Sói Và Dương Cầm - Chương 1

Đã từng nghe người nào đó nói: Phụ nữ giống như một cây dương cầm, nếu được biểu diễn dưới tay danh gia, sẽ tấu lên được một danh khúc. Gặp phải một người bình thường, ít nhất cũng đàn được một khúc nhạc phổ thông. Còn nếu kết quả lại đụng phải người không biết chơi đàn, e rằng dù là một khúc cũng chẳng hoàn thành được…

Còn tôi, người không biết đánh đàn thì sao…

Nói tóm lại, vẫn thường có người hay nói với tôi: “Em vốn chẳng cần phải đàn dương cầm, chỉ cần ngồi bên cây đàn thôi đã giống như một bản nhạc của Mozart chấn động lòng người…”

Mozart!

Đây chính là nhạc sĩ mà tôi kính trọng nhất trên đời này, không phải những bản nhạc của ông ấy động lòng người mà bởi vì ông có thể diễn tấu được những khúc nhạc từ trong tim, cao quý và thuần khiết, kể cả trong khi cuộc sống của ông thật sự khó khăn, khi trong cuộc sống ông không nhận được sự quan tâm của ai, vậy mà ông vẫn sẵn lòng dùng thứ âm nhạc ngọt ngào để làm ẩm ướt trái tim khô cạn của người khác.

Đàn xong một khúc nhạc ngắn của Mozart, tôi chầm chậm đứng dậy cúi chào, thoáng mỉm cười với Mạnh Huân, nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay.

Mạnh Huân thân thiết cầm lấy tay tôi, in một nụ hôn nhẹ lên mu bàn tay: “Cám ơn âm nhạc của em! Rất tuyệt, cả tiếng đàn lẫn người… đều rất tuyệt!”

“Cám ơn!” Tôi đáp lại bằng một nụ cười lịch sự.

“Em dành cho anh một cơ hội có được không?” Anh ta nắm chặt lấy bàn tay tôi đang định rút về, lòng bàn tay rộng lớn ấm nồng như lửa, chỉ tiếc là sự ấm áp đấy cũng chẳng thể sưởi ấm được con tim lạnh lẽo như băng của tôi.

Tôi cười rút tay lại, tạ lỗi với anh ta một cách lễ phép: “Xin lỗi, phiền anh giúp tôi chuyển lời với Lucia, tôi có việc phải đi trước.”

“Anh có thể mang lại cho em hạnh phúc và thỏa mãn giống như dương cầm vậy…”

“Dương cầm chưa từng mang lại hạnh phúc cho tôi.”

Có lẽ anh ta mãi mãi cũng không biết rằng tôi luôn luôn dùng dương cầm để quên đi hạnh phúc đã từng qua!

Đây là lần thứ n tôi cự tuyệt Mạnh Huân, đến lúc tôi đang muốn rời khỏi, một người waiter đến bên tôi, lén lút nhìn chủ nhân bữa tiệc đang đứng cạnh, hơi chút khó xử đưa tập ra tập séc trong tay, lúng túng nói với tôi: “Có một vị tiên sinh nói… sau khi tiệc rượu kết thức, muốn mời cô ăn bữa khuya…”

Tôi lạnh lùng liếc nhìn tập séc, ánh mắt ngay lập tức bị thu hút, không phải là vì mặt trên của tập séc có không ít số 0, mà là chữ ký bay bổng cứng cáp kia: “Hàn Trạc Thần”!

Tôi kinh hoàng quay đầu nhìn quanh bốn phía, vội vàng tìm kiếm bóng hình trong trí nhớ.

Chỉ vài giây sau, tôi đã tìm được ông ta đang ngồi trên ghế sofa trong góc phòng, vẫn tao nhã như xưa.

Hai năm không gặp, ông ta chẳng hề có chút thay đổi, có sự tuấn tú và khôi ngô của chàng trai hai mươi, có khí phách và tự tin của đàn ông ba mươi, có sự trầm ổn khôn ngoan đàn ông bốn mươi, người phụ nữ nào không quen biết tuyệt đối sẽ đoán không ra tuổi của ông ấy, thậm chí ngay cả tôi, người phụ nữ ngây ngốc ở bên cạnh ông ta tám năm cũng khá mê muội trong vấn đề tuổi tác này.

Bên người ông ta ngoại trừ vài vệ sĩ trông rất lạnh không thể thiếu, thì còn có mấy tên nhìn như đàn ông thành đạt tụ tập lại một chỗ khẽ thì thầm với nhau, nhìn qua vẻ mặt của họ thì tựa như đang đánh cá gì đó.

Những người đó mang vẻ mặt tò mò nhìn tôi, mong đợi phản ứng của tôi, chỉ có mình Hàn Trạc Thần buông hàng mi xuống nhìn vào ly rượu vang trong tay, dường như hoàn toàn không để ý tới câu trả lời của tôi.

Tôi hít vào một hơi thật sâu, để cho không khí tràn ngập khoang ngực.

