Ác Mộng Trong Không Gian Ba Chiều - Chương 12

Thôi đúng rồi!

Lauren nói đúng!

Giờ tôi mới nhớ ra là con bọ ngựa đã giương càng ra phía trước giống như tư thế cầu nguyện ngay trước khi xử lý con mối.

– Chạy khỏi đây thôi! – Tôi hét to.

Con bọ ngựa bắt đầu chập cặp càng lại, đung đưa mạnh.

Chúng tôi chạy vội lại chỗ thầy Gosling. Tôi nắm tay áo thầy, kéo thầy chạy tiếp.
– Cẩn thận nào Wes, – thầy nhắc. – không thầy lại làm rơi chồng sách bây giờ. Chúng ta có bị muộn vài phút cũng không sao.

– Không nên chậm trễ thêm bất cứ phút nào khi chúng ta đã bị hcậm rồi ạ. – Tôi lên tiếng.

– Đúng đấy ạ. – Lauren tán đồng.

Tôi đã nghe thấy tiếng đập cánh quyết liệt, giống như tiếng hàng triệu con mối đang giận dữ. Có vẻ như Lauren không nghe thấy âm thanh đó. Tôi ngoái nhìn sang bên cạnh.

– Nó ở ngay sau chúng ta. – Tôi thầm thì với Lauren cũng vừa lúc chúng tôi lên đến bậc thang trên cùng. – Nó cũng đang bò lên. Theo sát chúng ta!

– Kể cho thầy đi! – Lauren lại giục.

Chúng tôi đã sắp tới cửa phòng thí nghiệm khoa học. Tôi quyết định nhảy trước một bước, chắn ngang cửa ra vào.

– Thưa thầy Gosling, có một điều thầy phải biết. Đó là về bức ảnh không gian ba chiều. Bức ảnh hai bạn sinh đôi đã mang đến lớp. Trong đó là hình ảnh một con bọ ngựa. Con bọ ngựa đang cầu nguyện. Và giờ thì nó không còn là hình ảnh ảo nữa. Nó đã thực sự sống dậy ạ…

Thầy Gosling gạt tôi ra.

– Để sau tiết học đã. – Thầy nói. Tôi thấy rõ là thầy chẳng buồn nghe nữa.
Lauren và tôi vội vã ngồi vào chỗ. Bạn ấy ngồi tít xuống cuối lớp. Còn tôi thì ngồi ngay gần hàng ghế đầu, sát bên phải tôi là hai đưa sinh đôi.

– Trả lại tao kính đây. – Tôi yêu cầu chúng.

– Kính nào? – Corny cao giọng hỏi.

– Ờ, kính nào? – Gabby đế vào.

– Kinh của tao, chúng mày…

Tôi im bặt vì có tiếng lạo xạo đáng sợ ngoài cửa. Một cái khe xuất hiện rồi qua đó hai cái càng đen dài thò vào. Chúng huơ lên, tìm kiếm gì đó trong khoảng trống.
– Ôi không! – Tôi khẽ rên rỉ.

Tôi quay xuống chỗ Lauren.

– Nó đang ở đây! – Tôi nói không phát ra tiếng.

– Em có điều gì muốn chia sẻ với cả lớp hả Wes? – Tiếng thầy Gosling vang lên.
– Dạ..ừm.m, thực sự em muốn nói với thầy về bức ảnh ba chiều ạ. – Tôi liếc nhìn ra cửa. Cánh cửa đã thủng một lỗ to. Cái đầu to tướng của con bọ ngựa thò vào. Hàm nó bạnh ra rỏ đảyãi rót. – Ai đó có thể bị thương nếu…

– Thầy đã bảo là để sau giờ học. -Thầy Gosling nghiêm khắc cắt ngang. Rồi thầy bước ra phía cửa.

Tôi muốn bịt mắt lại. Hoặc chui xuống gầm bàn cũng được. Nhưng tôi biết là mình phải ngăn thầy Gosling lại. Tôi nhảy bật dậy, thế mà vẫn không kịp.

