Ốc Sên Chạy - Chương 1: Vệ nam và chiếc điện thoại không ngừng đổ chuông

Anh Vệ Đằng nói: “Có ba tiêu chuẩn để đánh giá một người con gái. Một là vẻ đẹp ngoại hình xinh đẹp. Hai là vẻ đẹp ngây thơ đáng yêu. Ba là vẻ đẹp tâm hồn trong sáng. Ba vẻ đẹp ấy kết hợp tạo thành vẻ đẹp hoàn mỹ. Em gái à, tiếc là em thuộc loại thứ tư”.

Vệ Nam ngẩng đầu lên, nhìn anh trai với ánh mắt tò mò: “Anh ơi, thế nào là loại thứ tư?”

Vệ Đằng mỉm cười rồi nghiêm túc nói: “Loại thứ tư nghĩa là trong trường hợp không có cả ba tiêu chuẩn trên vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra đó là con gái”. Nói xong anh quay người lại tiếp tục giở từ điển.

Vệ Nam mỉm cười và nói: “Anh à, họ Vệ nhà ta đến đời anh em mình biến đổi thật khủng khiếp. Anh nói mà xem, chí ít thì vẫn có thể nhận ra em là con gái. Còn anh là con trai kiểu gì mà nhìn mãi không nhận ra được là con trai. Thế thì phải làm thế nào?”

Một quyển từ điển dày cộp chuẩn bị bay về phía Vệ Nam.

Vệ Nam ngồi bật dậy, động tác bật giống như lò xo bị nén xuống, cuối cùng ngồi yên ở tư thế vuông góc với đầu giường.

Cuốn từ điển trong giấc mơ đằng đằng sát khí lao tới, phát ra ánh sáng chói mắt, giống như cảnh trừ yêu diệt quỷ trong “Tây Du Ký” khiến Vệ Nam hoảng hốt tỉnh dậy. Vệ Nam dụi mắt nhìn cảnh vật xung quanh. Chưa vượt qua không gian về cung đình cổ đại hay đến tây trúc thỉnh kinh, vẫn đang nằm ở nhà mình. Ôi! thật là may.

Chỉ có điều, hình như bây giờ là nửa đêm?

Giơ tay lên có thể nhìn lờ mờ thấy năm ngón, kim đồng hồ chỉ vào số ba.

Cuối cùng chắc chắn: Bây giờ là nửa đêm.

Vệ Nam yên tâm nằm xuống, ôm gối ngủ chuẩn bị ngủ tiếp. Vừa mơ màng chìm vào giấc mộng thì bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại đinh tai nhức óc vang lên khiến cô giật nảy mình.

“Buồn quá, buồn quá… .Đây không phải là kết quả anh mong muốn… .Buồn quá, buồn quá… “

Tiếng hát ai oán của nam ca sỹ biểu đạt tâm trạng ảo não sầu thương. Đây là tiếng chuông điện thoại Vệ Nam cài đặt riêng cho cuộc gọi đến của anh trai để biểu đạt tâm trạng của mình mỗi lần nghe điện thoại của anh. Nửa đêm gọi điện thoại quấy rầy người khác. Hành vi ấy thật khiến người ta tức điên lên.

Vệ Nam nhấc điện thoại rồi nói với giọng ngái ngủ uể oải: “Alô, anh à… “

“Con gái con đứa gì mà giờ này vẫn còn ngủ? Mở mắt ra xem mấy giờ rồi?” Đầu dây bên kia vang lên tiếng kêu thảm thiết đáng sợ như lợn bị chọc tiết vậy. Vệ Nam xoa xoa cái tai gần như bị thủng màng nhĩ rồi nói: “Anh vừa bị đập đầu vào cửa à? Nửa đêm gọi điện thoại định gọi hồn hay là lấy mạng người đấy hả?”

Một lúc sau, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khiêu khích: “Nửa đêm? Em có đang ở trên trái đất không đấy?”

