Freud Thân Yêu - Chương 14-5

Typer: Lam Anh

Ngôn Cách hồi tỉnh lại từ ký ức. Lần đó, anh thật sự lo lắng, lần đầu tiên trong đời lo lắng như vậy. Anh quay lại nhìn, cô ngồi bên bàn ăn, khóe miệng dính hạt cơm, ăn uống ngon lành, dáng vẻ hạnh phúc và thỏa mãn. Cơm nước xong xuôi, Ngôn Cách rửa bát dọn bếp. Chân Ý không giúp đỡ bởi trong lòng cô, anh vẫn luôn có tính năng của người máy dọn dẹp. Cô đi tìm máy tính, chọn phim, xem gì thì tốt đây? Ngẫm nghĩ một chút rồi quyết định xem Chuộc lỗi.

Ngôn Cách dọn bếp xong xuôi, rửa tay mấy lần. Anh vớt nho ngâm trong nước muối ra, đặt vào bát thủy tinh rồi bưng đi. Quay người lại, chỉ thấy Chân Ý đang chán nản ngâm nga bài hát, lăn qua lăn lại trên sofa như con thú nhỏ. Vừa rồi ăn cơm không để ý, giờ nhìn cô chỉ quấn lớp khăn tắm, bả vai mảnh khảnh và đôi chân thon dài để trần, anh thấy một nét đẹp tĩnh tại nhưng vẫn hoạt bát, trong lòng không khỏi thoáng qua cảm giác bất thường.

Cô vừa nghiêng đầu thấy anh đi tới, lập tức đứng dậy xoè tay ra với bát nho trong tay anh, ngắt một quả bỏ vào miệng. “Ôi, lạnh quá!”

Cô giữ chặt nắm tay, thân thể nhỏ bé run lên đầy cường điệu, xương quai xanh mảnh khảnh càng lộ rõ, toát ra vẻ gợi cảm mê hoặc.

Thân hình Ngôn Cách dừng lại nửa giây, cảm thấy rời mắt là việc khó khăn.

“Này, ăn nho đi!” Cô cầm một quả đưa tới trước mặt anh. Anh giơ tay định cầm, cô lại gạt tay anh ra, ngang ngạnh đưa sát vào môi anh. Anh cúi đầu nghe theo, ngậm lấy quả nho trong tay cô. Đôi môi lướt qua lòng bàn tay cô, tiếng lòng hai người khẽ run lên. Cô tự dưng quấn lấy tay anh, rúc vào người anh, đôi chân trần bất giác mơn trớn chân anh, làn da mềm mại dán sát vào mu bàn tay anh. Anh cảm thấy mu bàn tay mình như dính mỡ. Anh ôm lấy bát thủy tinh, cô phụ trách lấy nho cho anh ăn. Buổi tối cứ thế trôi đi trong không khí định sẵn là mờ ám.

Ngôn Cách nghiêm túc xem phim, nhưng khó tránh khỏi không tập trung. Cô ghé quá sát, mùi sữa tắm thơm ngát quanh quẩn môi anh. Còn Chân Ý vẫn giả bộ chuyên tâm, không nói không rằng cho đến khi trên màn hình xuất hiện cảnh nam nữ chính ân ái ở thư viện… Phòng khách yên ắng, hai người đều không nói gì, chỉ còn tiếng rên rỉ rõ ràng của nữ chính. Như bị lây nhiễm, nó thấm dần vào da thịt của hai người ngồi trên sofa. Không khí lạ lùng và ấm nóng. Hơi thở Ngôn Cách thoáng bất ổn.

Chân Ý ngẩng đầu kề tới tai anh, chậm rãi thốt lên: “Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi…”

Mắt cô trơn ướt trong trẻo, đong đầy sự quyến rũ không hề kìm hãm, cũng chẳng chút che giấu, như thể muốn anh thấy rõ. Ngôn Cách điều chỉnh hơi thở, nhưng có cảm giác phí công tốn sức, ngực anh nóng lên dữ dội. Bát thủy tinh rơi xuống thảm, quả nho màu tím óng ánh lăn trên đất.

Ngôn Cách chợt cầm lấy cổ tay cô, ngăn cô lại. Chân Ý hơi nhíu mày, có phần tủi thân, giọng nói lại càng mềm dịu, truyền vào tai anh, khiến thân thể anh run rẩy: “Ngôn Cách, lần này chúng ta không chia xa nữa, anh nói vậy mà. Chẳng lẽ anh nói dối?”

Ngôn Cách cảm thấy mình không thở nổi, sửng sốt trước lời cô nói, nhưng vội vã lắc đầu: “Không có.”

“Có phải anh đang theo đuổi em không?”

“Đúng.”