Tôi nhận lấy tấm séc, viết lên mặt trên số phòng và quán rượu của tôi, sau đó mở túi xách ra, lấy ra tờ tiền có mệnh giá trị nhỏ nhất từ trong ví, 10 dollar Hongkong, mỉm cười nói với waiter: “Phiền anh chuyển lời lại với ông ta, tôi rất có hứng thú với ông ấy… rất mong ông ta có thể đến khách sạn qua đêm với tôi… Cảm ơn!”

Tôi đoán rằng lời nói của tôi quả thật quá trắng trợn, không khỏi khiến cho waiter sợ đến phát ngốc, ngay cả đến người luôn luôn ung dung đối đáp với mọi loại tình huống như Mạnh Huân, giờ đây sắc mặt anh ta cũng xám như tro.

“Thiên Thiên! Đừng có đùa cợt kiểu ấy, nhất là với ông ta!”

Cơ bản tôi không có lòng dạ nào để ý đến Mạnh Huân muốn nói cái gì, tập trung chờ đợi phản ứng của Hàn Trạc Thần, căng thẳng đến mức quên cả hít thở.

Waiter đi tới bên người ông ấy, tay cầm đồ gì đó đưa lên một cách sợ hãi, nói một hai câu.

Ông ta gần như không hề lộ bất kỳ cảm xúc gì, chỉ khi nhận lấy tờ 10 dollar và tấm séc kia, khóe miệng cong lên lộ ra chút chế giễu như không như có.

Mạnh Huân thấy biểu hiện của ông ta lại càng thêm lo lắng, vội vàng đưa tay kéo tôi lại trong khi tôi đang muốn quay về khách sạn: “Thiên Thiên! Em gặp tai họa lớn rồi, ông ta là Hàn Trạc Thần! Em có biết không?”

“Tôi biết, thế thì đã sao?”

Không ai biết rõ ông ta hơn tôi.

“Ông ta không phải là người thường.” Mạnh Huân đè giọng xuống, nói với tôi: “Ông ta trước đây khi còn trong xã hội đen, muốn tính mạng của ai thì bất kỳ người nào cũng không dám ngăn cản, đừng nói là phụ nữ! Chỉ cần phụ nữ nào ông ta nhìn trúng, dù là người mẫu… không ai dám nói chữ ‘không’”

“…” Ngực tôi hơi có chút phiền muộn, không có người phụ nữ nào dám nói chữ “không”, tôi chưa bao giờ biết ông ta làm đàn ông lại có giá đến như vậy, cũng được đấy!

“Mấy năm nay, ông ta thay đổi, làm kinh doanh hợp pháp, thế nhưng vẫn không có ai có can đảm chọc vào ông ta, ngay cả lão đại xã hội đen có thế lực lớn nhất hiện nay khi gặp Hàn Trạc Thần cũng phải gọi ông ấy một tiếng ‘Thần ca’! Em lại dám đắc tội ông ta, thật chẳng biết trời cao đất dày… Với tính cách của ông ta, nếu như ông ta biết em đùa giỡn ông ấy, ông ta nhất định sẽ hành hạ em đến xương cốt cũng chẳng còn…”

Mạnh Huân thấy tôi không nói lời nào thì cho rằng tôi đã bị anh ta dọa cho sợ hãi, vội vàng dỗ dành tôi nói: “Không sao, anh giúp em giải thích với ông ta thử xem. Em nói lời xin lỗi với ông ta là được, ông ta hẳn là sẽ không so đo với em đâu!”

Không đợi tôi phản đối, Mạnh Huân đã lôi tôi bước nhanh qua chỗ đó, cực kì khiêm nhường bắt chuyện với Hàn Trạc Thần, cứ tự cho mình là đúng giúp tôi giải thích: “Hàn tiên sinh, xin lỗi! Bạn của tôi thích đùa, cô ấy cũng không nghiêm túc lắm, xin ngài đừng để ý!”

Hàn Trạc Thần thản nhiên thoáng nhìn qua anh ta, rồi lại nhìn xuống tay chúng tôi đang nắm lấy nhau, sau đó mới giương mắt nhìn tôi, ánh mắt u ám lạnh đến thấu xương: “Trò đùa này tôi chẳng thấy buồn cười gì hết!”

Tôi cũng hiểu được là không quá buồn cười, thật nhẹ nhàng rút bàn tay đang bị Mạnh Huân nắm lấy.

“Hai năm không gặp, ngài vẫn trẻ trung như vậy!” Tôi cười ngọt ngào với ông ta, hai tay mở ra vòng qua cổ ông ấy.

Lúc ôm lấy ông ta, tôi cảm thấy rõ ràng cơ thể ông ta cứng lại, tôi nhất thời cao hứng khẽ hôn nhẹ hai gò má của ông ta, dùng mức giọng mà mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy nói vào tai ông ấy: “Con rất nhớ người… cha!”

Tôi cảm giác được cơ thể vừa mới buông lỏng của ông bỗng chốc lại cứng đờ, ý cười trên môi lại càng thêm đậm đà.

Đang định buông tay xem người xung quanh kinh ngạc tới mức nào.

