Freud Thân Yêu - Chương 13-5

Phòng xử án gần trăm người lặng yên không một tiếng động. Hoài Như ngổi ở ghế nhân chứng, trước lời chỉ trích và ánh mắt của Chân Ý, đầu óc cô ta nổ tung, đờ đẫn không tìm được bất cứ từ nào để biện bạch.

Chân Ý: “Cô ngụy tạo chứng cứ! Tại sao muốn hãm hại đương sự của tôi? Hay chính cô là hung thủ dìm chết Hứa Mạc?”

Hoài Như mở to mắt, hoảng sợ kêu to: “Là tôi nhìn nhầm, tôi tưởng Hứa Mạc còn sống. Là tôi nhìn nhầm!”

Vẻ mặt Chân Ý nghiêm nghị, cô cầm chứng cứ trên bàn đi tới trước mặt cô ta, nện xuống ghế nhân chứng. Phòng xử án tĩnh lặng như tờ. Hai tay Chân Ý vịn lấy ghế nhân chứng, nhìn từ trên cao xuống, khí thế hừng hực: “Cô nhìn cho kỹ! Đây là tóc và nước tiểu trẻ con bên cạnh bể formalin. Còn đây là báo cáo khám nghiệm. An Dao giao đứa trẻ cho cô, cô mang theo nó suốt. Nhất định lúc cô nhấn Hứa Mạc xuống bể formalin đã đặt đứa trẻ bên cạnh bể nên để lại chứng cứ ở đó!”

Hoài Như ngạc nhiên, muốn nói gì đó nhưng dưới ánh mắt cảnh cáo lạnh băng của Chân Ý, cô ta một lần nữa bị làm cho sợ hãi, cứng họng không biết nói sao. Cô ta thảng thốt hiểu ra rằng Chân Ý tham gia phiên tòa này không chỉ muốn giúp Ngôn Hủ thoát tội, mà còn muốn định tội cô ta. Vừa rồi Chân Ý cố tình kích thích cô ta, đơn giản vì muốn moi được chỗ sơ hở, cạy miệng cô ta.

Chân Ý đã làm được. Khí thế cô quá ác liệt, khứu giác quá nhạy bén, cô ta khó lòng phòng bị. Nhưng sao công tố viên bên khởi tố lại không biết những chứng cứ được liệt kê sau cùng này chứ? Hoài Như ngẩng đẩu nhìn Doãn Đạc, anh nhìn cô ta với sắc mặt lạnh nhạt, bình thản như không liên quan tới mình. Cô ta chợt vỡ lẽ mình đã bị hai người này bắt tay đưa vào tròng.

Hoài Như gần như sụp đổ. Có người nói lưới trời lồng lộng tuy thưa nhưng khó lọt, xem như cô ta đã nếm thử từng đường từng nét của câu đó rồi. Lợi dụng tâm lý của Hứa Mạc để bắt cóc An Dao, nắm bắt sơ hở vờ như “bị ép” giết cảnh sát Lâm, cuối cùng giết chết Hứa Mạc. Rõ ràng là hành vi phạm tội bất khả thi hoàn mỹ nhất. Rõ ràng đã lập kế hoạch hết sức cẩn thận. Nhưng không ngờ Ngôn Cách lại xuất hiện và tắt đèn, trong bóng tối cô ta không thể thu lại hết băng dính, càng không ngờ An Dao lại giao đứa trẻ cho cô ta, để rồi đứa trẻ lăn bên cạnh bể để lại tóc và nước tiểu. Nếu không có những chứng cứ mấu chốt ngoài dự liệu này, thì dù bị tình nghi đến mức nào đi nữa cũng không thể định tội.

Chẳng lẽ đây là ý trời? Cô ta đờ đẫn ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt chăm chú và nghiêm túc của Chân Ý, đầu đội tóc giả, trang điểm nhạt, tuổi nhỏ hơn cô ta nhưng ánh mắt lại ánh lên sự quyết liệt và sức mạnh cô ta chưa từng thấy. Đôi mắt cố chấp ấy như có thể phá hủy tất cả. Và dưới ánh mắt như thế, cô ta không thể nào chống đỡ được nữa.

