Ác Mộng Trong Không Gian Ba Chiều - Chương 15

Cái kéo ở trên nóc tủ ấy, cạnh cái tủ lạnh. – Tôi bảo Lauren. Chúng tôi đã thảo luận khá lâu trên đường về nhà nên hủy tấm ảnh như thế nào là hay nhất. Và đây là cách chúng tôi cho là khả dĩ nhất.

– Cậu có chắc sẽ không sao chứ? – Lauren vẫn lo lắng.

– Tớ hy vọng thế. – Tôi nói.

Tôi đọc mảnh giấy nhắn dán trên tủ lạnh.

– Mẹ tớ nhắn bố và mẹ đưa Vicky đi mua đồ. Tớ nghĩ đây là lúc thích hợp nhất để làm việc đó đấy.

Tôi chỉnh lại ngay ngắn cặp mắt kính trên mũi. Sau đó tôi trải rộng tấm ảnh ra cái bàn bếp.

Lauren đưa cho tôi cái kéo.

Tôi cười nhăn nhó.

– Tay tớ run quá.

Tôi nuốt ực một cái.

– Bắt đầu.

Tôi xoay xoay cái ảnh, không biết nên cắt từ đâu trước. Thực ra tôi đang băn khoăn. Tôi không biết liệu điều gì xảy ra nếu tôi cắt nó. Con bọ ngựa có nhảy bật ra khi tôi cắt vào chỗ chấm?

Tôi nhắm mắt lại rồi bắt đầu cắt. Tôi cắt rất nhanh. Tôi sợ.

Không thấy tiếng quạt cánh.

Tôi mở mắt ra và cắt tiếp. Lần này tôi cắt nó thành hai mảnh.

– Cậu có làm được không? – Lauren hỏi.

Tôi nhìn hai mảnh ảnh.

– Tớ cũng không biết nữa.

– Cậu đã chắc chưa?

Tôi gật đầu.

– Tớ nghĩ tớ làm được.

– Cẩn thận nhé. Giữ chắc kính của cậu. – Lauren nhắc nhở.
Bụng tôi thót lại.

– Tớ sẽ cẩn thận. – Tôi đẩy kính trễ xuống. Rồi tôi khẽ liếc qua kính nhìn xuống mảnh ảnh bên trái.

Tôi quay đầu ra chỗ khác, kéo vội kính lên.

– Nó vẫn còn ở đó. – Tôi rên rỉ.

– Không sao, không sao. – Lauren trấn tĩnh tôi. – Cậu cứ bình tĩnh. – Nhưng rõ ràng giọng cô ấy chẳng bình tĩnh chút nào. – Có lẽ chúng ta phải cắt nhỏ nữa.
Lauren cầm kéo lên.

– Lần này để tớ cắt. – Cô ấy cắt một vòng nhỏ xíu rồi nhìn sang tôi. – Cậu quay đi chỗ khác được không? Cậu mà cứ chằm chằm nhìn tấm ảnh làm tớ không yên tâm, kể cả cậu vẫn đeo kính.

Tôi quay mặt đi.

Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt. Mỗi tiếng xoẹt tôi càng thấy lo sợ hơn.

Tôi nghe tiếng Lauren đặt kéo xuống bàn. Rồi có tiếng xé.

– Cậu làm gì thế? – Tôi hỏi.

Tớ xé nó ra. Làm thế nhanh hơn là cắt. – Cô giải thích.

Roạt…t…t.t. Tôi ghét cái âm thanh này còn hơn cả tiếng kéo cắt. Một giọt mồ hôi lăn xuống má tôi. Tôi chùi bàn tay rịn mồ hôi vào quần.

Tôi vẫn nghe tiếng Lauren xé giấy xoàn xoạt, xoàn xoạt, xoàn xoạt.

Nó mà còn ở đó thì sao nhỉ?

Nhỡ chúng tôi chỉ làm mọi chuyện xấu đi thì sao?

Nhỡ chúng tôi lại làm con vật cáu lên thì sao?

– Đã xong. – Lauren thông báo. – Cậu quay lại được rồi.

Tôi quay lại, thở phào. Giữa bàn là một đống vụn giấy. Mỗi mẩu chỉ nhỏ bằng móng tay út của tôi.

Mặt Lauren đỏ bừng.

– Tớ không muốn phải lặp lại điều này.

– Tớ nghĩ tớ sẽ kiểm tra lại chúng. – Tôi nói. Tôi hy vọng cô ấy sẽ nói tôi không phải làm thế.

Nhưng Lauren lại gật đầu. Tôi biết cô ấy đúng. Chúng tôi nên thận trọng, phải chắc chắn là con vật đã biến khỏi.

Tôi kéo trễ kính xuống. Những mẩu giấy này rất nhỏ. Tôi rất khó nhìn rõ.

Tôi nhoài lên bàn.

Tôi vẫn chưa yên tâm lắm.

Một dòng mồ hôi chảy xuống cằm tôi rồi nhỏ thành vũng trên bàn. Tôi cúi thấp xuống, thấp nữa. Mắt gí sát lại gần, gần nữa.

Mạch máu căng lên giần giật trong tai tôi.

– Cẩn thận nếu không…

Lauren chưa kịp cảnh cáo hết thì đã quá muộn.

Một cái càng nhỏ xíu bật vào mặt tôi.

Cặp kính của tôi bay vèo lên.

Tôi nghe tiếng rơi độp xuống sàn.

– Lauren! Nhặt cho tớ cái kính! – Tôi la thất thanh.

– Nó đâu rồi? – Cô cũng hét lên, nằm bò ra sàn nhà tìm kính.

– Tớ không biết! Nhanh lên!

Mỗi mẩu giấy chĩa ra một cái cẳng bé xíu.

Những cặp mắt tí hon nhìn trừng trừng vào tôi.

Những cặp càng cứng bật tanh tách.

Chúng bò lúc nhúc đầy bàn.

Hàng trăm con.

Hàng trăm con bọ ngựa càng cụp tí hon!

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