“Em thông báo anh đã theo đuổi được em rổi. Em là bạn gái của anh, anh nói từ bây giờ chúng ta không xa nhau nữa, vậy chúng ta sẽ kết hôn sinh con. Anh nói xem, có phải chúng ta có thể ân ái rồi không?”

Logic rất chặt chẽ, Ngôn Cách không thể phản bác.

Mắt cô long lanh, nhìn anh vài giây, có phần hụt hẫng, thân thể chậm rãi ngả ra sau. Anh hốt hoảng, tưởng cô sắp ngã nên lập tức ôm lấy hông cô. Cô kéo giãn khoảng cách với anh, yên ổn dựa trên lòng bàn tay anh, khóe môi nở nụ cười tuyệt đẹp: “Ngôn Cách, anh nhìn đi, em đã trưởng thành rồi. Đây là em của tám năm sau.”

Cô tay cô giơ lên, kéo chiếc khăn tắm tuột dần khỏi cơ thể. Chiếc khăn buông lơi trên lòng bàn tay anh trôi đi như cát, làn da trần trụi bỏng loáng của cô nằm trọn trong lòng bàn tay anh.

“Tám năm trước anh nói em quá nhỏ, bây giờ em lớn rồi. Anh có muốn em không?” Trước mắt anh, cô trần trụi như một con cá vảy bạc.

Giờ khắc này, anh cảm thấy cô rực rỡ lạ thường, như viên trân châu hiếm có. Ngôn Cách không hề ép mình rời mắt, mà trầm lắng khắc ghi toàn bộ thân thể cô vào lòng. Anh như bị thiêu đốt, khó dằn lòng, nhưng hết sức kiềm chế, tha thiết mà thành kính nói: “Anh đã nhớ rồi. Chân Ý, em rất đẹp.”

Trái tim Chân Ý lập tức như bị thứ gì ấm áp đụng phải. Trước mặt anh, cô chưa bao giờ biết xấu hổ, cô cho rằng anh sẽ tránh né, không dám đối mặt, thế nhưng anh lại phối hợp ngoài dự tính của cô. Khoảnh khắc này, cô biết vì sao mình chưa bao giờ xấu hổ trước mặt anh, bởi vì anh đáng được vậy. Cô ngơ ngác, đôi mắt mở to. Lời ca ngợi chân thành và tha thiết của anh khiến mắt cô rưng rưng những giọt nước như sao trời.

Vừa thấy vậy, anh liền bối rối: “Chân Ý, em đừng hiểu lầm, đừng cho rằng anh không thích em. Đừng khóc…” Anh đỏ mặt, lời không mạch lạc, lại sợ nói sai gì đó làm tổn thương cô, “Là quy củ của nhà họ Ngôn, nếu chưa đính hôn thì không thể…”

Chân Ý sững sờ vài giây, biết anh hiểu lầm, lại cảm thấy dáng vẻ quẫn bách của anh đáng yêu vô cùng. Cô bổ nhào vào lòng anh, ôm lấy cổ anh, vui mừng hỏi: “Vậy bao giờ chúng ta đính hôn? Bao giờ anh cầu hôn?”

“Anh vẫn đang suy nghĩ.” Anh nói thật.

Cô hạnh phúc vùi mặt vào ngực anh, cứ thế cười khúc khích rồi lại ngẩng đầu hôn anh. Anh ôm lấy eo cô, lấn người hôn lấy. Môi cô mang mùi hương dìu dịu quyện cùng vị mát tanh của nho tươi, hệt như ký ức của anh. Hơi thở nặng dần, quyến luyến không thôi.

Lúc này, điện thoại di động đổ chuông…

Là Tư Côi gọi. Chân Ý thật sự muốn đánh chết cô nàng, nhưng vừa bắt máy, nghe một lúc cô lại nhíu mày.

Đặt điện thoại xuống, mặt cô còn đỏ bừng vì phút thân mật khi nãy. Quay lại nhìn, Ngôn Cách quần áo xộc xệch, mắt ướt át trong veo. Cô vuốt lại mái tóc rối bù, khẽ nói: “Trịnh Dĩnh chết rồi. Là con bé vị thành niên trong vụ hành hung ở bến tàu điện ngầm. Em phải đến xem.”

“Anh đi cùng em.”

“Ừm.”

Hai người sửa soạn cho bản thân. Trước khi xuất phát, tiếng chuông máy bàn trong nhà chợt vang lên, có phần đột ngột giữa phòng khách tĩnh mịch. Lúc đó, hai người đã tới cửa.

“Có muốn nhận điện không?” Ngôn Cách hỏi.

“Không cần, chắc là điện thoại quấy rầy.” Cô tắt đèn đóng cửa. Đứng giữa bóng tối và ánh sáng, mắt cô lóe lên: Cô không bao giờ cần nghe cú điện thoại này nữa.