Trong mười mấy giây giằng co, Chân Ý nhìn xuống cô ta, ánh mắt như sắt thép. Phòng tuyến tâm lý của Hoài Như đã bị phá hỏng từng bước một. Cuối cùng sụp đổ. Cô ta hoàn toàn vụn vỡ, chán nản nói: “Tôi đã nhấn Hứa Mạc vào bể formalin…”

Lần này, phòng xử án không có một âm thanh, không có tiếng “ồ”, chỉ còn nỗi hoang mang và mờ mịt như mất hết sức lực sau phút cuồng loạn.

Chân Ý chậm rãi đứng thẳng dậy, cụp mắt nhìn Hoài Như hồi lâu, nói cực khẽ: “Cảm ơn.”

Hoài Như không hiểu.

Trong lòng Chân Ý lại rất rõ ràng, cảm ơn cô ta cuối cùng đã từ bỏ đấu tranh, cuối cùng đã thừa nhận. Lúc bắt đầu đứa trẻ đã xuất hiện trong căn phòng dưới lòng đất, An Dao nói nó không thích hợp nên Hứa Mạc mới đưa nó ra ngoài. Nếu Hoài Như kiên quyết không nhận tội, nếu cô ta nghĩ tới điểm này mà níu chặt không buông, mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền toái. Vì thế, cô và Doãn Đạc mới muốn tranh thủ thời cơ phá hủy phòng tuyến trong lòng cô ta, để cô ta tự thừa nhận. Thật may, cô đã đánh bại Hoài Như ở mặt tinh thần.

Cuối cùng, Hoài Như bị dẫn đi. Doãn Đạc và Chân Ý một lần nữa trở về thế đối lập. Có một nói một, có hai nói hai. Doãn Đạc cho rằng Ngôn Hủ giết người không thành, còn Chân Ý kiên quyết kết luận vô tội. Doãn Đạc đưa ra hai quan điểm: “Có lẽ lúc đầu Hoài Như chưa hoàn toàn dìm chết Hứa Mạc. Có khả năng Ngôn Hủ nói dối, anh ta nói mình tưởng Hứa Mạc đã chết nhưng thật ra anh ta đoán Hứa Mạc còn sống nên muốn giết hắn, dìm hắn xuống nước.”

Chân Ý phản đối: “Chứng cứ đủ để chứng minh Hứa Mạc đã chết, còn Ngôn Hủ cho rằng Hứa Mạc đã chết.”

“Chứng cứ cô nói đều là lời của người nhà Ngôn Hủ.”

“Nhưng anh thậm chí không có chứng cứ của người nhà.” Chân Ý trả lời, “Dù anh ấy tưởng rằng Hứa Mạc còn sống, người anh ấy giết cũng là một người đã chết. Bất kể trong lòng anh ấy phán đoán thế nào, thì việc kéo Hứa Mạc đã chết xuống nước vẫn không phạm pháp!”

Cô nói tiếp: “Nếu phía khởi tố cho rằng đương sự tôi bị định tội giết người không thành, làm ơn chỉ rõ hai điểm: Thứ nhất, hung thủ Hoài Như chưa dìm chết Hứa Mạc hoàn toàn, lúc anh ta được chở về băng chuyền vẫn còn sống; thứ hai, vào lúc đó đương sự tôi có mong muốn chủ quan và ý đồ giết chết Hứa Mạc, cũng như cho rằng Hứa Mạc còn sống.”

Chứng minh hai điểm này quả thật còn khó hơn lên trời. Cô thở dài như được giải thoát: “May mà luật pháp của chúng ta không phải là người bị tình nghi “tự chứng minh vô tội”, nếu thế thì thật là khó hơn lên trời.”

Công tố viên Doãn điển trai anh tuấn không hề tức giận trước giọng điệu châm chọc của cô, giơ tay đầu hàng. Nhưng “Anh ta đã di chuyển phá hỏng hiện trường.”