Thầy Gosling đã ra đến cửa và đưa tay đẩy cửa rầm một cái, nghiền nát luôn một cái cẳng sau của con bọ ngựa.

Phù, may quá. Chỉ là một cú sập cửa.

Cái chân gãy của con bọ ngựa lập tức được thay ngay bằng một cái mới mọc ra. Tiếng vù vù ngày càng to. Tôi cảm giác âm thanh đó làm rung động từng thớ thịt mình. Tai tôi ù lên. Tôi bịt chặt tai lại mong không phải nghe cái tiếng động khốn kiếp ấy.

– Nhưng thưa thầy sau giờ học thì muộn mất… – Tôi cố báo động cho thầy Gosling.

– Sau giờ học! – Thầy Gosling nạt to. – Và đừng có bịt tai khi tôi đang nói với em.
Cặp sinh đôi bắt đầu khịt mũi.

Tiếng trống đập thình thịch trong tai tôi như sắp nổ tung.

– Vâng! – Tôi biết. – Em xin nghe thầy.

– Sao em lại hét lên thế? Hôm nay em bị làm sao hả Wes? – Thầy Gosling ngạc nhiên. – Hay là em ốm?

– Không ạ. – Tôi lí nhí. Tôi chỉ mong mình có thể trả lời thầy là đúng như thế. Sau đó thầy sẽ cho tôi xuống y tế. Cô y tế dưới đó sẽ gọi điện cho bố mẹ tôi. Và mẹ tôi sẽ tới đón tôi về nhà.

Nhưng giờ thì không thể làm vậy được nữa.

Tôi đã mua nó, cái ảnh đáng ghét.

Tôi đã không thèm nghe lời cảnh báo của Sal.

Và lúc này chỉ tôi là người duy nhất nhìn thấy con bọ ngựa. Tôi là người duy nhất nghe được tiếng nó đập cánh giận dữ. Cũng vì thế tôi phải ở lại đây. Tôi phải ngăn chặn nó. Nếu tôi có thể.

– Nào hãy quay lại bài giảng về mắt. -Thầy Gosling phá vỡ bầu không khí trầm lắng.

Tiếng vù vù đập cánh đã chậm lại nhưng con bọ ngựa vẫn lấp ló ngoài cửa ra vào. Thầy Gosling bắt đầu đi đi lại lại trong lớp như mọi khi thường làm. Hai tay thầy đút sâu vào túi quần.

Con bọ ngựa bám sát gót thầy, cũng đi đi lại lại khắp căn phòng. Thầy dừng, nó cũng dừng. Thầy quay lại, nó cũng quay lại.

Tôi muốn thét lên.

Ít nhất thì mày cũng đừng nhắp càng, tôi thầm cầu khẩn. Nhưng không ổn rồi, nó đang rất chăm chú nhìn thầy Gosling.

Thầy quay mặt lên bảng và vẽ minh họa về mắt người. Con bọ ngựa giương càng ra quạt mạnh về phía thầy.

Trượt rồi!

Tôi thở hắt một cái rõ to.

Thầy Gosling quay phắt lại lườm tôi, rồi lại quay lên vẽ tiếp.

Con bọ ngựa lại lặp lại.

Đúng lúc nó phóng càng vào bảng…

Kít…t…t…t…t!

Mọi người kêu lên, một số bịt tai lại. Thầy Gosling lại quay lại nhìn tôi, cứ như thể tôi là người có lỗi!

Đầu tiên tôi quá ngạc nhiên tại sao mọi người lại nghe được tiếng kít. Sau đó tôi mới nhớ ra là tuy họ không nhìn thấy con bọ ngựa nhưng họ sẽ cảm thấy đau nếu bị nó quắp. Do đó tôi đoán cả lớp nghe được tiếng va chạm giữa càng con vật với cái bảng.

Thầy Gosling ném viên phấn vào hộp rồi chậm rãi bước về góc lớp nơi đặt một giáo cụ trực quan ưa thích của thầy sau tấm màn trắng.

– Nào. – Thầy lên tiếng, tay kéo tấm màn phủ xuống. – Một bộ xương người được gài trên đế. – Hôm nay chúng ta sẽ nghiên cứu về xương sọ người.