Vệ Nam ngáp một cái rồi nói: “Anh hỏi kiểu gì vậy? Em không ở trên trái đất, chẳng nhẽ ở trên sao hỏa à?”

“Nói vậy thì chắc bộ não của em đã ngừng hoạt động khiến các bộ phận khác cũng đơ theo rồi”.

“Nửa đêm anh gọi điện thoại chắc không phải để trêu ngươi chứ?”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc rồi nói: “Em mau mau bò dậy khỏi giường, ra cửa sổ kéo rèm lên nhìn ra ngoài rồi nói chuyện với anh. Cảm ơn”. Sau một câu dài không ngừng nghỉ, Vệ Đằng có vẻ thở không ra hơi. Anh nghỉ một lúc rồi nói tiếp: “Nhanh lên, có nghe thấy không đấy?”

Vệ Nam vươn người một cái rồi chậm chạp bò dậy, đến bên cửa sổ kéo rèm. Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang. Phong cảnh bên ngoài thật đẹp.

Vệ Nam sờ tay lên mũi rồi nhẹ giọng nói: “Ha ha, hôm nay thời tiết thật đẹp. Đồng hồ của em hết pin rồi. Chẳng thế mà nó báo là ba giờ đêm, làm em cứ tưởng… ” Thực ra đã là ba giờ chiều.

“Anh không có hứng thú để ý đến cái đồng hồ đểu của em. Anh có chuyện cần nói đây. Vểnh tai lên mà nghe cho rõ”. Vệ Đằng ho một tiếng rồi lấy giọng, chuẩn bị diễn thuyết: “E hèm, anh có một người bạn thân, tên là Lục Song. Em còn nhớ cậu ấy không? Trước đây cậu ấy sống cùng khu với chúng ta, ở đối diện với nhà hàng xóm”.

Vệ Nam ngáp một cái rồi nói: “Vâng, nhớ rồi, ngưỡng mộ đã lâu, như sấm đánh bên tai”.

“Hồi nhỏ cùng chơi với nhau, lúc ấy em mới năm tuổi, anh đoán là em quên lâu rồi”.

“… ..” Vậy thì còn hỏi làm gì.

“Em nghe này, khi đến trường đại học A anh gặp cậu ấy. Năm nay cậu ấy tốt nghiệp cao học. Mấy hôm nữa sẽ qua bên ấy làm việc. Sau khi chuyển nhà cậu ấy sống ở Bắc Kinh. Lâu lắm rồi không đến miền Nam nên không quen cuộc sống ở đó. Sau này em chú ý chăm sóc cậu ấy nhé. Nghe rõ chưa?”

“Vâng”. Vệ Nam vẫn chưa hết buồn ngủ, nghe tai nọ ra tai kia, chỉ muốn gật đầu cho xong chuyện.

Vệ Đằng tiếp tục dặn dò: “Mọi người đều nói người miền Nam không nhiệt tình hào phóng bằng người miền bắc. Chúng ta là người miền Nam, không được để mất mặt, hiểu chưa? Mà con gái con đứa ngủ ít thôi. Nhất định phải dốc toàn bộ nhiệt tình của em vào người cậu ấy để cậu ấy tan chảy ra, nghe rõ chưa?”

“Vâng”.

Trời mùa hè nắng nóng oi bức, nhiệt độ lúc này là trên 300C, đã đủ nóng lắm rồi. Mọi người sắp bị cháy thành thịt rang đây này, vậy mà còn phải nhiệt tình? Em chưa kịp dốc hết nhiệt tình của mình thì ánh nắng mặt trời như thiêu như đốt đã làm em tan chảy rồi ạ? Vệ Nam lẩm bẩm rồi ngáp một cái. Sau đó anh trai dặn dò thêm một đống thứ nào là anh ta mặc gì, dáng người thế này, thế kia, mấy giờ tàu đến, đón cậu ấy đến nhà mình ăn cơm, sau đó thế nào thế nào…

Vệ Nam vừa ngáp vừa gật đầu, tư thế trông giống như gà con mổ thóc vậy. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại nửa thực nửa hư này, Vệ Nam mới thốt lên một tiếng “Buồn ngủ quá” rồi mơ hồ bò lên giường ngủ tiếp.