Mười hai giờ đêm, nhà nghỉ giá rẻ ở xóm lao động vẫn sáng đèn. Nhìn từ đằng xa, cửa sổ kính đầy vết bẩn và dầu mỡ dưới ánh sáng mờ tối. Tòa nhà treo biển nhựa màu đỏ nhấp nháy “Qua đêm 20 tệ”, chữ Q của từ “Qua” đã nát bươm không còn sáng đèn. Mấy chiếc xe cảnh sát khiến xóm lao động vốn dĩ chật hẹp lại càng ùn tắc. Mặc dù đêm đã khuya nhưng rất nhiều người dân mặc đồ ngủ vẫn chạy tới hóng chuyện. Bà chủ nhà nghỉ ngồi ở cửa mắng mỏ: “Xui quá đi mất! Vốn đã ế chổng vó ra rồi, sau này còn sống nổi không đây?”

Chân Ý mới vào cửa, chồng Lâm Chi đã đi tới, hai chân run cầm cập như nhũn ra: “Luật sư Chân, cô phải giúp tôi, tôi không giết người!”

“Anh bình tĩnh đã, mói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Hôm nay, Trịnh Dĩnh nằng nặc nhận lỗi với tôi, tôi không chịu tha thứ, con bé liền quỳ trước cửa. Tuy tôi đã đuổi nó đi, nhưng sau đó lại thấy khó chịu, dù sao con bé cũng chỉ là đứa trẻ, thói xấu cũng học từ người lớn mà thôi. A Chi chết rồi, con bé vẫn phải sống. Không tha thứ khác nào đẩy con bé vào hố lửa? Cả thế giới đều chửi rủa con bé, thôi thì để tôi cứu vớt nó. Con bé nói nó ở bên ngoài, bảo tôi 10 giờ rưỡi tới gặp nó. Tôi gõ cửa không ai trả lời, cùng bà chủ vào xem, nhưng…”

“Cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng. Anh đừng sợ.”

Lúc này, Tư Côi đi tới: “Bước đầu loại bỏ hiềm nghi của anh.”

Chồng Lâm Chi như trút được gánh nặng. Chân Ý đứng sang một bên, khẽ hỏi: “Nhanh thế, có chứng cứ ngoại phạm không?”

“Vụ án liên hoàn, mà người bình thường không thể nào giết người như vậy.”

“Như vậy là sao?”

Cầu thang cũ kỹ vô cùng, hành lang trên tầng ba giăng dây cảnh báo, cảnh sát đang tra soát. Chân Ý và Ngôn Cách mang bọc giày đi vào. Căn phòng xảy ra vụ án tắt đèn, nhân viên nghiệm chứng khom người lấy dấu vân tay và những dấu vết khác. Cô nhìn thấy trong phòng vệ sinh sát cửa có một người, là Trịnh Dĩnh. Quả thật rất đẹp, đẹp đến giả dối và kỳ dị. Cô ta trang điểm đậm, đánh phấn dày, mặt trắng môi đỏ, trang phục diễm lệ tinh xảo lạ thường, trên người là bộ váy công chúa nước ngoài bó trên phồng dưới. Eo bó cực chặt như vòng eo nhỏ của tiểu thư Anh Quốc thế kỷ 16, 17. Vẽ viền mắt và phủ mascara rất đậm, trên cổ thít một chiếc vòng da trâu đính ren, phần đuôi dây treo trên đỉnh vòi hoa sen. Trang phục diễm lệ, màu sắc rực rỡ, dáng chết cực đẹp, tựa diễn viên carnival. Dường như cô ta đang cười…

Da đầu Chân Ý tê dại, cô dằn lại cảm giác khó chịu và khác thường trong lòng, tiến đến một bước, ngửi thấy mùi nước hoa trên người cô ta, là Chanel No.5. Đến gần, cô phát hiện phòng vệ sinh còn có người khác nữa! Cô giật thót, nhảy ra sau, Ngôn Cách đứng sau đưa tay đỡ. Trái tim đập thình thịch, cô định thần nhìn lại, là gương. Trên gương vẽ cái vòng màu máu, Trịnh Dĩnh trong gương không hề chớp mắt, cười âm hiểm nhìn chằm chằm bản thân ngoài gương. Hết thảy đẹp đẽ vô cùng, không ăn nhập với khung cảnh bẩn thỉu tệ hại nơi đây.