Ông ta bỗng nhiên ôm chặt vòng eo tôi, ngang ngược ôm lấy tôi cố định trong ngực, khẽ nói bên tai tôi: “Tôi cũng vậy…”

Tôi còn chưa kịp quan sát xem xung quanh liệu có người bị chúng tôi làm kinh sợ đến phát bệnh tim không thì ông ta đã cầm tay tôi kéo tôi ra khỏi phòng khách lộng lẫy choáng ngợp…

Cuối cùng tôi chỉ kịp liếc mắt thấy Mạnh Huân đang đứng ngây ra như phỗng.

Tôi đoán rằng nếu anh ta biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, nhất định sẽ còn ngây ngốc hơn cả bây giờ.

Hàn Trạc Thần vừa mới đẩy mạnh tôi vào trong xe, lập tức ngồi cùng tôi tại hàng ghế sau xe, lấy thân đè ép tôi.

Người lái xe của ông ta gặp tình huống như vậy, ngay lập tức ấn một cái nút, ghế trước và ghế sau của ô tô bị một tấm màn đen ngăn cách.

Không gian nhỏ hẹp chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người chúng tôi.

Hàn Trạc Thần nắm lấy cằm tôi, ép tôi đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của ông ta, giọng nói rét lạnh đến thấu xương: “Tôi không phải đã nói với cô, đừng để tôi thấy cô thêm lần nữa…”

“Dựa vào đâu mà ông nói không gặp thì sẽ không gặp? Tôi càng muốn quay về, càng muốn để ông nhìn đấy! Ông không phải căm hận tôi sao? Tôi muốn mỗi ngày ông đều nhìn thấy tôi sống rất tốt! Ông có thể làm gì được tôi nào?”

“Cô nói đâu?” Ánh mắt nóng rực của ông ta đảo qua ngực tôi, chân và eo tôi nửa nằm nửa ngồi trên ghế xe.

Tôi vẫn cười ngọt ngào như trước, bàn tay luồn ra sau lưng kéo khóa bộ lễ phục dạ hội xuống, bộ lễ phục mỏng manh đen nhánh trượt theo làn da trắng ngần mềm mại rơi xuống.

“Ông muốn tôi? Thoải mái đi, tôi không để ý…”

Ông ta nắm lấy hai tay tôi đặt lên đỉnh đầu, đè lên người tôi, hôn lên môi tôi một cách mạnh mẽ, môi lưỡi dây dưa cùng lúc, cơ thể chúng tôi dâng lên cảm xúc mạnh mẽ mà quấn lấy nhau, dẫn dắt dục niệm mãnh liệt của cả hai người.

Sau khi hôn, ông ta buông tay tôi ra, vén chiếc váy dài của tôi lên, xé tan đôi tất chân và quần lót, rồi tiếp đến lật mở đôi chân tôi…

Dưới tình huống chẳng hề có khúc dạo đầu, dục vọng cứng rắn nóng bỏng của ông ta không chút chần chừ tiến thẳng vào trong cơ thể tôi…

“A… không…” Tôi rên lên một tiếng, tại giây phút thân thể được lấp đầy, sự yếu đuối vào chua xót đã lâu không thấy, nay lại bắt đầu dâng lên…

Toàn bộ sự kiên cường đều bị tan rã trong lúc ông ta kịch liệt cử động.

Tôi nhìn ông ta say đắm, giống như lần thứ nhất của tôi, giống mọi lần…

Hai năm rồi, tôi cho rằng tôi đã học được cách mạnh mẽ, học được cách thoải mái, học được cách từ bỏ, học được cách khoan dung!

Vậy mà hóa ra tôi làm được những thứ đó chỉ vì ông ta không ở bên mình.

Ông ta nhìn tôi, khuôn mặt mê người vì kích tình mà đỏ ửng lên, ngay cả đáy mắt luôn luôn sâu thẳm cũng nhuốm màu sắc tuyệt diễm của loài hoa bỉ ngạn.

Ông ta ghé sát vào tai tôi, giọng nói hổn hển, gọi tên tôi: “Thiên Thiên…”

“Ừ…” Tôi mỉm cười nhìn ông ấy.

Bị ông ta vứt bỏ, một lần lại một lần, tôi vẫn còn mong ước ông ta có thể nói một câu như vậy với tôi: “Tôi yêu em!”

Dù chỉ là một câu thôi!

Thế nhưng ông ta lại than nhẹ bên tai tôi: “Lần này em lại muốn dùng cách gì để giết tôi?”

Tôi vô vọng nắm soài trên chiếc ghế chẳng hề có chút dễ chịu, cười một cách cay đắng.

Chúng tôi thật sự không quay trở lại được nữa ư…

Không thể trở lại, có lẽ cũng chỉ còn ký ức…

Ngày trước, tôi cũng giống như những đứa trẻ khác, có một gia đình hoàn chỉnh và hạnh phúc.

Cho dù hoàn cảnh gia đình có thiếu thốn, lại thường hay chuyển nhà trong những lúc trời tối mịt mờ, thế nhưng tôi có cha mẹ yêu thương, có anh trai bảo vệ.

Tất cả những thứ này vào ngày Hàn Trạc Thần xuất hiện, đã hoàn toàn thay đổi.