Chân Ý đáp ngay: “Trước Ngôn Hủ, hiện trường đã bị Hoài Như di chuyển một lần rồi, không đủ để kết tội.”

Cuối cùng, quyết định tòa án đưa ra là: Bên khởi tố không thể đưa ra chứng cứ nghi ngờ hợp lý để chứng minh lúc Hứa Mạc bị kéo xuống nước vẫn còn sống. Tương tự, bị cáo Ngôn Hủ tin rằng nạn nhân Hứa Mạc đã chết, mà bên khởi tố không có bất cứ bằng chứng nào có thế phản bác cách nói của anh ấy. Phán vô tội.

Sau khi kết thúc phiên tòa, đương nhiên công tố viên Doãn bị Chánh án gọi đến mắng nhiếc một trận: “Phiên tòa trước đã chứng minh Hoài Như là đồng bọn của Hứa Mạc mà cậu còn cho cô ta ra tòa làm chứng. Tôi tưởng đầu cậu bị chập, kết quả cậu đã có suy tính từ trước. Cậu lừa cô ta bằng cách nào vậy, dùng chiêu lập công chuộc tội dụ cô ta sơ hở trăm bề ư? Sao công tố viên lại có thế giở trò đặt bẫy nhân chứng phe mình chứ?”

Doãn Đạc luôn biết điều gật đầu: “Sorry sir, sorry sir!”

Chánh án khiển trách xong, lại nói một câu đầy hàm ý: “Nhưng nếu trút bỏ bộ đồ chánh án này, tôi cho rằng cậu làm rất tốt!”

Doãn Đạc: “…”

Chân Ý: “…”

Chánh án nói với Chân Ý: “Luật sư Chân, cô làm rất tốt. Tin rằng lần sau gặp lại sẽ phải gọi cô là đại luật sư rồi.”

Chân Ý cười. Sau lần này, nghiệp đoàn đại luật sư sẽ trao cho cô danh hiệu “đại luật sư”.

Ra khỏi cửa, Doãn Đạc hết sức ai oán: “Anh thông minh lanh lợi như vậy, sao lần nào người bị mắng cũng là anh chứ?”

Chân Ý cười ha ha. Cười xong thấy Ngôn Cách đứng ở hành lang đợi cô, sắc mặt vẫn tái nhợt. Cô lập tức chạy đến cạnh anh, khẽ hỏi: “Không phải bảo anh chờ em trong xe ư, lên cầu thang không mệt à?”

Bây giờ anh vẫn còn trong thời gian nằm viện, bởi vì phải ra tòa nên mới miễn cưỡng tới đây.

“Không mệt.” Anh ngước mắt nhìn Doãn Đạc, hờ hững nói: “Đi thôi.”

Chân Ý gật đầu, vẫy tay với Doãn Đạc, cất bước rời đi.

Ngôn Cách lại không nhúc nhích. Cô hoang mang: “Sao thế?”

“Em không đỡ anh à?”

“…” Chân Ý “ừm” một tiếng, nghĩ thầm chẳng lẽ thật sự bệnh nặng đến vậy ư, bèn điềm nhiên đi tới đỡ anh trước mặt Doãn Đạc.

Vòng qua hành lang, thấy cảnh sát đang dẫn Hoài Như rời đi. Dương Tư đi sau, vô tình quay lại trông thấy Chân Ý thì dừng bước, không cười mà nói khẽ: “Chân Ý, chúc mừng cậu.”

“Cảm ơn.”

Dứt lời, hai người không nói thêm lời nào nữa. Trận cãi vã trong phòng vệ sinh sáng nay là vụ gay gắt nhất giữa hai người bạn này trong suốt những năm qua. Chân Ý cảm thấy lúc ấy mình hơi cay nghiệt, nhưng cái chết của Lâm Hàm và sự bất đồng giữa hai người trong mấy tháng nay đã tích tụ dồn ứ lại, cô không dằn nổi mà bộc phát.

Dương Tư nói: “Hết bận rồi, có thời gian cùng đi ăn nhé.”

