Khi đó một Vân thành to như vậy, hoang vắng tựa như Bắc Xương quốc nằm bên cạnh sa mạc được ghi lại trong “Tứ quốc đồ chí” (bản đồ 4 nước), không có nước sông róc rách chảy qua, cũng không có hoa cỏ vui sướng nở rộ, chỉ có vết thươngtrước mắt khiến cho người ta không đành lòng nhìn tiếp.
Mà nay chẳng qua cũng chỉ mới được nửa tháng, từ sau khi ta cùng Vô Mẫn Quân tuyên bố kết hôn, người chạy trốn tốp năm tốp ba đều đã trở lại, cửa đóng chặt cũng được mở ra, nhóm tiểu thương ngay tại chỗ quầy hàng ngay tại chỗ, buôn bánd đủ kiểu, thần sắc người dân như thường, thảnh thơi tự tại lựa chọn vật cần thiết.
Nếu là người không biết tình ình có thể sẽ nghĩ Vân thành vẫn náo nhiệt như vậy, tựa như nửa tháng trước đây phố xá vắng lặng chỉ có lá khô là một giấc mộng dài của ta thôi.
Trong lúc nhất thời cảm xúc của ta trăm mối ngổn ngang, không biết nên vui hay nên buồn.
Vô Mẫn Quân lười biếng đứng ở bên cạnh ta, hắn mặc một trường bào nam tử màu trắng, dùng cây trâm bạch ngọc cài lên tóc, hai tay giấu trong tay áo, không cẩn thận nhìn rất giống nữ quỷ xuất môn vào ban ngày.
Ta lúc đầu không chú ý, hiện tại nhịn không được nói hắn: “Ngươi… Ngươi sao lại mặc thành như vậy.”
Vô Mẫn Quân khó hiểu liếc mắt nhìn ta một cái: “Sao vậy, khó coi?”
Ta còn chưa kịp nói chuyện, hắn tiếp tục nói: “Đó cũng không phải là do quần áo.”
“…”
Ta nổi giận đùng đùng vươn tay muốn đập một phát vào cái trán của hắn—— thật sự cho tới bây giờ, ta đã có thể làm một vài hành động không lưu lại sẹo đố ivới cơ thể của mình nhưng vẫn đủ để cho Vô Mẫn Quân đau đớn.
Kết quả ngay sau đó, một đôi bàn tay thon dài trắng nõn cầm lấy cổ tay của ta, đồng thời ở bên tai ta vang lên một giọng nam trong sáng: “Ban ngày ban mặt, sao có thể khi dễ một thiếu nữ như vậy?”
Vô Mẫn Quân là nữ tử yếu đuối…
Nội tâm căm giận, ta quay đầu tính lý luận cùng đối phương, ai ngờ vừa quay đầu lại, ta liền không nói ra lời.
Đối phương là một nam tử cực kỳ anh tuấn, khuôn mặt tuấn tú, tóc vẫn chưa được vấn lên, mà là trực tiếp dùng sợi dây màu lam buộc sau đầu, ở hai bên mang tai có 2 lọn tóc nhỏ màu đen thả xuống
… Này, này…
Này, không phải là ta đã xem mấy lần trong kịch, sẽ xuất hiện công tử áo trắng mà ta chờ mong đã lâu sao?
Ta trong lúc nhất thời sửng sốt, đối phương đại khái đã cho là ta đuối lý, tiếp tục nói: “Công tử có biết hay không, nữ tử như viên ngọc, chỉ nên nâng niu cẩn thận ở trong lòng bàn tay, mới có thể khiến cho nàng từ từ tỏa ra ánh sáng rực rỡ, nếu đối xử thô tục là vạn vạn không thể.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Ta vô cùng đồng ý, liên tục gật đầu, ta tuy rằng chỉ được coi như một khối đá thô, nhưng vẫn hy vọng có người sẽ nâng niu trong lòng bàn tay.
“Xùy.” Vô Mẫn Quân đồng thời phát ra một tiếng cười nhạo khinh thường.
“…” Không khí nhất thời có chút xấu hổ.
Vị nam tử kia có lẽ không thể lý giải vì sao ta rõ ràng đồng ý với những lời hắn đã nói, lại muốn “khi dễ” Vô Mẫn Quânnhư vậy , vì thế nghi hoặc buông tay ta ra, chuyển hướng Vô Mẫn Quân, khiêm tốn lễ phép nói: “Vị cô nương này… Chẳng lẽ không ủng hộ?”
