sau một lúc câm lặng cô đáp – Lẽ ra phải cảm thấy dễ chịu, nhưng… – đến đây cô không còn dấu được nỗi cay đắng nữa – ông đã để mặc tôi một mình chống chọi với cái chết quá lâu, đến nỗi tôi chỉ còn cảm thấy và nhìn thấy mỗi một người: thần chết.

Joseph được lệnh đưa thi hài Linton ra khỏi phòng, và Cathy ở lại trong ấy một mình. Sáng hôm sau, Heathcliff cho Zillah lên bảo cô xuống dưới nhà ăn sáng, nhưng Cathy đáp là cô ốm nặng.

– Thế thì chúng ta cứ để mặc nó một mình, đến sau đám tang hẵng haỵ – Heathcliff nói thế sau khi Zillah báo tin Cathy bị bệnh – Lấy cho nó những thứ nó cần và khi nào nó có vẻ khá hơn thì báo cho ta ngaỵ

Cathy ở trên lầu hai tuần liền, và Zillah mỗi ngày đem thức ăn lên cho cô hai lần. Heathcliff có đến gặp cô một lần để đưa cho cô xem tờ di chúc của Linton. Tờ di chúc ấy được thảo ra sau lúc Cathy bỏ trốn để về thăm người cha đang hấp hối. Linton đã để lại tất cả tài sản của riêng cậu, lẫn toàn bộ bất động sản và tiền bạc, vốn trước kia là của Cathy, cho cha cậu. Vì thế, giờ đây Cathy thấy mình không còn bạn bè cũng như tiền bạc, phải phụ thuộc hoàn toàn vào Heathcliff.

Thời tiết ngày một lạnh hơn, và vì trong phòng Cathy không có lò sưởi, cô buộc phải xuống sưởi dưới nhà. Zillah phì cười khi thấy Hareton cất hết súng ống đi, cậu cố làm cho mình trông sạch sẽ và tươm tất. Cậu mời cô ngồi lại gần lò sưởi hơn, vì biết chắc là cô đang lạnh cóng.

– Tôi đã lạnh cóng suốt một tháng nay hoặc lâu hơn thế. – Cathy chỉ đáp có vậy, đưa mắt nhìn quanh, cô thấy có mấy quyển sách ở trên tủ bát đĩa. Cô với tay định lấy, nhưng sách để cao quá. Sau một lúc nhìn cô hoài công lấy mấy quyển sách, cuối cùng, cậu anh họ cô mới đủ can đảm bước đến lấy giùm. Cô không cảm ơn cậu, nhưng cậu vẫn thấy mãn nguyện là cô đã chấp nhận sự giúp đỡ của cậu. Trong lúc Cathy đọc sách, cậu ta đứng bên cô, chỉ tay vào mấy bức tranh mà cậu thấy đáng chú ý. Cathy giật phắt quyển sách lại để tránh ngón tay cậu đang chỉ. Tuy vậy, cậu vẫn không quay về ghế mình, mà đứng đấy nhìn Cathy chứ không nhìn quyển sách nữa. Hệt như một đứa trẻ bị ánh nến hấp dẫn, Hareton bị quyến rũ trước mái tóc dày óng ả của cộ Cậu ta đưa tay vuốt lên một lọn tóc, cẩn trọng và dịu dàng như thể đang vuốt ve một con chim nhỏ.

Cathy giật bắn người, quay phắt lại như thể cậu đã đâm một con dao vào lưng cộ

– Xê ra ngay! Sao anh dám chạm vào người tôi! – Cô kêu lên – Tôi sẽ trở lên lầu nếu anh còn lại gần tôi một lần nữa.

Cậu quay về ngồi xuống chiếc ghế của cậu kê bên lò sưởi, và nửa giờ sau đó, mọi người đều ngồi im lặng.

– Chị đề nghị cô ấy đọc cái gì đó cho chúng ta nghe đi, Zillah. – Hareton thì thầm.

– Hareton và tất cả các người phải hiểu cho là tôi không cần đến lòng tốt của bất kỳ ai trong các người. – Cô đáp lại lời đề nghị của Zillah. – Khi mà tôi sẵn lòng đổi cả đời tôi để có một lời ưu ái, hoặc thậm chí chỉ để được nhìn thấy một khuôn mặt đôn hậu, thì tất cả các người đều lẩn tránh. Tôi xuống đây là vì tôi lạnh, chứ không phải để mua vui cho các người hay bầu bạn với các người.

– Khi ấy phỏng tôi có thể làm gì được nào? – Hareton lên tiếng. – Sao cô lại buộc tội tôi kia chứ?

– Ồ, tôi đâu có nói anh. – Cathy đáp – Tôi chẳng bao giờ cần đến một kẻ như anh.

– Nhưng tôi đã đề nghị được giúp cô đâu phải chỉ có một lần. – Cậu nói tiếp – Tôi đã xin ông Heathcliff cho phép tôi được giúp cô…

– Im đi. – Cathy ngắt lời cậu – Tôi thà đi bất cứ đâu còn hơn là phải nghe cái giọng nói khó chịu của anh đập vào tai.

Đến đây thì Hareton Earnshaw không thể chịu đựng được nữa. Cậu cầm lấy cây súng và đi ra ngoài, miệng lẩm bẩm một câu gì đó. Cậu không còn muốn gạt bỏ những thú tiêu khiển quen thuộc vào mỗi chủ nhật!

Giờ đây, hầu như cả ngày Cathy phải ở dưới nhà vì trời rất lạnh, nhưng không có ai bầu bạn với cộ Cô đã học được cách ăn nói bốp chát với bất cứ ai mở miệng nói với mình, và thậm chí trước mặt Heathcliff cô cũng dùng đủ thứ lời lẽ gay gắt để nói chuyện với ông tạ

Giờ đây cuộc đời Cathy đã đổi khác biết bao so với cái thời thơ ấu êm đềm sống ở Ấp này! Hồi ấy vây quanh cô ở đây toàn là những người yêu thương cô và việc gì cũng làm vì cộ

Đã có lúc tôi định bụng bỏ việc, mua lấy một căn nhà nhỏ và bảo Cathy đến sống với tôi. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, tôi biết Heathcliff sẽ không đời nào cho phép cô đi khỏi trại Đồi.

Giờ đây tôi thấy không có cách gì làm cho cuộc sống của Cathy trở nên dễ chịu hơn, trừ phi cô tái giá. Nhưng biết tìm ai đây để thu xếp chuyện này?

Đến đây, câu chuyện của bà Ellen Dean kết thúc. Bà đã kể cho tôi nghe câu chuyện này trong suốt mấy tuần liền. Giờ đây, khi đã thấy khá hơn, tôi quyết định sẽ thân chinh cưỡi ngựa sang trại đồi. Một mùa đông sống ở ấp đã là quá đủ đối với tôi. Tôi muốn báo với ông Heathcliff là ông ta có thể tìm một khách thuê khác vì tôi sắp quay về Luân Đôn.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