Chân Ý “ừ” thật khẽ như có như không. Dương Tư bỏ đi.

Ngôn Cách bỗng nói: “Hồi trung học em toàn chơi với cô ta.”

Lời này khiến Chân Ý hơi khó chịu: “Ừ.”

“Em và cô ta rất khác biệt, nhưng đã làm bạn rất nhiểu năm rồi.”

“Em từng sống ở trại trẻ mồ côi một thời gian.” Chân Ý khẽ hít thở, “Khi đó chỉ có Dương Tư chơi với em.”

Tới đại sảnh tầng hai, họ nghe thấy tiếng la khóc. Bố mẹ Từ Tiếu kéo một anh chàng gào khóc: “Cô ta thấy Tiếu Tiếu chết mà không cứu, trơ mắt nhìn con bé bỏ mạng! Tôi sẽ không tha thứ cho cô ta, cũng sẽ không tha thứ cho cậu. Không bao giờ tha thứ cho hai người!”

Anh chàng kia quỳ dưới đất, đầu cúi gằm, không thấy rõ vẻ mặt. Hoài Sinh ư? Vì cứu anh ta, chị gái anh ta đã che giấu sự thật về việc tủy xương thích hợp, không chịu quyên tủy, chờ cho cô gái anh ta yêu qua đời. Anh ta bị động tiếp nhận tất cà, thậm chí không nơi căm hờn, không chỗ phát tiết.

Bố Từ Tiếu ôm vợ rời đi, còn chàng trai kia chậm rãi đứng dậy đi về phía thang máy. Chân Ý sửng sốt, buông Ngôn Cách ra: “Em đi xem một chút!”

Chạy tới chỉ thấy con số màu đỏ hướng thẳng lên trên. Chân Ý đã có dự cảm xấu, thấy một thang máy khác mãi không xuống, cô vội lao nhanh tới cầu thang bộ. Cắn răng chịu đựng cơn đau ở chân chạy lên sân thượng, đến nơi cô chỉ thấy áo sơ mi trắng của Hoài Sinh bị cuồng phong thổi bay như một con diều, bóng lưng gầy gò, đang đi từng bước sát rìa.

“Hoài Sinh!” Chân Ý chạy như điên, “Đừng nhảy!”

Nhưng anh ta không nghe thấy tiếng cô, đứng lên lan can, hướng về phía bầu trời xám xịt như muốn cất cánh bay đi.

“Hoài Sinh!” Chân Ý hét lên nhào tới tóm lấy anh ta, trong khoảnh khắc đó, anh ta đã ngã về phía trước. Lúc Chân Ý bắt được cánh tay anh ta, cô bị trọng lực và quán tính khổng lồ kéo ra ngoài lan can, trái tim cô chợt chùng xuống: Toi rồi! Treo lơ lửng… Mất trọng lực… Trời đất xoay chuyển!

Cô hốt hoảng tới độ trái tim muốn bật ra khỏi cổ họng, nhưng không rơi xuống mà đập mạnh vào lan can, bị treo ngược ở tư thế cực kỳ nguy hiểm. Ngôn Cách nằm sấp trên lan can, ôm lấy eo cô. Anh chạy theo cô lên đây, thương tổn nội tạng bắt đầu trầm trọng hơn. Giờ phút này lại còn gắng gượng hết sức kéo hai người, không tới vài giây sắc mặt anh đã trắng như tờ giấy. Chân Ý bị treo ngược trên lan can, nhìn thế giới lộn ngược trước mắt mà cô túa mồ hôi lạnh, sợ muốn chết, tay đau như muốn rách toạc.

“Hoài Sinh! Nắm lấy tay tôi, Hoài Sinh!”

Cô cố gắng gọi, nhưng không hiểu tại sao Hoài Sinh như bị hôn mê, không chút động tĩnh, hệt như thứ cô giữ lấy chỉ là một thi thể. Tay đau quá… Không giữ nổi nữa rồi…

Cô không dám nhìn Hoài Sinh trượt xuống chết đi như vậy. Gió thổi tấm biểu ngữ phần phật bên tai, cô lập tức cầm lấy tấm biểu ngữ cuốn lấy cánh tay Hoài Sinh.