Túi trang điểm của Trịnh Dĩnh đặt trên bồn rửa tay, đồ đạc lộn xộn, dưới đất có bộ phận sinh dục phái nam bằng cao su và máy rung. Ngôn Cách đứng cạnh Chân Ý, cau mày, hình như đang nhìn ký hiệu trên gương. Anh quay lại nhìn căn phòng, đồ đạc đều cũ kỹ nhưng khá chỉnh tề. Một cánh cửa sổ để mở thông ra màn đêm mịt mùng bên ngoài.

Ra khỏi hành lang, Ngôn Cách hỏi Tư Côi: “Giết người liên hoàn à?”

“Ừ, dáng chết rất kỳ dị nên trước đó không công khai.”

“Tất cả nạn nhân đều như vậy à?”

“Đúng.” Tư Côi lấy ảnh trong cặp hồ sơ ra cho anh xem, “Thầy Ngôn, tên tội phạm này có tâm lý gì thế, không phải thần kinh có vấn đề chứ?”

Chân Ý liếc nhìn, lập tức sởn gai ốc. Toàn bộ người bị hại đều ăn mặc chỉnh tề và trang điểm, khi chết rất xinh đẹp. Chỉ là loáng thoáng cảm thấy có gì không giống.

“Thân phận có điểm chung không?” Ngôn Cách hỏi.

“Đều là người gần đây bị dư luận lên án.”

“Lên án?”

Tư Côi chỉ vào một cô gái trong tập ảnh: “Hai tháng trước cô ta bất ngờ bị ngã xuống nước, có cảnh sát giao thông liều mình cứu cô ta nên hi sinh, nhưng cô ta không nói một câu cảm ơn, lên bờ đã chạy mất dạng. Về sau đoạn băng do người đi đường quay lại được công khai, từ đó tìm ra cô ta. Người này giả vờ nhảy lầu để dọa bạn trai, vô tình hại nhân viên cứu hỏa ngã chết khi cứu cô ta. Người này…”

Tất cả đều là sự kiện đại chúng tràn ngập mọi kênh truyền thông của thành phố K. Tất cả đều là những kẻ đánh mất đạo đức dồn người khác vào chỗ chết, nhưng pháp luật không chế tài xử lý. Liên tưởng đến Trịnh Dĩnh, cô ta tham gia vụ đánh đập thai phụ ở bến tàu điện ngầm, nhưng chưa đủ tuổi chịu án phạt. Là hành vi phạm tội kiểu cuộc thanh trừng của người vệ đạo, Chân Ý nghĩ thầm. Ngôn Cách hỏi: “Vụ án của Trịnh Dĩnh, có trông thấy người khả nghi ở khu vực lân cận không?”

“Không thấy.” Tư Côi nói, “Cũng không có phương tiện giao thông khả nghi.”

“Nhà nghỉ có khách trọ khác không?”

“Toàn là gái làng chơi và đàn ông độc thân quanh đây, thêm nữa là mấy cặp đôi của trường nghề.”

Trên hành lang, các cảnh sát đứng vòng quanh Quý Dương. Lúc Chân Ý theo Ngôn Cách xuống nhà, cô nghe thấy giọng nói cấp bách của anh ta: “Tội phạm chúng ta cần tìm là phái nam, thân hình cao lớn, tầm vóc cường tráng, độ tuổi từ 27 đến 33. Hắn rất cuốn hút, rất tự tin trong mối quan hệ xã hội, giỏi giao tiếp, có thể lấy được niềm tin của người xa lạ trong thời gian ngắn. Có khả năng hắn mang thân phận đặc biệt, vẻ ngoài tuấn tú. Trừ những điểm này, sâu thẳm nội tâm, hắn rất cẩn trọng trong mối quan hệ nam nữ, có lẽ đến giờ vẫn chưa có bạn gái. Thoạt nhìn, hắn là người phong độ, nhưng truyền thống và bảo thủ. Quá khứ thời thơ ấu tạo ảnh hưởng tới cái nhìn của hắn về quan hệ nam nữ. Tuổi thơ bất hạnh, có quan hệ thân thiết với bố. Hồi bé, bố gặp biến cố, bị vu oan hoặc vì cứu người nên qua đời ngoài ý muốn, mẹ hắn bỏ đi từ lúc hắn còn nhỏ. Sau khi trưởng thành, do công việc hoặc hòa nhập xã hội, hắn đã trở nên giỏi ăn nói, nhưng trong tiềm thức hắn vẫn giữ khoảng cách với phái nữ dù không thể vứt bỏ sự tò mò. Hành vi của hắn không có khuynh hướng ngược đãi, nhưng sâu trong ý thức, hắn nuôi dưỡng dục vọng tìm hiểu và khám phá thân thể phái nữ. Hắn tự tin bài bản, rất giỏi sắp xếp và lên kế hoạch, làm việc có quyết sách và chiến lược, rất thủ đoạn và liều lĩnh. Hắn làm công việc danh giá, biết cảm thông, rất chính trực, yêu cầu rất cao với đạo đức của bản thân, đại diện cho xã hội đứng ở đỉnh cao của nấc thang đạo đức. Hắn có thể làm những ngành nghề như thẩm phán, cảnh sát, luật sư…”

Chân Ý vừa đi xuống vừa không kìm được quay lại nhìn, tò mò với lý luận của Quý Dương.