“Con gái ngoan, mau xuống dưới đây, không cẩn thận lại ngã bây giờ.” Người cha hiểu rõ tôi nhất đưa cánh tay cứng như sắt bế tôi từ trên bệ cửa sổ xuống, hôn nhẹ lên khuôn mặt tôi, bộ râu cứng cứng cọ vào mặt khiến tôi cảm thấy có chút đau nhức.

“Chú thật xinh đẹp!” Tôi chỉ ra ngoài cửa sổ, lại liếc xuống tầng thêm lần nữa. Cho đến bây giờ, tôi chưa từng thấy một ông chú nào đẹp trai đến vậy. Ông ta mặc một chiếc áo gió dài màu đen, không hề cài cúc, một làn gió thoáng qua cuốn tung vạt áo, lộ ra bên trong một chiếc áo sơ mi cùng chiếc quần dài cũng màu đen như thế.

Màu sắc đen kịt khiến cho ánh sáng mặt trời ban trưa đành phải lưu lại một góc tối, đó là một loại tĩnh mịch mà ánh sáng không có cách nào chiếu rọi.

Ông ta ngẩng đầu lên đón lấy ánh sáng rực rỡ, sợi tóc đen nhánh mềm mại bay trong gió, đôi mắt thâm thúy, sống mũi thẳng băng, đôi môi mỏng lộ ra một nụ cười nhẹ.

Dung nhan hoàn mỹ đã được kể nhiều lần trong những câu truyện cổ tích mà tôi chẳng thể nào quên được lại đang đứng tại đây, tôi hưng phấn mở to đôi mắt, hình ảnh đen tối trên người ông ta ngay lập tức biến thành ánh vàng kim chói mắt.

Năm đó, toàn bộ ký ức của tôi đều rất mờ nhạt, duy chỉ có một điều khắc sâu vào trong trí nhớ chính là khuôn mặt anh tuấn ấy, khiến tôi trèo lên cửa sổ tầng hai, để nhìn rồi lại nhìn người ấy.

“Á!” Cha tôi hét lên một cách kinh hãi, đột nhiên quăng tôi cho mẹ vẫn đang thu dọn phòng. “Mau đưa con gái chạy đi, bọn họ tìm tới rồi.”

“Là Hàn Trạc Thần!” Khuôn mặt của mẹ trắng như cắt không còn chút máu, ngây ngốc trong tích tắc, quay lại lôi lôi kéo kéo tay cha. “Còn anh thì sao? Chúng ta cùng nhau đi.”

“Anh ở lại chặn bọn họ.” Cha kinh hoàng đẩy mạnh chúng tôi ra ngoài ban công đầy ắp những vật linh tinh, cái hòm bụi bặm rơi xuống, đập vào người tôi, thế nhưng ông cũng chẳng hề hỏi tôi có đau hay không, chỉ dùng giọng nói nghiêm túc, sợ hãi thúc giục mẹ: “Nếu không đi thì không còn kịp nữa rồi, mau nhảy xuống đi.”

Ông hoảng loạng mở cửa sổ ra, trông thấy người bên dưới, lưỡng lự một chút rồi dùng giọng nói khàn khàn nói với mẹ con tôi: “Đứng tại đây đừng lên tiếng.”

“Em không…”

Lời nói của mẹ còn chưa hết, cha đã đóng lại cửa ban công “rầm” một tiếng.

Xuyên qua tấm kính thủy tinh đầy vết bẩn ngăn cách, tôi thấy cha vừa mới chạy đến cửa đã bị một người đàn ông toàn thân mặc bộ âu phục màu đen bó sát người đẩy mạnh về phía trước, khiến ông ngã xuống chiếc sofa bên cạnh, ngay sau đó mười mấy người đàn ông ăn mặc giống hệt như thế đứng ở hai bên người cha, không hề có bất kỳ hành động gì.

Cha ôm bụng dưới đứng lên, quỳ gối, bò tới bên chân người đàn ông vào cửa sau cùng, người đàn ông tên là Hàn Trạc Thần đó. “Thần ca, tôi biết sai rồi! Anh muốn giết thì cứ giết một mình tôi thôi, tôi cầu xin anh buông tha cho vợ và các con tôi.”

Hàn Trạc Thần ngồi trên sofa, châm một điếu thuốc, nửa người dựa vào tay vịn của sofa, từ từ hút. Trong làn khói thuốc mờ mịt, nước da tinh tế của ông ta không hề có chút tì vết, ngoại hình cử chỉ đều ung dung kiêu ngạo.

“Đã lâu rồi không gặp!” Ông ta nheo lại đôi mắt hẹp dài, đôi môi mỏng cong lên mang theo ý cười, cười thật dịu dàng, tựa như hoàng tử trong những câu truyện cổ tích.

Nhưng trên người ông ta có loại khí thế bức người, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.

Tôi đang muốn hỏi xem ông ta là ai, mẹ bỗng nhiên bịt chặt miệng tôi lại, chặt đến mức tôi gần như không thở được.

Tôi quay đầu nhìn mẹ, răng bà cắn chặt đôi môi, cắn đến rướm máu, dòng máu đỏ tươi chảy theo hàm răng trắng muốt, trông kinh khủng đến mức khiến tôi muốn gào thật to, thế nhưng miệng đã bị bịt lại.