“Cứu mạng!” Cô hét ầm lên. Đám đông đang rời khỏi tòa án dưới tầng ngẩng đầu lên. Đa số chỉ ngẩng đầu nhìn, vài người khác bắt đầu chạy lên sân thượng.

Nhưng, “Ngôn Cách! Em không giữ được nữa. Sao họ còn chưa tới?” Cô luống cuống, khóc nức nở, “Làm sao đây? Em không giữ nổi nữa rồi!”

Ngôn Cách cách Hoài Sinh quá xa, không thể nào giúp đỡ được, chỉ có thể giữ vững Chân Ý. Người trong tay trượt dần xuống, Chân Ý thét lớn: “Ngôn Cách, phải làm sao đây? Không giữ được nữa rồi!”

Một giây sau, Ngôn Cách bịt mắt cô. Thế giới của cô bỗng tối mịt, chỉ có tiếng gió thét gào.

Sức nặng nắm trên tay, không biết là thời gian hay sinh mệnh, từng chút từng chút cuối cùng trượt khỏi kẽ tay, không bắt được nữa. Bàn tay trống không, vươn tới chụp lấy nhưng chỉ uổng công… Tấm biểu ngữ đứt lìa, người bị quấn trên đó trượt xuống theo bức tường, tới tầng một bị giật mạnh lại, đầu kia cũng đứt, anh ta ngã xuống.

“Chân Ý.”

Ngôn Cách kéo cô lên. Ánh mắt cô hơi dại ra, hốt hoảng và kinh hoàng. Anh đỡ lấy cô, trấn an: “Đừng lo, chắc anh ta không sao đâu, có lẽ chỉ bị gãy chân. Tấm biểu ngữ đã tạo lực cản rồi.”

“Vậy ư?” Chân Ý leo lên lan can nhìn xuống, Hoài Sinh nằm dưới đất, không hề có vết máu, bên cạnh có người gọi xe cứu thương, có người vội vã cứu giúp. Cơn cuồng phong gào thét, cô nghe thấy tim mình đập thình thịch, Cuối cùng, lần này không có ai nhảy lầu chết. Đám người hỗn loạn, Hoài Như bị áp tải lên xe cảnh sát la hét lao ra xem Hoài Sinh. Cảnh sát kéo cô ta lên xe, cô ta vẫn cứ đấm đá, kêu khóc.

Chân Ý không thoải mái lắm. Cô lùi lại nhìn, sắc mặt Ngôn Cách trắng bệch. Cô sợ hãi: “Không phải lại bị thương đấy chứ?” Cô lập tức đỡ anh xuống, lái xe rời đi.

Lúc rời khỏi tòa án, họ vô tình đi ngang qua xe cảnh sát, vừa lúc trông thấy Hoài Như phía sau lớp cửa kính. Cô ta nhìn Chân Ý chằm chằm, ánh mắt âm u đầy thù hận. Trái tim cô thót lên, quay tay lái, rẽ lối rời đi.

Vết thương của Ngôn Cách bị nứt phải làm tiểu phẫu lần nữa. Chân Ý đau lòng vô cùng, nhưng anh lại coi như không có chuyện gì. Sau phiên tòa, những ngày dưỡng thương ở bệnh viện xem ra cũng thanh nhàn…

Chân Ý xách một túi măng cụt, lén lút rón rén mở cửa phòng bệnh. Ngôn Cách ngủ không sâu, cô không muốn đánh thức anh dậy. Hé cửa thò đầu vào, anh không ở trên giường mà nằm trên sofa cạnh cửa sổ phơi nắng, xem máy tính bảng. Anh mặc bộ đồ bệnh nhân đưa lưng về phía cô, đeo chiếc tai nghe màu trắng nên cô không nghe được gì. Nhưng vừa hay cô nhìn thấy video trong tay anh là đoạn phim quay lại phiên tòa của cô được đăng tải lên mạng.