Sau khi xuống nhà, cô định gọi Tư Côi chào một tiếng rồi đi, không cẩn thận nhìn thấy thứ gì đó trên cổ Tư Côi. Cô tới gần, không nói một lời đi kéo cổ áo Tư Côi ra nhìn, là một dấu hôn rất đậm. Tư Côi lập tức che cổ áo lại.

“Chậc chậc chậc, anh Biện Khiêm đúng là… uy mãnh mà.” Tư Côi bị Chân Ý chọc đỏ mặt: “Ai cần cậu quản.”

“Không quản không quản, gái lớn đều phải lấy chồng.” Chân Ý cười xấu xa, “Thảo nào, tớ vừa thấy xe của anh Biện Khiêm đỗ ở đằng kia, còn tưởng mình nhìn nhầm.” Cô vẫy tay chào tạm biệt, Ngôn Cách đứng đợi bên ngoài, đút hai tay vào túi ngước nhìn bầu trời. Cô nhìn theo ánh mắt anh, không thấy gì cả. Anh thấy cô tới, rời mắt đi, cùng cô vòng qua dây cảnh báo, bước vào xóm lao động đang bao phủ trong màn đêm.

Lối đi chật hẹp, bóng đêm tĩnh lặng. Chân Ý chắp tay sau lưng, đi cạnh anh: “Tò mò quá, muốn biết chuyên gia Quý Dương đoán tình cảnh của hung thủ bẳng cách nào.”

“Không khó lý giải.”

“Anh biết à?”

“Bối cảnh của nạn nhân trong vụ án liên hoàn không có mối liên hệ và điểm chung, điểm giống nhau duy nhất là họ từng bị dư luận lên án. Không khó đoán hung thủ đảm nhiệm vai trò của người vệ đạo. Trong những sự kiện riêng biệt, người bị giết đều đã hại chết những người có nghề nghiệp đặc biệt như cảnh sát giao thông, lính cứu hỏa, nhân viên nhà nước… Đều là ngành nghề có tính chất gắn với phẩm chất đạo đức khá cao. Hung thủ rất có khả năng xuất phát từ những ngành nghề này.”

Chân Ý nghe say mê, khen ngợi: “Anh giỏi quá! Ồ, Lâm Chi là hộ lý trong viện dưỡng lão.”

Dòng suy tư của Ngôn Cách đứt đoạn một giây, nghề nghiệp hộ lý này hơi khiên cưỡng. Anh cụp mắt, cô đang nhìn anh không chớp mắt, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh sao, chuyên tâm mà sùng bái.

Anh khẽ hít vào, không khí ban đêm mát lạnh thấu tim gan. “Xét theo trình tự thực hiện, hắn cần dụ dỗ người chết đến vị trí an toàn bí mật. Người xa lạ chấp nhận đi cùng hắn thì nhất định hắn có sức cuốn hút của riêng mình, có thể làm cho người ta nhanh chóng có cảm tình và niềm tin đối với mình trong thời gian ngắn. Vì thế, Quý Dương nói hắn tuấn tú hoặc bản thân nghề nghiệp của hắn khiến người ta cảm thấy an toàn đáng tin. Xét trên phương thức giết người, hắn chọn siết chết nạn nhân, điều này cho thấy hắn phải khỏe mạnh. So với những cách giết người khác, siết chết khá gọn gàng sạch sẽ, để lại ít dấu vết trên thi thể. Có lẽ hắn muốn chứng tỏ mình đại diện cho phe có quyền lực. Bản thân hắn không nghiên cứu và có hứng thú với phương thức giết người, nên không có ý định làm nhục người chết. Hình ảnh cảnh sát Tư cho chúng ta xem thể hiện người chết không có dấu hiệu giãy giụa, dù là siết chết, hung thủ vẫn có thể đoạt mạng sau một cú tấn công.”

Tốc độ nói không nhanh để cô có thể nghe từng chữ rõ ràng. Chân Ý không kìm được mà tham gia: “Vì thế mục đích của hắn là trừng phạt người chết. Đồng thời, hắn có yêu cầu rất cao đối với đạo đức của bản thân, không làm nhục nạn nhân lúc giết chóc giống những kẻ vệ đạo khác.”