“Thần ca! Tôi cũng không muốn bán đứng đại ca, nhưng bọn chúng bắt vợ con tôi, tôi không còn cách nào khác…”

“Anh còn nhớ những gì tôi từng nói qua với anh không? Tôi luôn luôn nói lời giữ lấy lời.” Tiếng nói của Hàn Trạc Thần bình thản, không nhanh không chậm, trên mặt còn mặt theo nụ cười nhã nhặn.

“Tôi sai rồi!” Cha ra sức dập đầu trước ông ta, đến mức cái trán cũng đã nhuốm máu mà cũng không dám dừng lại. “Tôi sai rồi! Tôi sai rồi!”

“Tôi đã nói là muốn giết toàn bộ gia đình anh rồi…”

“Đừng, chuyện này không liên quan đến họ…”

“Hàn Trạc Thần lấy ngón tay dập tắt điếu thuốc, vứt xuống mặt đất, đứng dậy chỉnh lại áo khoác ngoài thật phẳng, tựa như tất cả mọi việc đã đều kết thúc một cách tự nhiên như thế, bước chân nhàn nhã đi ra ngoài cửa.

Một người áo đen đến gần ông ta, người ấy cúi đầu nhìn không rõ mặt, chỉ thấy anh ta nghiêng người hỏi Hàn Trạc Thần: “Thần ca, ông ta có một đứa con trai mười tuổi và một đứa con gái bảy tuổi, có cần…”

“Cậu vừa rồi không nghe thấy tôi nói gì sao?”

“Vâng!”

Chuyện tiếp theo tôi chẳng bao giờ dám nghĩ lại, máu của cha, nước mắt của mẹ, còn có tiếng kêu thảm thiết thê lương đó, tiếng van xin, tiếng gào thét, chồng chất giao nhau, xé nát trái tim tôi thành những vụn nhỏ.

Thân thể nhỏ gầy của tôi bị người ta vất từ tầng hai xuống, ngã nằm trên thảm cỏ dưới tầng.

Sau khi một trận đau đớn trên chân làm tôi tỉnh lại, tôi cố gắng mở mắt, cuối cùng chỉ cần một cái liếc mắt tôi đã thấy anh trai tôi từ phía đối diện, liều lĩnh xông qua đường phố xe cộ đi lại như khung cửi mà đi về hướng này, cơ thể gầy gò của anh bị một chiếc ô tô đâm phải văng mạnh ra ngoài, nặng nề ngã xuống nền đất xi măng xám lạnh.

Dòng máu đỏ thẫm không ngừng lan ra dưới người anh, con mắt anh nhìn tôi vẫn còn chưa nhắm lại.

Máu trên trán tôi chảy xuống, che khuất tầm mắt, may mà che được, khiến tôi không cần phải thấy rõ một màn đáng sợ kia nữa.

Giữa lúc ý thức mơ hồ, tôi cảm giác được tiếng bước chân đang tới gần, đó là tiếng cái chết đang tới gần.

“Thế là đủ rồi!” Vẫn là cái giọng nói êm tai kia, mà tôi đã chẳng nghe ra nó còn đẹp chỗ nào.

“Vâng!”

Sau đó… sau đó, số phận tại giây phút đó đã bị cắt làm đôi, một cuộc sống khác bắt đầu lại từ khoảnh khắc đó.

Những vị mang danh cảnh sát anh dũng không hề hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi tôi hình dáng của kẻ giết người, dễ dàng đem cái án tử này… vào phần giết người cướp của. Về phần tung tích của hung thủ, bọn họ chỉ dùng hai chữ qua loa: đang lẩn trốn!

Từ đó chẳng hề có kết quả nào khác.

Là người duy nhất còn sống sót, sau khi vết thương của tôi khỏi hắn, tôi liền bị đưa vào một viện phúc lợi xã hội, về sau bởi vì tôi quá khép kín nên bị chuyển đến một cô nhi viện hoang vu.

Trong hai năm ở cô nhi viện, tôi chưa từng nói một lời nào, đói bụng thì tự lấy đồ trên bàn mà ăn, mệt mỏi thì tự mình ngủ trên giường một lát, phần lớn thời gian còn lại, tôi ngồi ôm đầu gối trốn ở góc phòng, quay đầu nhìn cửa sổ làm bằng kính thủy tinh ngây ngốc. Mọi người đều cho rằng tôi bị ngớ ngẩn, họ khóa tôi lại trong một gian phòng nhỏ hẹp, phòng ngừa tôi chạy lung tung khắp nơi. Không ai quan tâm đến sự sống chết của tôi, thấm chí đến việc liếc nhìn tôi họ cũng lười, ngoại trừ một bé trai đưa cơm cho tôi mỗi ngày, cậu ấy nói cho tôi biết: Cậu tên Tiểu Cảnh.

Tôi chưa từng nhìn kỹ ngoại hình của cậu ấy, mãi cho đến một đêm mưa gió.

Vào cái đêm mưa ấy, tôi hoảng hốt ôm chặt lấy chính mình, lưng dựa sát vào vách tường.

