Có đang kéo cửa cái lồng ra.
Tôi nhắm tít mắt lại. Cố nghĩ ra một cách nào đó. Nhưung một hình ảnh đáng sợ lởn vởn trong tâm trí tôi. Con bọ ngựa tóm lấy một chú chuột, nhồi vào cái hàm há hốc đang rỏ dãi của nó rồi nhai ngấu nghiến hết bay. Tôi hình dung nó sẽ tiếp tục bò sang lồng nhốt chuột bạch, lồng chuột cảnh rồi đến lồng ễnh ương…
Đến lúc phải hành động rồi, tôi nhủ thầm. Mình có thể bị đuổi khỏi trường nhưng lúc này mình phải hành động.
Tôi trèo lên một chiếc ghế đẩu giữa lớp.
– Thả lũ động vật ra đi! – Tôi ra lệnh cho Lauren. Ít ra làm thế chúng mới không bị làm mục tiêu chờ chết. Thà để chúng bỏ chạy rồi trốn đi còn hơn.
Lauren vội vã dời khỏi chỗ ngồi, chạy ra phía lồng ễnh ương. Cô tóm lấy một lúc hai ba con rồi thả xuống sàn nhà.
Bọn chúng ngồi im không động đậy.
Con bọ ngựa đang nhích từng bước về phía chúng.
Lũ ễnh ương chậm chạp nhướn đầu lên không trung. Hình như chúng hít không khí. Sau đó chúng mới nhảy đi tứ phía.
Một số đứa trong lớp bắt đầu gào thét, nhảy tót lên ghế. Những đứa khác ôm bụng cười.
– Thôi ngay lập tức! – Tôi nghe tiếng thầy Gosling gào lên giữa tiếng ồn ào như chợ vỡ.
Lauren đảo mắt lại nhìn thầy rồi tiếp tục chuyển sang cái lồng bên cạnh.
– Thả hết chúng ra đi! – Tôi tiếp tục chỉ huy. Tôi chạy lên bảng, tóm lấy cái thước gỗ chỉ bảng của thầy…
– Em biết là em đang làm cái gì không? – Thầy Gosling quát. Thầy nắm vai tôi lắc mạnh.
– Thầy nhìn kia kìa! – Tôi vùng ra, hét to. Tôi chạy ra chỗ lồng thú, tay lăm lăm cái thước như thể một thanh gươm.
Con bọ ngựa đang đứng trước cửa lồng chật cứng những chú chuột trắng béo múp. Rớt dãi nó chảy ròng ròng, cặp càng khua lên kích động.
Cặp càng của nó tiếp tục khua tới khua lui.
Lũ chuột kêu chít chít điên cuồng, nhảy lên chiu chíu như những hạt ngô trong máy nổ bỏng.
Tôi thận trọng tiến về phía con bọ ngựa. Cái thước gỗ đang trơn nhẫy trong bàn tay đầy mồ hôi của tôi. Rón rén áp sát phía sau con quái vật, tôi thọc mạnh vào sườn nó. Nó quay phắt lại, giật theo cái thước tuột khỏi tay tôi, loạng choạng thối lui mấy bước, đập cánh dữ dội.
Tôi mở cửa lồng lùa lũ chuột ra ngoài.
– Em làm gì chúng thế hả? – Thầy Gosling hét lên tuyệt vọng, tay phẩy vào không khí.
– Em đang cứu chúng ạ! – Tôi đáp rồi vỗ mạnh tay cho lũ chuột tản ra.
– Còn những con ba ba thì sao? – Jimmy Peterson gọi hỏi. Mọi người quay hết sang phía lồng ba ba.
– Thả chúng ra nốt! – Tôi hạ lệnh và Jimmy làm theo.
Nhưng bọn ba ba không chạy cho dù cả lớp suỵt đuổi thế nào. Mấy đứa vội ôm chúng lên để chúng khỏi chen chúc nhau.