Con bọ ngựa cũng theo thầy ra chỗ bộ xương. Cặp càng của nó đang khua khoắng lung tung. Nó nghiêng cái đầu to tướng, quan sát kỹ càng bộ xương. Dãi rớt từ quai hàm nó rỏ xuống, sủi bọt dưới cặp càng. Trời ơi, nó đang đói.

Tôi quá khiếp hãi làm rớt luôn cái thước kẻ xuống sàn.

Thầy Gosling lại lườm tôi. Thầy bê bộ xương nhích lại gần hơn rồi nói:

– Hãy chăm chú tập trung vào đây.

– Ôi trời! – Gabby kêu lên.

Cả lớp bụm miệng cười.

Con bọ ngựa đang nhoài ra và dường như nó đánh hơi bộ xương. Tôi cũng nhoài người nhìn nó. Bụng tôi tự nhiên cuộn lên.

Con bọ ngựa bạnh quai hàm đớp chặt cái tay của bộ xương. Nó bắt đầu nhai các ngón tay.

Cả lớp xì xào.

– Trò đùa vớ vẩn. – Ai đó nói.

– Tớ nghĩ nó đang đói. – Tôi ra hiệu cho Lauren.

Thầy Gosling nhìn chằm chằm vào cánh tay bộ xương. Trông nó như đang vẫy chúng tôi.

– Ai đang nghịch thế đấy? – Thầy hỏi. – Wes phải không?

– Không phải em. – Tôi phản đối. – Nhưng xin thầy nghe em. Em nghĩ lúc này nó thực sự nguy hiểm. Nó đang đói đấy ạ.

– Cái gì đang đói? – Giọng của Gabby. – Bộ xương hả?

Vài đứa khúc khích.

– Đúng là trông nó gầy thật. – Corny tiếp lời.

Cả lớp cười to hơn.

Con bọ ngựa đã rờ đến cái cẳng chân và bắt đầu gặm từ đầu gối.

– Giờ thì nó đang làm gì nào? – Gabby giễu cợt.

– Chắc hẳn nó nhảy múa. – Corny đáp.

Cả lớp ồ lên, cười nói, chỉ trỏ. Chúng nghĩ đây chỉ là một trò đùa.

Thầy Gosling nhấc cái đế gắn bộ xương ra chỗ khác, xa khỏi chỗ con bọ ngựa.

– Đây không phải đồ chơi. – Thầy cảnh báo. – Tôi cần một lời xin lỗi của ai đó chịu trách nhiệm về việc này.

Cả căn phòng vụt yên lặng. Trừ tiếng động con bọ ngựa phát ra: tiếng đập cánh và va nhau canh cách của cặp càng cứng.

– Thầy đừng xê dịch bộ xương! – Tôi la. – Thầy làm nó cáu đấy!

Cả lớp lại cười phá lên.

Thầy Gosling lừ lừ tiến lại bàn tôi, nhìn trừng trừng vào tôi.

– Tôi mà còn nghe thấy bất cứ lời nào của em thì tôi sẽ đuổi em ra khỏi lớp đấy.
Em có hiểu lời tôi không? – Thầy dằn từng tiếng. – Mà tôi nói trước, không phải chỉ là phạt đâu, tôi sẽ đình chỉ học đấy.

Tôi biết nói gì đây?

Tôi cảm thấy vô vọng. Tôi muốn giải thích mọi chuyện với thầy. Muốn thầy đứng về phía mình.

Tôi gục đầu xuống bàn. Nghĩ đi, Wes, nghĩ đi.

Chợt tôi ngẩng phắt lên. Con bọ ngựa đâu rồi? Tôi đã quên bẵng nó.
Ôi không! Tôi cúi xuống gầm ghế mình.

Con vật đã phát hiện ra chỗ chúng tôi nhốt mấy con vật nuôi ở góc lớp.
Tôi liên tưởng đến con mối.

Tôi nghĩ tới con Fluffums và túm lông của nó.

Tôi kinh hãi theo dõi con bọ ngựa đang bắt đầu chĩa càng về phía lồng nhốt chuột.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