“Đúng vậy, tiện thiếp chính là thích bị người đánh, bị người đá, bị người hung hăng ngược đãi, tốt nhất là dùng roi! Người khác sủng ta ta liền cả người không thoải mái —— ngươi thấy ta nói vậy có đúng không, tướng công?” Đầu tiên Vô Mẫn Quân mặt không chút thay đổi đối với vị kia nam tử thao thao bất tuyệt, câu sau lại cất cao giọng, phong tình vạn chủng nhìn về phía ta.
Ta: “…”
Tên nam tử áo trắng kia : “…”
“Oa a a a!” Ta toàn bộ phát điên, Vô Mẫn Quân cứ như vậy hủy đi danh tiết của ta! Ai thích bị người khác ngược đãi, bị đánh —— a!
Ta không khống chế được tung chân vung tay đấm đá Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân lại dang hai tay ra nói: “Tướng công, quả nhiên cũng là chỉ có mình chàng thương tiện thiếp!”
“…” mọi người trên đường đã tụ tập vây quanh bên cạnh chúng ta, đều lộ ra ánh mắt không thể tin được nhìn Vô Mẫn Quân.
… …
… Ha ha.
********
Sắc mặt tên nam tử áo trắng kia trở nên trắng như quần áo của hắn, ta xấu hổ giữ chặt ống tay áo của hắn, nói: “Vị công tử này, nương tử nhà ta vừa mới bị kích thích, nàng ta bình thường không phải như thế… Không biết tôn tính đại danh của công tử là gì?”
Nam tử áo trắng kia miễn cưỡng cười cười: “Ồ… Hóa ra là thế. Tại hạ gọi là Thiên Duy.”
“Thiên Duy?” Tên này có chút kỳ quái, nhưng ta vẫn tận lực học lời thoại thường thấy ở trong sách, cười nói “Tên rất hay, tên rất hay…”
Ta lại tiếp tục hỏi: “Không biết công tử từ nơi nào đến?”
Thiên Duy có chút kỳ quái nhìn ta: “Công tử, ngài hỏi nhiều như vậy… làm gì?”
Ta ngượng ngùng nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy gặp được công tử là rất có duyên”
Thiên Duy: “…”
“Khụ, ta bỗng nhiên nhớ tới trong nhà còn có việc gấp, xin phép đi trước một bước …”
Thiên Duy không biết vì sao, xoay người muốn bước đi, tay ta dùng lực rất mạnh, bởi vậy xé rách một đoạn tay áo của hắn.
Vô Mẫn Quân vốn im lặng ở bên cạnh, lúc này rốt cục nhịn không được cười ha hả: “Ha ha ha ha, ‘Đoạn tụ’ hàng thật giá thật a ha ha ha…” =))))
Ta nghĩ hắn có thể là bị Nguyên Úc kích thích, bây giờ vẫn chưa khôi phục lại, cho nên không để ý đến hắn, ai biết Thiên Duy thần sắc phức tạp liếc mắt nhìn ta một cái, nhanh chóng rời đi.
Ta: “…”
Thiên Duy hắn… cũng nghĩ như vậy sao…
Ta xoay người, giữ chặt lỗ tai của Vô Mẫn Quân còn đang cười to kia, dùng hết sức kéo hết đi tới mộ tngõ nhỏ bên cạnh, quả thật là lao lực quá độ: “Vô Mẫn Quân, ngươi vừa rồi rốt cuộc là muốn làm gì! Thanh danh của hai chúng ta đều bị hủy!”
Vô Mẫn Quân vừa chải vuốt sợi tóc vừa mới bị xõa ra, vừa tự tại nói: “Không có gì, người mới vừa rồi chính là người Bắc Xương quốc, phỏng chừng biết ta là ngươi.”
Nếu là có người bên ngoài nghe lén, tất nhiên sẽ bị ba từ “Ta là ngươi” khiến cho hỗn loạn, nhưng ta biết ý tứ Vô Mẫn Quân là nói Thiên Duy nhận ra ta là Trường Nghi công chúa.
“Ngươi làm sao mà biết Thiên Duy là người Bắc Xương quốc ?” Ta có điểm nghi ngờ nhìn về phía Vô Mẫn Quân, dù sao công tử áo trắng đó thấy thế nào cũng đều giống người trong lòng được ta kính nể.