“Đúng.” Ngôn Cách liếc nhìn cô, đánh giá cao khả năng lĩnh ngộ của cô, “Hắn đặt mình ở vị trí rất cao, trong lúc trừng phạt vẫn giữ tôn nghiêm cho cái chết của họ, vì thế hắn sửa soạn tinh tươm để họ chết thật đẹp.”

“Hoàn cảnh trưởng thành mà Quý Dương nói là căn cứ từ đâu vậy?”

“Em có thấy hai dụng cụ dưới sàn nhà không?” Thứ anh nói là bộ phận sinh dục cao su và máy rung. Chân Ý “ừ” một tiếng.

“Mặc dù không có nhiều chứng cứ như Quý Dương, nhưng theo anh đoán, thân dưới người chết có dấu hiệu bị xâm phạm tình dục, song không phải là đàn ông thật sự. Mà..” Anh không nói hết, nhưng Chân Ý hiểu.

Gió đêm nhẹ phất, không khí có chút lạ kỳ. Có lẽ là đôi chút lúng túng. Bóng tối truyền đến lời thì thầm trêu ghẹo, một đôi tình nhân ôm nhau cười đùa và nói lời tình tứ đi tới, lướt qua họ. Trong hành lang tĩnh lặng chật hẹp, tiếng cười khẽ khàng của họ nghe riêng tư và thân thiết vô cùng.

Chân Ý không dằn được quay đầu lại nhìn, bất giác trong mắt toát lên sự hâm mộ, hành động ấy lọt vào mắt Ngôn Cách. Anh nhìn cô hồi lâu, nhích tới gần một bước, nắm lấy tay cô, kéo nhẹ cô tới bên mình, để cô đi sát cạnh. Chân Ý sửng sốt, không cầm lòng được mà dựa nhẹ vào người anh, tay cô được lòng bàn tay ấm áp của anh bao kín. Lòng cô ngọt ngào, nghiêng đầu tựa lên bờ vai anh, ôm lấy anh, như thế một con gấu mèo đu mình trên cánh tay anh.

“Hắn không muốn làm nhục người chết nhưng lại dùng dụng cụ giả xâm phạm người chết, điều này mâu thuẫn.”

“Quý Dương vừa mới nói hung thủ có sự hiếu kỳ gần như muốn khám phá phái nữ.”

Chân Ý hiểu ra: “Bản thân hắn là người cuốn hút, đáng lý không thiếu phụ nữ, là trong tiềm thức của hắn cùng lúc xuất hiện tâm lý hiếu kỳ và chống đối phải không?”

“Ừ, người đàn ông như vậy, thông thường là do trong quá trình trưởng thành vắng bóng vai trò của phái nữ.”

Chân Ý cảm thấy rất có lý, nhưng không kìm được mà đưa ra điểm sơ hở: “Có lẽ hắn có ham muốn tình dục với người chết nhưng bị bất lực?”

“Nếu hắn có ý muốn giao hợp nhưng không có khả năng, hắn sẽ để lại vết thương nghiêm trọng hơn trên thân dưới của người chết. Và khả năng lớn hơn sẽ là chọn dị vật khác chứ không dùng bộ phận sinh dục giả.”

“Tại sao?” Chân Ý tò mò, ngẩng đầu lên.

“Việc này…” Ngôn Cách ho nhẹ, “Có lẽ liên quan đến tôn nghiêm của phái nam.”

“Ổ…” Vốn dĩ không đủ khả năng nên tìm một cái giả để tự tìm kích thích ư?

Ngôn Cách nghiêng đầu liếc nhìn mái đầu đang bình yên tựa lên bả vai mình, nói tiếp: “Mặc dù thời thơ ấu không trọn vẹn, nhưng hắn vẫn đặt cho mình tiêu chuẩn đạo đức rất cao, quá trình trưởng thành của hắn có nhân vật phái nam kiểu mẫu, là bố hắn.”

“Ý anh là bố hắn đã làm gương cho hắn ư?”

“Rất nhiều hành động và niềm tin chính trực của trẻ con đều học tập từ bố mình.”

Chân Ý hoàn toàn sáng tỏ: “Hắn chính trực, có niềm tin. Nhưng trong vụ giết người này lại thể hiện mặt cực đoan, vì thế rất có thể là sự kiện tương tự đã kích thích hắn.”

“Ừ.”

Cô xâu chuỗi mọi thứ lần nữa, nói: “Bây giờ em đã hiểu hoàn toàn rồi, Ngôn Cách, anh giỏi quá.”

Giọng cô không hề che giấu sự sùng bái dành cho anh, còn hơi nũng nịu. Anh đưa mắt nhìn cô, không nói lời nào, nhưng trong lòng lại vui vẻ.

“Nhưng Ngôn Cách, không biết tại sao em cảm thấy vụ án của Trịnh Dĩnh không giống những vụ án liên hoàn khác lắm.”