Trong giấc mơ, cô nghe thấy có người thì thầm bên tai mình bằng giọng điệu như đang niệm thần chú: “Lúc bạn vẫn đang chìm trong giấc ngủ, thế giới này đã bừng tỉnh từ rất lâu, rất lâu rồi”. Đây là câu nói yêu thích của tác giả Chu Phóng mà Vệ Nam rất thích. Trong tiểu thuyết trinh thám, khi hung thủ dùng thuốc mê giết người hàng loạt thường xuất hiện lời thoại này. Vệ Nam thấy gần đây mình thay đổi phong cách xem tiểu thuyết trinh thám, xem đến nỗi tẩu hỏa nhập ma. Trong giấc mơ thường xuất hiện cảnh máu mê bê bết, dù là sinh viên ngành y đã học giải phẩu người nhưng vẫn thấy khủng khiếp. Tiếng cười của tên hung thủ gian ác và tiếng kêu gào thảm thiết của người bị hại trong giấc mơ khiến Vệ Nam toát mồ hôi hột. Khi cô tỉnh dậy, trời đã nhá nhem tối. Nắng chiều còn xót lại chiếu vào phòng ngủ, nhuốm màu vàng óng. Vì cửa sổ có một khe hở nên mỗi khi gió thổi đến rèm cửa lại khẽ đung đua, tiếng kêu xào xạc đập vào cửa sổ giống như âm thanh gọi hồn trong phim ma, có cảm giác hãi hùng của cảnh tượng gây án.

Vệ Nam vội bò dậy kéo rèm cửa.

Ánh nắng mặt trời có chút chói mắt. Vệ Nam vào phòng vệ sinh vã nước lạnh vào mặt rồi soi mình trong gương. Tóc bù rù lởm chởm trông giống như cỏ dại, mắt sưng húp như gấu trúc, môi khô như mảnh đất hạn hán ba năm, nứt hết rãnh này đến rãnh khác, giống như miệng núi lửa vậy.

Đây chính là hậu quả của kỳ thi tàn khốc kéo dài suốt một tháng.

Vệ Nam thở dài rồi bắt đầu sửa sang từ đầu đến chân, sau khi đánh răng, rửa mặt xong, cảm giác bắt đầu hồi phục lại hình dáng của “con người”. Sau đó cô vào phòng gấp chăn, mở tủ tìm áo phông, quần jean, mặc quần áo trong tình trạng chân tay tê nhức rồi mở tủ lạnh lấy hộp sữa, vừa hút vừa lao ra khỏi phòng và nói: “Mẹ ơi, con ra ngoài một lúc. Anh Vệ Đằng bảo con đi đón một người”.

Mẹ thò đầu ra và cười rất tươi: “Con đi đón Lục Song à?”

Vệ Nam vừa đi giày vừa gật đầu: “Vâng. Anh nói tối nay bảo anh ấy đến nhà mình ăn cơm”.

“Ừ, sáng sớm nay anh con cũng gọi điện về báo. Mẹ đã chuẩn bị xong mọi thứ cho bữa tối rồi”.

“Ok. Vậy thì còn đi đây”. Vệ Nam vừa định đi thì bị mẹ gọi lại. Mẹ nhíu mày và nói: “Con ăn mặc kiểu gì vậy?” Vệ Nam cúi xuống nhìn, trên áo phông trắng là hoa văn đơn giản màu hồng phấn, không có vấn đề gì. Quan trọng là hình hoa văn ấy là hình đôi môi đáng sợ.