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Hắn nói câu kia, cùng với câu nói bảy năm trước hoàng đế của Bắc Xương quốc nói với phụ hoàng ta giống nhau như đúc, hôm đó hắn mang theo một phi tần, lúc ấy chỉ có ta, phụ hoàng ta, còn có phi tần đó ở đấy.”
Vô Mẫn Quân tiếp tục phân tích: “Thiên Duy, phải, tên giả này thật quá khém, họ Bắc Xương quốc là Ngô, tam hoàng tử của bọn họ tên là Ung, Ngô Ung bỏ chữ trên đi, chính là Thiên Duy.”
Cuối cùng hắn xùy một tiếng, nói: “Con kế thừa phụ thân, cũng không biết cải biến một chút.”
Trong lúc nhất thời ta có chút kính nể, nhưng sau đó lại nghi hoặc nói: “Nếu hoàng đế của Bắc Xương quốc biết ngươi ở đây, làm sao có thể ngu xuẩn đến mức làm cho con hắn … à, nói giống hệt nhau? Nếu hắn biết ngươi là ta, cũng nên biết ta là ngươi.”
Mặt Vô Mẫn Quân không chút thay đổi: “À, lúc ấy ta đang vụng trộm ghé mặt trên xà ngang, chuẩn bị hạ độc vào trong chén rượu của hoàng đế Bắc Xương quốc.”
Ta hỏng mất: “Ngươi khi đó mới mấy tuổi? ! Lại đi làm loại chuyện này? Phụ hoàng ngươi đối với ngươi cũng quá độc ác!”
Vô Mẫn Quân có điểm ngại ngùng: “Ta chính mình vụng trộm đi.”
“…”
Tốt xấu gì cuối cùng ta xem như đã hiểu rõ ràng, đại khái là vua của Bắc Xương quốc muốn sử dụng mỹ nhân kế để hấp dẫn ta? Sau đó thì sao, chẳng lẽ trong ngoài kết hợp muốn giết chết Vô Mẫn Quân? Xem ra Bắc Xương quốc đối với Tây Ương quốc quả thật có ý nghĩ không an phận.
Kể từ đó ta không khỏi lại có điểm đáng tiếc, nếu sớm biết như thế, mới vừa rồi liền vụng trộm cùng người của Bắc Xương quốc trao đổi ánh mắt với nhau, mọi người có thể cùng nhau thương lượng một chút, làm như thế nào để giết chết Vô Mẫn Quân…
【 Mấy ngày sau, Bắc Xương quốc 】
“Phụ hoàng… Nhi thần kém cỏi.” Một thân ảnh màu trắng phủ phục ở trên sàn bạch ngọc lạnh như băng, phía trước là hoàng đế của Bắc Xương quốc, thân hình cao lớn ngồi trên ngai vị
Quốc vương phẫn nộ vung tay áo lên, ống đựng bút cùng cái chặn giấy trên bàn bị hất hết xuống đất, phát ra tiếng vang lớn!
“Kém cỏi? Đâu chỉ là kém cỏi! Trẫm thật vất vả để điều tra xem Trường Nghi công chúa thích nhất bộ dạng nam nhân nào, mà ngay cả việc nhỏ ấy ngươi cũng không làm tốt? !”
“Không… Phụ hoàng… Trường Nghi công chúa… vô cùng kỳ quái…” thân ảnh màu trắng run run giải thích.
“Có chuyện liền nói hết ra đi! Cái gì kỳ quái!” quốc vương không kiên nhẫn nói.
“Nàng… Nàng tựa hồ thích bị người khác ngược đãi, đánh… Hơn nữa, Vô Mẫn Quân bên cạnh nàng, dường như…thích nam nhân…”
“…”
“Phụ hoàng… Nhi thần…”
“Thôi!” quốc vương giơ tay lên, khiến cho hắn câm miệng lại.
Sau đó là trầm mặc thật dài, vị đế vương này, tựa hồ là đang lâm vào tự hỏi.
Một lát sau, ông ta trầm giọng nói: “Một khi đã như vậy, bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải đi – luyện – tiên – pháp – cho ta !”
Sau đó hắn âm trầm nói: “Luyện không tốt, phải đi dùng sắc dụ dỗ Vô Mẫn Quân”
“… Ô ô ô ô, nhi thần nhất định cố gắng luyện tập tiên pháp… !”