Chiếc khóa xích trên cửa va đập với nhau trong gió, tôi không dám di chuyển, không dám thốt ra tiếng, cắn chặt mu bàn tay, ngay cả hít thở cũng không dám.

Cánh cửa được mở ra, Tiểu Cảnh cả người dính đầy nước mở cửa đi vào.

Cậu ấy ngồi xuống bên người tôi, nhìn tôi đang lạnh run: “Cậu đang sợ hãi à?”

Tôi di chuyển thân hình càng lúc càng yếu ớt của mình, trợn to đôi mắt hoảng sợ nhìn cậu ấy, bên ngoài cửa sổ chợt có một tia chớp cực sáng lóe lên, có ánh sáng, lúc này tôi mới nhìn rõ được ngoài hình của cậu.

Cậu khoảng mười tuổi, sắc mặt vàng vọt, khuôn mặt gầy gò lộ rõ cả xương. Chỉ có điều cậu ấy có một đôi mắt vừa to lại vừa sáng, lông mi dài khẽ cong, mũi và môi cậu ấy cũng rất đẹp, nếu béo thêm một chút nữa thôi, hẳn là trông không xấu.

Sau khi tia chớp tắt, một hồi tiếng sấm đùng đoàng nặng nề vang lên trong không trung, tôi sợ đến mức phải bịt tai lại.

Cậu ấy vươn cánh tay nhỏ gầy ôm tôi vào trong ngực. “Cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Cái ôm của cậu ấy rất ấm áp, giống như cái ôm của anh trai đã mất…

Tôi dựa vào vai cậu, cố gắng hấp thụ hết sự ấm áp từ trên người cậu ấy, cố sức kéo chặt quần áo cậu ấy.

Đêm hôm ấy, cậu không hề rời khỏi tôi, lại càng không ngừng nói với tôi: Đừng sợ, có tớ ở đây.

Tôi vẫn sợ hãi như trước, nhưng đã không còn cô đơn.

Từ ngày đó trở đi, cậu ấy thường đến chơi với tôi, chăm sóc cho tôi. Cậu ấy nói về chuyện xảy ra bên ngoài, nói đến chuyện thú vị, cậu sẽ cười liên tục, còn tôi, phần lớn thời gian vẫn cứ nhìn ngây ngốc khung cửa sổ đã được cậu ấy lau sạch sẽ.

Ngoài cửa sổ, trời cao mây thưa thớt.

Tôi đã trải qua thời kỳ ngày ngắn và đêm đen dài tĩnh lặng như thế, không khí xung quanh từ đầu đến cuối đều ép tôi đến khó thở, ánh sáng mặt trời lưu lại bên người tôi một khoảng tối, lúc mới đầu, mỗi ngày tôi đều nhớ đến mùi vị trên người mẹ, bộ râu cứng cứng của cha cọ xát trên mặt tôi đau nhức…

Sau khi vô sồ giấc mơ qua đi, cả mộng đẹp lẫn ác mộng, tôi phát hiện ra rằng hoài niệm không thể làm cho quá khứ quay trở lại.

Tôi đã trở thành một đứa trẻ mồ côi, gia đình tôi đã bị một người đàn ông tàn ác phá hủy.

Tôi một lần rồi lại một lần biến hồi ức thành khuôn mặt kia, khắc sâu hình dáng của ông ta vào sâu trong trí nhớ, bao gồm mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt của ông ấy.

Hàn Trạc Thần, rồi sẽ có một ngày tôi nhất định sẽ đi tìm ông ta!

Nhưng tôi không ngờ rằng, tôi tìm được nhanh đến như vậy…

Vào một ngày hè, hoàng hôn buông xuống, ánh mặt trời chiếu vào trong gian phòng làm lộ rõ những hạt bụi bay bay.

Tôi nhìn ra cửa sổ, Tiểu Cảnh đang ngồi chải mái tóc rối tung của tôi.

Một chiếc xe con màu đen đỗ lại trong sân, một thân hình cao thẳng bước xuống. Áo sơ mi, quần âu đen có vẻ hoàn toàn không ăn khớp với những ngày hè nóng nực.

Tôi vội vàng nhoài người bên cửa sổ để nhìn thật kỹ, đó chính là khuôn mặt cả đời tôi cũng chẳng thể nào quên.

Hàn Trạc Thần, cho dù ông ta có hóa thành tro bụi tôi cũng nhận ra!

Khoảnh khác đó tôi giống như người thoát được khỏi xiềng xích trói buộc từ rất lâu, chạy như điên ra ngoài.

Đỉnh đầu nắng chiếu gắt, oi ả; dưới chân cát bụi tung bay.

Tôi đứng trước mặt ông ta, lạnh lẽo khác thường.

Ông ta rất cao, thế nên tôi phải rất gắng sức ngửa đầu nhìn ông ấy.

Ngũ quan của ông ta chẳng hề thay đổi, ánh mắt u ám nhiều hơn so với hai năm trước.

“Cháu biết tôi à?” Ông ta hơi giật mình ngồi xuống trước mặt tôi, kéo khuôn mặt tôi lại nhìn thật kỹ. Tôi cho rằng ông ta nhận ra, thế nhưng lúc ông ta nhìn tôi lại như nhìn một người xa lạ.