Anh đeo tai nghe xem video rất chăm chú. Nằm dưới ánh mặt trời, anh đẹp tựa thiên sứ. Và thiên sứ ấy đang nhìn biểu hiện xuất sắc của cô trên máy tính bảng không hề chớp mắt. Òa… Hôm ấy anh cũng có mặt, vậy mà lại tranh thủ lúc cô không có ở đây xem lại video của cô ư?! Nở ruột nở gan, tự mãn đến mức muốn nhảy nhót ca múa, lại sảng khoái như uống cốc nước đá giữa thời tiết nóng nực. Chân Ý cố kiềm nhưng kiềm không nổi, khóe môi nở nụ cười tươi rói nhưng lặng thinh. Sợ anh xấu hổ, cô lại cẩn thận lùi về.

Cô lùi ra hành lang, suýt nữa cười chết rồi, lúc thì che miệng cười đến xoắn bụng, lúc thì ngửa mặt lên trời cười hớn hở, há miệng nhưng không phát ra âm thanh, cười đến nỗi không đứng lên nổi. Y tá đi ngang qua ngờ vực nhìn cô, lúc này cô mới dằn lại, gõ nhẹ cửa phòng anh.

Trong phòng yên ắng, hai giây sau, Ngôn Cách khẽ cất tiếng: “Mời vào.”

Đẩy cửa vào, anh vẫn nằm trên sofa cạnh cửa sổ, tay cầm máy tính bảng, dáng vẻ bình thản vô cùng. Thấy là cô, anh tháo tai nghe, lẳng lặng liếc nhìn, Chân Ý giả vờ không biết, đặt túi lên bàn trà rồi hỏi: “Xem gì thế?”

Cô đưa mắt nhìn máy tính bảng, ơ, nhanh tay thật đấy, đã thay đổi nội dung rồi. Ngôn Cách không hề có gì khác thường, nói: “Xem video phiên tòa xét xử Hoài Như mưu sát Hứa Mạc.”

Anh rút tai nghe khỏi máy tính bảng, liền nghe Chánh án đang nói: “… Thừa nhận người chết không còn dấu hiệu sống sót… Phạt tù chung thân…”

Hai lần phạt tù chung thân đủ để cho cô ta ngồi tù mục gông. Chân Ý kéo một chiếc ghế mềm ngồi xuống: “Có nói tại sao Hoài Như giết Hứa Mạc không? Đã điều tra rõ mối quan hệ giữa cô ta và Hứa Mạc chưa?”

“Không có tin tức.” Ngôn Cách nói ngắn gọn. Trong lòng lại nghĩ, anh cần phải đi gặp Hoài Như.

“Là điều anh nói lần trước à?” Chân Ý lẩm bẩm, “Hoài Như bào chế thuốc trái phép bán cho Hứa Mạc ư? Hai người mâu thuẫn nội bộ vì thuốc men hoặc tiền bạc. Nói như vậy, bệnh của Hứa Mạc do tác dụng của thuốc này sao?”

Lòng hơi buổn bã, nhưng dù thế nào đi nữa thì cuộc sống của cô vẫn phải tiếp tục, những chuyện này cũng nên chấm dứt và chìm vào lãng quên. Gần đây, truyền thông khen ngợi cô là kỳ tích, còn được đặt danh hiệu “thần tượng công sở”, “kẻ chiến thắng cuộc đời”. Cô không dám mở máy nữa, ngay cả ra ngoài cũng phải vũ trang đầy đủ. Nói thật, cô không hề quan tâm tới danh tiếng hão huyền này, chúng đâu thể ở bên cô cả đời. Người có thể ỏ bên cô cả đời là… Cô liếc mắt nhìn anh, bất giác mỉm cười, lấy măng cụt trong túi ra bóc vỏ. Bóc đi lớp vỏ dày, tay cô biến thành màu tím đỏ, cầm múi quả nho nhỏ màu trắng đưa đến miệng anh: “A!”

Anh đưa mắt nhìn múi măng cụt trong tay cô, hàng mi chớp chớp, có phần gượng gạo, ngước lên nhìn cô, cuối cùng há miệng, khẽ nhấp môi ngậm vào. Múi quả chứa đầy chất lỏng chua chua ngọt ngọt.