Đây chính là điều anh muốn nói. Anh nhìn cô, ánh mắt lóe lên, khích lệ cô tiếp tục.

“Em khá nhạy cảm với trang phục và cách trang điểm nên cảm thấy cách ăn vận của Trịnh Dĩnh không cùng đẳng cấp với những người khác. Cô ấy cao cấp hơn nhiều.” Chân Ý cau mày, “Cách ăn mặc của những cô gái khác đúng như anh nói, hung thủ muốn họ chết có thể diện nên đã sửa soạn lại dung nhan, cho ăn vận chỉnh tề. Nhưng Trịnh Dĩnh chết không chỉ xinh đẹp mà có thể nói là diễm lệ, tuyệt mỹ, cứ như… hung thủ có tình cảm với cô ta vậy!”

Sự ăn ý trong suy nghĩ của họ khiến mắt anh thoáng hiện vẻ dịu dàng: “Anh cũng cho là vậy. Mặc dù cái chết của Trịnh Dĩnh tương tự những nạn nhân khác trong vụ giết người liên hoàn, nhưng hung thủ giết Trịnh Dĩnh không phải là kẻ giết những người khác.”

“Không phải là cùng một người ra tay sao?” Chân Ý bất ngờ, “Em tưởng vụ Trịnh Dĩnh là sơ suất của hung thủ nên phải tìm điểm đột phá từ mối quan hệ xã hội của Trịnh Dĩnh.”

Anh không vội giải thích, cảm thấy cô khẽ run rẩy giữa cơn gió đêm. Lúc đi quá vội, cô chỉ mặc áo khoác mỏng. Giờ đây tập trung thảo luận, cô không phát hiện mình đang lạnh. Anh dịu giọng: “Chân Ý, anh cởi áo cho em mặc nhé, có được không?”

Cô sững sờ một lát rồi cười khẽ: “Không cần đâu!” Nói rồi kéo áo khoác của anh, luồn tay qua ôm lấy người anh, “Thế này là được rồi, cùng mặc sẽ ấm áp hơn.”

Anh ngẩn ngơ, thuận thế ôm lấy thân thể nhỏ bé của cô, nói: “Nếu hung thủ có tình cảm đặc biệt với Trịnh Dĩnh, sao lại để cô ấy chết ở nhà nghỉ giá rẻ?”

“Ơ, đúng nhỉ.” Cô vừa lẩm bẩm vừa chui vào lòng anh, hít hà mùi hương phảng phất trên người anh.

“Những nạn nhân của vụ án liên hoàn đều ở thành phố K cho thấy phạm vi hoạt động chủ yếu của hung thủ ở nơi này. Nhưng Trịnh Dĩnh đến từ Thâm Thành, hung thủ làm thế nào biết được hành tung của cô ta? Giết người cần kế hoạch chặt chẽ, hôm nay Trịnh Dĩnh mới đến, hung thủ lập tức biết được lại còn tiến hành giết người ư?”

Nói vậy đúng là kỳ lạ. “Có phải vừa hay hung thủ qua lại giữa thành phố K và Thâm Thành không?”

“Có khả năng này. Thế nhưng Trịnh Dĩnh đã nhận lỗi với người nhà nạn nhân. Người đã nhận lỗi thì không còn ý nghĩa trừng phạt nữa. Còn nếu hung thủ có tình cảm đặc biệt dành cho Trịnh Dĩnh thì sẽ không dùng dụng cụ giả, mà đích thân…”

Chân Ý bĩu môi, cứ như vậy không thể nói thông được. “Vậy ra vẫn còn có một hung thủ khác. Hung thủ giết Trịnh Dĩnh quá thông minh, không ngờ hắn lại có thể liên hệ với vụ án liên hoàn gần đây.”

“Hắn thật sự rất thông minh.” Ngôn Cách trầm ngâm một lát rồi nói, “Ngoài ra, mặc dù Quý Dương có suy đoán rất ấn tượng, nhưng anh cho rằng anh ta đã xem nhẹ vài chuyện cơ bản.”

“Chuyện gì cơ?”

“Hung thủ giết Trịnh Dĩnh bằng cách nào?”

Chân Ý sửng sốt. Đúng vậy, phản ứng đầu tiên là giết người liên hoàn, tư duy theo quán tính sẽ khiến người ta đi tìm điểm tương tự và đầu mối mới, nhưng lại xem nhẹ suy luận cơ bản nhất.

“Chồng Lâm Chi và bà chủ mở khóa đi vào, trong phòng không có dấu vết vật lộn. Mặc dù có mở một cánh cửa sổ, nhưng anh đã xem qua, trên cửa sổ là tấm che mưa bằng nhựa không kiên cố, máng nưóc bên cạnh cũng không chắc chắn, hung thủ không thể rời đi theo đường cửa sổ.”