Vệ Nam nhìn vào cái gương ở phía xa rồi cười hì hì: “Không sao ạ, năm nay mốt cái này”.

Mẹ cười và nói: “Con đừng có mà làm cho người ta sợ phát khiếp, Lục Song không hầm hố như anh em con đâu. Người ta là con nhà gia giáo, vừa phong độ lại là người có học hành tử tế, nhìn thấy vết môi son khắp người con thế này… Chắc chắn sẽ thấy rất thô tục”.

Vệ Nam nghe câu “con nhà gia giáo” mà nổi cả da gà. “Vậy mẹ bảo con nên mặc gì ạ?”

“Cái váy lần trước mẹ mua cho con đâu?”

“Vâng, cái đấy ạ, để con mặc thử”.

Đó là cái váy liền mà hai mẹ con đi chọn suốt một ngày mới chọn được. Tuy hơi đắt nhưng dáng cũng được. Chỉ có điều cổ hơi rộng, thắt lưng hơi chặt, rất có tác dụng trong việc thắt eo nâng mông.

Vệ Nam nghiến răng. Mặc thì mặc, dù sao vẫn còn hơn khỏa thân chạy ngoài đường.

Cảm giác váy hơi chật. Có lẽ do ngủ quá nhiều, toàn thân phù thũng.

“Mẹ ơi, bây giờ thì được rồi chứ ạ?”

Thực ra dáng vẻ của cô lúc này thật giống với những cô gái đã quá lứa lỡ thì nửa đêm cảm thấy cô đơn đi tìm người giải khuây. Thẩm mỹ của mẹ cũng thật là…

Mẹ mỉm cười và nói: “Trông cũng được đấy, đẹp lắm con ạ”.

Vệ Nam “vâng” một tiếng rồi với túi xách treo trên cửa, đang định ra ngoài thì nhận được điện thoại của bố.

Cô nhấc điện thoại lên, nghe thấy bố nói: “Nam Nam, con đi đón Lục Song chưa? Khi nào về tiện thể mua mấy lon bia nhé, à, mua luôn cái chăn mới cho nó đắp, bố về bây giờ đây”.

Vệ Nam nói với giọng không thoải mái: “Vậng ạ. Bây giờ con đi đây. Bố còn gì cần dặn dò nữa không ạ?”

Bố mỉm cười và nói: “Lần đầu tiên gặp mặt, con chú ý cư xử cho tốt nhé!”

Vệ Nam cúp máy, quay đầu lại thấy mẹ mỉm cười dặn dò: “Đừng có mà để người ta cười cho đấy”.

Vệ Nam lườm một cái rồi quay người đi ra khỏi cửa.

Vừa xuống cầu thang, điện thoại lại đổ chuông.

Vệ Nam nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói dịu dàng của cô bạn thân Tiêu Tinh: “Nam Nam ỉn, vẫn còn ngủ à?”

Vệ Nam thở hổn hển: “Dậy lâu rồi”

Tiêu Tinh nói: “Tao vừa tỉnh, hôm qua đọc tiểu thuyết đọc đến tận 5h sáng, haiz, toàn thân tê liệt. Nghe giọng mày có vẻ tỉnh táo lắm. Đang làm gì đấy?”

“Tao đi đón khách”.

Tiêu Tinh ngạc nhiên hỏi: “Đón khách?”

Vệ Nam lau mồ hồi rồi giải thích: “Ý tao là tao đến ga tàu đón một người khách. Đầu óc mày thật là đen tối”.

“Mày làm tao sợ hết hồn. Cách nói của mày thật dã man tàn bạo”. Tiêu Tinh ngừng một lát rồi nói: “Người nào mà bí mật thế? Đích thân mày tiếp đón”.