Chân Ý cho một múi vào miệng mình, cười hỏi: “Ngôn Cách, anh muốn ăn hoa quả kim cương không?”

… Nụ hôn đầu… Hôn sâu… Anh nuốt miếng măng cụt lặng lẽ điều chỉnh hơi thở, cảm thấy hơi nóng. Cô mỉm cười nhìn anh đầy thâm ý, nhìn đến mức khiến anh ngượng ngùng, cô mới cúi đầu tiếp tục bóc măng cụt. Nhưng nhớ tới việc anh nhân lúc cô không có mặt lén xem video của cô, nụ cười trên mặt cô không nén nổi nữa mà nở rộng từng tấc. Anh nhận thấy cô đang cười, ánh mắt chuyển tới, thấy cô cười run hết cả người, anh bối rối: “Em hít phải khí cười à?”

“Không.” Chân Ý xua tay, cười hớn hở, “Vừa nhìn thấy một anh chàng làm bộ làm tịch thôi.”

Ngôn Cách nhíu mày cực nhẹ, anh không hiểu nghĩa của “làm bộ làm tịch”, nhưng chắc chắn từ vựng này không dùng để chỉ anh. Anh chỉ nghe thấy từ “anh chàng”, anh chàng nào có thể khiến cô cười thoải mái như vậy chứ? Lồng ngực hơi nghẹn lại, anh nhắm mắt. Tại sao anh ta cũng chạy tới bệnh viện chứ? Ngẫm nghĩ một hồi, anh thờ ơ nói: “Chân Ý, kiểu đàn ông em vừa nói không tốt.”

“Hả?” Chân Ý tò mò, “Sao lại không tốt, em rất thích mà.”

Nói xong, cô đưa măng cụt đã bóc vỏ tới miệng anh. Anh không ăn, quay đầu đi chỗ khác. Cô không khuyên nhủ, một lát sau anh lại quay đầu nhìn cô. Cô vừa ăn vừa cười như uống phải thứ thuốc gì bất thường hay như bị điểm phải huyệt cười.

Nụ cười của cô khiến Ngôn Cách lúng túng hơn nữa.

Mà anh đang nằm, cô thì ngồi, nhìn anh từ khoảng cách gần, có cảm giác rằng cô sẽ lập tức cúi xuống hôn anh. Anh càng ngượng nghịu, cựa quậy muốn quay đầu đi chỗ khác nhưng lại không hẳn muốn thế.

Đôi mắt cô tinh khiết, nhìn anh chằm chằm vài giây rổi hỏi: “Muốn ngồi dậy à? Nằm lâu không thoải mái phải không?”

“Ừ.” Anh cố gắng ngồi dậy.

Chân Ý vội vàng lau khô tay, đỡ anh, theo đà ngồi xuống ghế sofa. Anh ngồi dậy, đầu bỗng nghiêng đi, tựa lên vai cô. Cô ngồi im một lúc, như thể anh tựa sát vào trái tim cô. Ánh mặt trời đi ngang qua tấm thảm, chiếu tia nắng ấm áp lên đầu ngón chân để lộ của cô.

Cô khẽ siết ngón tay, không nhúc nhích, người như cứng đờ cả lại. Ừm, không biết có phải vì bệnh tật, hay vì Ngôn Hủ ngủ say mà mấy ngày qua anh yếu ớt đến lạ. Cô dè dặt quay đầu liếc nhìn anh, anh nhắm mắt, hàng mi vừa đen vừa dài, sống mũi cao, hơi thở hơi nặng nề nhưng vẫn đều đặn. Không phải nói nằm mệt rồi ư, sao vừa mới ngồi dậy đã dựa lên vai em ngủ ngon lành thế kia, em có phải là gối đâu. Chân Ý than thầm, lại quẫn bách nhìn trời. Lòng cô rối rắm, ngoài miệng không nói một lời.