Tim Chân Ý đập loạn: “Chẳng lẽ là phòng kín?”

“Nếu hung thủ giết Trịnh Dĩnh rồi chuyển thi thể tới đây thì quá khó khăn, còn nếu giết người ở nhà nghỉ thì sao hung thủ có thể ra vào tự do?”

Lòng hiếu kỳ của Chân Ý được khơi dậy, ngọ nguậy trong lòng anh: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Anh nghĩ…” Còn chưa dứt lời, di động trong túi áo bên trái của anh rung lên ngay sau lưng Chân Ý, làm hông cô tê dại.

Tay trái anh đang ôm cô, không buông ra mà với tay phải lần mò di động, vô tình hay cố ý ôm trọn lấy cô vào lồng ngực. Cô ấm áp hưởng thụ hơi ấm trong lồng ngực anh. Anh cúi đầu tìm điện thoại, người hơi nghiêng về phía trước đè lên vai cô, mái tóc ngắn cọ xát bên má cô. Thật nhột, thật thân mật. Cô ngẩng đầu áp vào cổ anh, nụ cười bên khóe môi nở rộng hơn. Anh tìm được điện thoại, vội bắt máy. Gần bên tai, Chân Ý loáng thoáng nghe thấy tiếng đàn ông trầm lắng và tĩnh mịch, nói tiếng Anh với chất giọng lôi cuốn, không rõ nội dung cụ thể. Ngôn Cách trả lời bằng tiếng Trung: “Đúng, giống một ký hiệu… Là một vòng tròn, vẽ bằng hai nét, một đường mảnh, một đường thô hơn.” Anh đang nói về vòng máu trên chiếc gương trong phòng vệ sinh.

“Rắn cạp nong đôi?… Sống lại?”

“…”

“Bây giờ anh đang ở đâu?”

Chân Ý cựa nhẹ đầu, nhưng quá gần nên chỉ thấy cái cằm trắng trẻo của anh. Người có thể khiến anh hỏi như vậy chắc không tầm thường.

Hình như bên kia không trả lời mà dập máy luôn. Ngôn Cách cất máy, bất giác cau mày.

Chân Ý nhận ra anh đang lo lắng cho người gọi điện. Cô cũng không nhiều lời lại nghe anh nói: “Trịnh Dĩnh tự sát. Nhưng có hung thủ.”

Lời này thật sự… khó hiểu.

Lúc Ngôn Cách lái xe đưa Chân Ý về đến dưới nhà, cũng đã sắp ba giờ sáng.

Chân Ý dựa trên xe không muốn xuống, nhiệt tình và tốt bụng đề nghị: “Đã muộn thế này rồi, nghỉ lạị nhà em đi?”

Ngôn Cách gật đầu. Cô như trúng số độc đắc, nhìn anh vòng qua mở cửa xe cho cô, cười tủm tỉm đứng dậy, kề sát tai anh: “Vậy chúng ta tiếp tục chuyện dang dở lúc nãy nhé?”

Anh im lặng. Cô cười hi hi: “Mặc dù nhà em chỉ có một chiếc giường, nhưng em sẽ không để anh ngủ sofa đâu. Em tốt với anh không nào?”

Anh chầm chậm nhìn cô, nói: “Rất tốt.”

Ngôn Cách tắm rửa xong đi ra ngoài, liền nghe Chân Ý đang hát trong phòng ngủ, giọng ca nhẹ nhàng mà hoạt bát: “Chúng ta đến bờ hồ thảo nguyên, đợi chờ đàn chim bay về. Bao giờ chúng ta trưởng thành, hãy sinh một em bé…”

Ngôn Cách thầm nghĩ khuya rồi mà cô vẫn dồi dào sinh lực.

Anh tắt đèn phòng khách, đi về phía phòng ngủ, bỗng nhiên, “Reng reng reng…” Máy điện thoại bàn trên bàn trà đổ chuông, âm thanh âm u và kéo dài trong phòng khách mờ tối.

“Chân… ” Vừa định gọi cô nghe điện thoại, chữ phía sau lại đông cứng trên bờ môi, bất giác anh chợt nghĩ đến lời cô nói về “điện thoại quấy rầy”.

Trái tim anh tĩnh lặng một giây. Không biết tại sao, quỷ thần xui khiến thế nào mà anh lại bắt máy, đặt bên tai. Anh không lên tiếng, bên kia truyền đến giọng nam xa lạ: “Tại sao không nghe máy? Anh biết em đang ở nhà.”

Trong phòng khách mờ tối, anh thâm trầm nheo mắt lại.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