“Bé con thật xinh xắn, dù là rất gầy.” Người áo đen phía sau ông ta mở miệng nói. Người kia tôi cũng nhớ rõ, khuôn mặt dài thượt mang một đôi mắt tối tăm không hề có ánh sáng như đôi cá chết, hắn là người bắn chết mẹ tôi bằng một phát súng, là người quăng tôi từ trên tầng hai xuống đất…

Thù hận nhất thời tuôn ra như dòng nước xiết, tôi đột nhiên cúi đầu, dùng toàn bộ sức lực cắn xuống ngón tay thon dài đang ở trước mặt tôi, mặc kệ ông ta có giãy dụa thế nào, tôi cũng liều sức mà cắn.

Mãi đến khi ông ta dùng tay còn lại bóp chặt hai má tôi, khiến tôi đau đến mức không thể nào khép chặt hàm răng lại, không thể không mở miệng.

Ông ta nhìn lại ngón tay đang chảy máu của chính mình, lại vừa nhìn tôi, khuôn mặt vẫn lạnh lùng như trước, nhìn không ra chút tình cảm hay chấn động gì.

Tôi còn chưa nghĩ ra tiếp theo nên làm như thế nào để trả thù, một thân hình nho nhỏ chợt xông về hướng này.

Là Tiểu Cảnh! Tiểu Cảnh đá một cước về mắt cá chân của người ấy, ông ta vừa nghiêng mình trách né, ngay sau đó Tiều Cảnh đã dùng đầu mình húc vào thắt lưng của ông ta.

Động tác liên lục nhanh nhẹn hoàn toàn không giống với một đứa trẻ mới lên mười.

Đáng tiếc là khi Tiểu Cảnh muốn kéo tôi rời khỏi, người áo đen phía sau ông ta bỗng xông lên, vặn hai cổ tay Tiểu Cảnh cố định sau lưng, khiến cho cậu ấy không có cách nào động đậy.

“Thằng bé này phản ứng rất nhanh.” Người áo đen sờ sờ vai và chân của Tiểu Cảnh, vẻ mặt rất hài lòng: “Thần ca, tố chất cơ thể của nó tương đối khá.”

“Ừ! Không tệ!” Hàn Trạc Thần cúi đầu sửa sang lại quần áo, đi về phía xe của ông ta: “Cậu đi nói chuyện với viện trưởng đi, chọn nó.”

Lời nói của ông ta khiến tôi đột nhiên nhớ lại một màn cách đây hai năm: anh trai nhìn thấy tôi ngã từ trên tầng xuống, từ phía đường đối diện vươn tay hướng về phía tôi. Đáng tiếc là, ngay cả chính bản thân mình anh ấy cũng không cứu được.

Khi đó tôi mở miệng thật to muốn gọi anh ấy, nhưng cổ họng lại không thể phát ra một tiếng nào.

Cuối cùng anh ấy… anh ấy cũng không nghe được tiếng cuối cùng tôi gọi anh: “Anh trai!”

“Đừng…” Tôi hoảng sợ lôi kéo cánh tay người áo đen, kêu gào: “Đừng!”

Cái gì tôi cũng không có, Tiểu Cảnh là chỗ dựa cuối cùng của tôi trên thế giới này, tôi không thể mất đi cậu ấy.

Trong nháy mắt, tại lúc Tiểu Cảnh gắng sức giãy dụa thoát ra khỏi sự kiềm chế, gắt gao ôm tôi vào trong ngực, giọt nước mắt đầu tiên của tôi trong hai năm nay rơi xuống, cũng là lần đầu tiên tôi nói với cậu ấy: “Anh trai mau đi…”

“Thanh!” Giọng nói du dương kia lại vang lên phía sau tôi một lần nữa: “Cả đứa bé gái này cũng mang theo luôn đi.”

“Vâng!”

Họ mang tôi và Tiểu Cảnh đến một nơi xa lạ, rất hoang vu hẻo lánh.

Nhà ở đây được xây dựng như một tòa thành thật lớn, vừa vào tới cửa đã thấy một gian phòng có không gian rất rộng, phòng lớn đến mức nghe được cả những tiếng bước chân rất nhẹ, sàn nhà lát đá hoa cương, sáng bóng như gương, đi trên đó tựa như đi trên một tấm băng mỏng.

Trong lúc ngẫu nhiên, tôi thấy bóng người phản chiếu trên sàn nhà, trên người mặc một chiếc váy trắng hơi rộng thùng thình, tóc đen dài ngang lưng rối bù, khuôn mặt gầy gò trắng bệch, hệt như đang giả trang thành một nữ quỷ.

Tôi sợ đến mức lui lại phía sau vài bước, rồi phát hiện ra rằng cái bóng trên mặt đất cũng đang mở to mắt hoảng sợ nhìn tôi.

Đến lúc này tôi mới ý thức được, cái bóng này chính là — chính là tôi.

Tôi khó tin sờ sờ mặt mình, khuôn mặt tròn, hồng hào mũm mĩm trước kia sao giờ lại trở thành thế này.