Nhớ tới Tư Côi thỉnh thoảng dựa lên vai cô, mới ngả lên đã nhảy dựng đạp cô một phát: “Chân Ý này, cậu mọc thêm thịt đi! Cấn tới chết rồi.”

Cô rất tốt bụng, thầm thì: “Rất khó chịu phải không…”

“Rất dễ chịu.” Anh nhắm mắt, giọng vẫn rất yếu, khẽ khàng lướt vào tai cô.

Chủ nhà tốt bụng đề nghị khách thuê: “Anh có thể gối lên đùi em, đùi khá nhiều thịt, hệt như gối nhung vậy. Bây giờ anh đang dùng gối kiều mạch.”

“Gối kiều mạch tốt cho cơ thể.” Anh nói. Dứt lời lại nghiêng người, gối lên đùi cô. Quá đột ngột! Ngưa ngứa! Chân Ý suýt nữa không kiềm nổi mà giật nảy mình.

“Ái… Em hơi ngứa! Chờ chút.” Cô nâng đầu anh lên, một tay vội vàng chà xát đùi, “Phù, khá hơn rồi.”

Ngón tay cô luồn vào tóc anh, khiến da đầu anh tê dại, tiếng lòng rung động. Chân cô đúng là rất thoải mái, mềm mại đàn hồi như thạch hoa quả, anh lại muốn ngủ. Sau khi uống thuốc của Hứa Mạc, anh tốn rất nhiều thời gian tự thôi miên mình, bây giờ nhìn chung đã khá hơn rồi. Có điềụ, hình như gắng sức quá độ nên tâm linh và dòng suy nghĩ đều có cảm giác bất lực không thể tĩnh tại. Đầu anh hơi nặng nề, lẳng lặng gối lên chân cô, lòng cũng bình an trở lại.

Cô cảm thấy động tác này quá thân mật, trong lòng không khỏi vui mừng. Muốn anh thoải mái, cô ngoan ngoãn ngồi bất động, ngón tay lại không nghe lời, không dằn nổi mà quấn lấy mái tóc ngắn của anh vòng tới vòng lui. Lông mi anh run nhẹ nhưng không mở mắt, thật ra cô nghịch tóc anh như vậy làm anh có cảm giác rất dễ chịu.

“Chân Ý.” Anh khẽ gọi cô.

“Vâng.” Cô khựng lại, ngón tay bất động, nhưng vẫn không cam lòng, đầu ngón tay lại chọc chọc.

“Không phải nói cái này.” Giọng anh hơi trầm. “Xin lỗi.”

“Ồ?” Cô kinh ngạc, “Sao thế?”

“Hôm Ngôn Hủ gặp tai nạn, anh xin lỗi.” Anh gối lên chân cô, mở to đôi mắt đen nhánh sâu thẳm. Những ngày qua, trong đầu anh luôn không tự chủ được mà nhớ đến tiếng khóc thảm thiết đầy hoảng loạn của cô: “Ngôn Cách, đừng như vậy, van anh đừng như vậy! Em sẽ sợ, anh như vậy em sẽ sợ đấy!”

Vừa nghĩ tới trái tim đã đau nhói, ám thị tâm lý thế nào cũng vô dụng, đều không giải thoát được. Đối với anh, trên đời chỉ có nỗi đau này là không chữa trị bằng thôi miên được. Và anh cũng chỉ có mỗi nỗi đau này mà thôi.

Chân Ý ngẩn người: “Không sao cả, xin lỗi gì chứ. Em không để bụng đâu. May mà anh không nghe lời em, bởi vì sự kiên trì của anh mà Ngôn Hủ được cứu sống.” Nói như vậy, lòng cô lại ấm áp đến mức xương sắp tan ra. Thật ra, anh quan tâm cô nhiều biết mấy. Cô hơi bùi ngùi: “Ngôn Cách, anh đừng buồn. Mặc dù không thể nói chắc một lúc nào đó Ngôn Hủ nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng ít ra anh ấy vẫn còn sống.”

Anh “ừ” khẽ khàng, khép mắt lại: “Anh biết mà.”

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