“Bạn anh tao”. Nhắc đến chuyện này Vệ Nam cảm thấy rất khó xử. Anh trai là người rất nhiệt tình, bạn bè khắp năm phương bốn hướng, đâu đâu cũng có. Anh ấy mà nhiệt tình thì mình cũng khổ sở theo. “Haizz, tao đang phải mặc bộ váy có thắt lưng mà lần trước mặc thử cho mày xem đây. Còn phải đi giày cao gót nữa chứ”.

“Thật à? Vậy thì mày khỏa thân chạy ngoài đường à… .” Tiêu Tinh chưa nói hết câu đã bị Vệ Nam ngắt lời: “Thôi xin chị đừng kích em nữa. Tao có cảm giác nhà tao đổi nghề thành bán thịt lợn rồi mày ạ. Anh tao cầm dao mổ thịt. Bố tao đun nước vặt lông. Mẹ tao rửa thịt cắt thành từng miếng, vui vẻ đưa lên miệng cái người gọi là Lục Song kia. Thằng cha ấy là cái thá gì cơ chứ. Thật là ức chế”.

Tiêu Tinh cười và nói: “Chắc là nhà mày muốn mày mau mau tìm bạn trai đấy. Đúng rồi, ngày mai họp lớp cấp ba, lớp trưởng đứng ra tổ chức. Mày có đi không?”

“Không đi, chán chết đi được”.

“Vậy thì tao cũng không đi. Mày đi đón khách đi. Mẹ tao gọi xuống ăn cơm rồi. Tối liên lạc sau nhé. Bye”.

Vừa ngừng nói chuyện với Tiêu Tinh, điện thoại của Vệ Nam lại đổ chuông.

Hôm nay đúng là ngày lễ điện thoại của mình hay sao ý nhỉ?. Vì sao tất cả mọi người đều tranh nhau gọi điện cho mình, cứ như hôm nay là ngày tận thế vậy. Bốn cuộc điện thoại phân bố rất đều, nhạc chuông từ “Buồn quá”đến “Bạn bè” rồi đến “Anh không quen em”, lần lượt rung một hồi. Lần này là số lạ. Tâm trạng Vệ Nam không tốt, liền tắt máy luôn. Nào ngờ người gọi điện thoại không chịu buông tha, tiếp tục gọi lại.

Vệ Nam thở dài rồi nhấc máy.

“Chào em, anh là Lục Song”.

Bỗng nhiên Vệ Nam sững người lại.

Giọng nói qua điện thoại, ngữ điệu hơi thấp, ngữ khí nhẹ nhàng, đặc biệt có sức hút. Vệ Nam nghe mà có cảm giác như dòng nước nóng chảy chầm chập bên tai, kích thích vào các sợi dây thần kinh phức tạp trong não, cuối cùng tập trung ở đỉnh đầu, có cảm giác chấn động khiến da đầu người ta tê lại. Lẽ nào người này là MC truyền hình? Giọng nói thật là hay. Vệ Nam thầm ngưỡng mộ trong lòng.

“Có nghe không đấy?” Đầu dây bên kia nhẹ nhàng hỏi.

Vệ Nam lau mồ hôi trên trán và nói: “Vâng, chào anh Lục Song. Em vừa ra khỏi nhà, chuẩn bị đi đón anh”.

“Vậy thì anh đứng đợi em ở dưới tòa nhà Nguyệt Hoa gần ga tàu nhé. Không gặp không về”.

Tính ra thì anh ta đã đợi được gần nửa tiếng, lẽ ra phải cảm thấy rất khó chịu. Nhưng qua giọng nói chậm rãi của anh ta thì không cảm nhận được bất kỳ trạng thái cảm xúc nào.

“Vâng, được ạ”. Vệ Nam gật đầu.

“Bye”.

Điện thoại chỉ còn lại tiếng tuýt tuýt liên hồi. Đầu dây bên kia đã cúp máy. Vệ Nam chưa kịp chào tạm biệt, đành phải nhét máy vào trong túi xách.

Giọng nói ấy thật dễ nghe.

Thái độ ấy thật bình tĩnh.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