Có ai đó đã thả con rắn lục ra. Lập tức con bọ ngựa đuổi theo. Nhưng con rắn đã trườn ngay xuống dưới lò sưởi. Con bọ ngựa ra sức duỗi càng ra quào nhưng không với tới.
– Tốt! – Tôi la lên. Giờ tôi phải sang đến lồng dơi.
– Đừng động vào dơi của tôi! – Thầy Gosling rên lên, tay ôm ngực.
Con dơi này là vật nuôi yêu quí của thầy Gosling ở trường. Thầy đã tìm thấy nó trong một lần đi bộ dã ngoại. Cánh nó bị gãy và thầy đã mang nó về chữa trị. Nhưng thầy sẽ đồng ý với mình thôi nếu thầy nhìn được con bọ ngựa, tôi tự trấn an.
Tôi kéo tấm màn đen phủ lồng ra rồi rút chốt cửa ra. Con bọ ngựa dõi theo cử chỉ của tôi. Con dơi không bay ra. Nó đang treo mình trên cành cây, cánh dang ra phủ lấy mặt.
– Trời ơi, nó đang ngủ! – Tôi thông báo cho Lauren. Mà con bọ ngựa lại đang hướng về phía lồng nó!
– Lay nó đi! – Cô ấy gợi ý.
Tôi gãi nhẹ vào cánh con dơi. Có tác dụng rồi. Nó choàng tỉnh và bay vèo ra ngoài, rất phấn khích vì được tự do.
– Bắt nó lại! Bắt lại! – Thầy Gosling rú lên đuổi với theo nó.
Ai đó mở nốt cửa lồng chuột ra còn con dơi đã bay thoát ra hành lang.
Thầy Gosling chạy ra khỏi cửa và đóng sập cửa lại.
Đột nhiên cả lớp im bặt. Lũ trẻ ngừng bặt la hét. Tất cả lũ thú đã tìm được chỗ nấp.
Một bầu không khí rợn tóc gáy.
– Nó đâu rồi? – Lauren khẽ thì thào.
– Nó kh…kh…không ở gần chúng mình. – Tôi lắp bắp. – N..nó..nó đang lảng vảng cạnh bàn Corny.
– Ê này! Ai đụng vào kính hiển vi của tớ thế? – Corny dài giọng. Nó quay quay về bàn mình. Gabby theo sát sau nó. Nhưng con bọ ngựa không còn ở đó. Nó đã bò ra chỗ khác.
Nó sẽ làm gì tiếp đây? – Tôi tự hỏi.
– Eo ôi, vở tớ ướt nhẹp rồi. – Gabby tức tối. – Lại còn nhớt nữa. – Nó tóm ngay quyển vở vứt ra góc lớp.
– Dãi con bọ ngựa đấy. – Tôi thì thầm với Lauren.
– Thế nó đâu rồi? – Cô hỏi.
– Nó… đang ra đây đấy.
Tôi nhìn thấy cái thước gỗ dưới sàn. Tôi vội nhặt lấy và co người lại chui xuống gầm một cái bàn gần đó. Chân tay tôi cứ run bắn lên.
– Cậu định làm gì thế? – Lauren cũng nấp xuống cạnh tôi.
– Tớ… tớ định đâm nó bằng cái này. – Tôi nói, tiến một bước về phía con bọ ngựa. Tôi thấy rõ cẳng chân xanh của nó đang khua khoắng loạn xạ.
Nó càng bò lại gần, tim tôi càng đập mạnh. Chỉ còn vài bước chân là tôi chạm được vào nó.
Bỗng tiếng chuông vang lên.
– Ăn trưa rồi! – Ai đó reo lên.
Bọn trẻ thu dọn vội sách vở và tranh nhau ra cửa. Con bọ ngựa cũng hòa vào dòng người.
– Nó đâu rồi? – Lauren lại hỏi.
– Nó…nó ra ngoài rồi. – Tôi đáp.
– Tuyệt! – Cô ấy reo lên mừng rỡ.
– Nhưng có một vấn đề khác. -Tôi khẽ thở dài.
– Gì vậy?
– Nó đi về phía căng tin.