Khó trách Hàn Trạc Thần không nhận ra tôi, ngay cả tôi cũng không nhận ra được chính mình.

Tiểu Cảnh cầm lấy tay tôi, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu.”

Tôi nhìn vào đôi mắt hồn nhiên của cậu ấy, không thể nói một lời nào.

Cậu ấy nếu như hiểu rõ rằng người đang ông đang ngồi trên ghế sofa kia đáng sợ đến mức nào giống như tôi biết, nhất định sẽ không nói như vậy.

Cái người tên là Thanh kia đi tới bên người Hàn Trạc Thần, cúi người nói: “Đây là tư liệu về Cảnh. Còn tư liệu về đứa bé gái này không tìm thấy, viện trưởng nói rằng từ khi nó chuyển tới từ viện phúc lợi thì đã không có tư liệu, không biết là có chuyện gì đã xảy ra.”

“Không sao, việc đấy cũng không quan trọng.” Hàn Trạc Thần nhận lấy tập tài liệu Thanh đưa cho ông ấy, thuận tiện lật vài trang. Ông ta giương mắt nhìn Tiểu Cảnh bên người tôi: “Cậu qua đây.”

Bàn tay của Tiểu Cảnh nắm lấy tay tôi chặt hơn, không hề nhúc nhích.

Ông ta thấy Tiểu Cảnh không hề cử động, cũng chẳng mảy may tức giận, nhấc mi mắt nhìn Thanh, chỉ vào tôi.

Tôi lập tức hiểu ra dụng ý của ông ta, thế nhưng một người tay trói gà không chặt như tôi cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể giương mắt nhìn Thanh đẩy Tiểu Cảnh ra, kéo tôi tới trước mặt Hàn Trạc Thần.

Hai năm qua, tôi luôn luôn muốn tìm được người đang ở đối diện tôi này, trên ngón tay ông ta vẫn còn dấu răng nhưng máu đã ngừng chảy, có thể thấy tôi cắn ông ta một phát đối với ông ta mà nói căn bản cũng chẳng đau đớn gì.

Về sau thì sao, tôi nên làm thế nào đây?

Tôi cố gắng suy nghĩ.

Ông ta đưa tay ra xoa đầu tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ: “Cháu tên là gì?”

Tôi lắc đầu, mở to hai mắt, cố gắng nhận rõ khuôn mặt ác ma của ông ta.

Trong ánh sáng mờ tối, ánh mắt của ông ta tựa như sơn mài, vẫn là khuôn mặt tuấn tú như lần đầu mới gặp.

“Được rồi, từ nay về sau cháu tên là Hàn Thiên Vu, là con gái tôi.”

Con gái? Một người sát hại cả gia đình tôi lại nói với tôi, tôi là con gái của ông ta, chuyện này thật hài hước!

“Ông buông bạn ấy ra.” Tiểu Cảnh đang bị Thanh giữ lấy cánh tay, gào lên.

Hàn Trạc Thần cười cười, nhìn về phía cậu ấy: “Cậu thích cô bé?”

Tiểu Cảnh thoáng sững sờ, khuông mặt vàng vọt chợt ửng hồng.

“Nay mai tôi sẽ sắp xêp cho cậu đi huấn luyện. Tôi cho cậu thời gian 8 năm. Nếu khi cậu trở về có thể làm cho tôi vừa lòng, tôi sẽ đưa cho cậu thứ cậu muốn, còn nếu như cậu không làm được… thì đừng trách tôi!”

Tiểu Cảnh nhìn tôi, trên mặt hiện lên vẻ thâm trầm mà một bé trai mười tuổi vốn không nên có.

Hàn Trạc Thần đưa tay ôm tôi lại, bế tôi ngồi lên đùi ông ta, ngón tay thon dài đặt trên cổ tôi, đồng thời sử dụng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve làn da tôi.

Tôi sợ đến mức không dám cử động dù chỉ một chút, tôi tin tưởng rằng, với tính cách tàn nhẫn của người ấy, ông ta bất cứ lúc nào cũng có thể bóp chết tôi.

“Tôi nghe theo ông.” Tiểu Cảnh cuối cùng cũng mở miệng.

“Tốt!” Ông ta hài lòng gật đầu, ôm tôi đi về phía cầu thang. “Thiên Thiên, ngày mai cha đưa con đến trường.”

Nhớ rằng khi còn bé, lúc cha kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, ông đã từng nói: ác quỷ mang bộ dạng kinh khủng không hề đáng sợ, đáng sợ nhất là ma quỷ mang khuôn mặt thiên sứ…

Khi đó tôi không hiểu rõ lắm, giờ đây thì tôi đã hiểu rồi!

Nếu như Tiểu Cảnh nói không, tính mạng tôi có thể đã bị đôi tay đẹp nhất mà tôi từng thấy từ khi lọt lòng đến nay bóp chết.

Từ ngày đó trở đi, tôi không còn gặp Tiểu Cảnh thêm lần nào nữa.

Nhưng tôi biết rằng cậu ấy sẽ trở lại, rồi sẽ có một ngày cậu ấy nhất định sẽ trở lại đón tôi.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