Bảy Lần Canh Cửa - Chương 6: Quá khứ của ông Carter

Nét mặt Justus lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

– Ý anh muốn nói là ông ấy không còn biết mình là ai nữa sao?

Montgomery lắc đầu.

– Cái đó thì ông ấy biết. Ông ấy có thể nhớ lại nhiều thứ: tuổi thơ, gia đình, thời đi học, công việc, bạn bè. Thật ra thì ông ấy nhớ tất cả những chuyện ngày trước. Nhưng toàn bộ chín tháng trước tai nạn ô tô đã bị xóa sạch ra khỏi não bộ. Ông ấy không biết một chút nào về thời gian này nữa. Những hồi ức cuối cùng mà ông ấy nhớ lại được là những sự kiện dính dáng đến cái chết của người cha và thời gian tiếp nhận hãng.

– Gia đình Carter là chủ nhân của một hãng dệt lớn – Justus gật đầu. Cái đó thì em biết.

– Ra thế, ra thế – Montgomery thổi một vòng tròn khói thuốc vào không khí. Tất cả những gì xảy ra sau đó, tức là toàn bộ ba phần tư năm trước tai nạn – giờ mất rồi. Đối với ông ấy, có vẻ như khoảng thời gian đó chưa hề tồn tại. Người ta gọi đây là chứng quên suy sụp. Cú chấn thương não bộ qua tai nạn đã gây ra chứng quên này. Các bác sĩ đã tìm mọi cách gọi trí nhớ ông ấy quay trở lại, nhưng họ đã không thành công. Và đó là vấn đề chính. Ông Carter không có khả năng bắt đầu một cuộc đời mới. Ông ấy muốn tìm lại quá khứ của mình bằng mọi giá, và mỗi ngày một đắm chìm sâu hơn vào cuộc kiếm tìm đó.

– Nhưng việc đó chắc phải là chuyện đơn giản chứ – Justus nói. Chắc chắn ông Carter phải có bạn bè trong khoảng thời gian đó, có người thân, họ hàng! Hoặc các nhân viên trong hãng. Họ phải biết là ông ấy đã làm gì trong khoảng thời gian nọ.

Montgomery gật đầu:

– Cái đó thì đúng. Tất cả bạn bè cũ vã những người thân, những bà con đã tìm đến bệnh viện và tìm cách nhắc cho ông ấy nhớ lại những ngày tháng đó, nhưng không ai đạt kết quả. Và tới một lúc nào đó thì ông ấy không còn muốn nghe họ nói lấy nửa lời. Enid tin tưởng thổ lộ cho tôi biết rằng ông ấy tuyệt vọng cùng cực. Từ mọi hướng đổ xô ra không biết bao nhiêu người, kể về những tiệc mà họ bảo rằng ông ấy đã phải trải qua, nhưng chúng chỉ gây nên trong ông ấy cảm giác của những sự kiện hoàn toàn xa lạ. Ông Carter có cảm giác rằng người ta muốn nhồi nhét vào đầu ông ấy những hồi ức hoàn toàn chẳng phải của bản thân ông ấy. Chuyện này dẫn tới kết quả là mỗi ngày ông ấy một xa lánh thế giới xung quanh nhiều hơn, không còn muốn nhìn mặt ai nữa. Thế rồi cuối cùng đến ngày được ra viện. Enid đưa ông ấy về nhà. Nhưng cái nhìn đầu tiên trong những căn phòng ở đây là một cú sốc lớn: Chắc trong khoảng thời gian trước tai nạn ô tô, ông ấy đã thay đổi toàn bộ đồ trang trí nội thất nơi đây. Ông Carter nhận ra đây chính là nhà mình, và cũng nhận biết được các căn phòng, thế nhưng đồ gỗ tranh ảnh, toàn bộ những gia sản tư lại gây ấn tượng xa lạ như thể chúng hoàn toàn chẳng phải của ông ấy.

– Thế chẳng lẽ những đồ vật đó không nhắc cho ông ấy nhớ lại quá khứ sao?

– Không. Ngược lại. Càng nhiều chuyện xảy ra xung quanh, càng nhìn thấy nhiều thứ từ thời gian cũ hoặc càng nghe nhiều về những tháng ngày đó, ông Carter càng bị bối rối hơn. Ông ấy cứ muốn có lại hồi ức cho bằng được. Nhưng đồng thời ông ấy cũng tin rằng, tất cả những gì có khả năng trở thành lời mách bảo – những con người, những sự vật, những câu chuyện – sẽ lại chỉ khiến ông ấy phân tâm mà thôi. Enid là người phải chịu đựng tất cả. Vì thế mà thỉnh thoảng chị ấy lại đến gặp tôi, kể lể tâm sự cho vơi bớt nỗi buồn. Có lần ông Carter đã nói với chị ấy rằng: “Enid, thỉnh thoảng anh tin rằng anh có thể nhớ lại. Nhưng rồi anh lại không biết những gì là hồi ức thật sự và những gì chỉ được anh tin là hồi ức của mình. Tất cả đổ xuống đầu anh, tất cả xoay quanh anh đến chóng mặt. Nhưng đó là con đường sai lầm. Anh cần yên tĩnh, bình yên, để tự mình tìm ra dấu vết của sự thực. Anh cần phải có một tinh thần tỉnh táo, rõ ràng và đích thực”.

Thám Tử Trưởng chầm chậm gật đầu.

– Cái đó giải thích một vài chuyện.

– Thật sao? Ý cậu nói sao?

– Kể từ tối hôm qua, khi bước chân vào ngôi nhà của ông Carter, em cứ tự hỏi làm sao lại có người sống như thế này được: hoàn toàn trong cô đơn tuyệt đối, mà thêm vào đó lại… tùng tiệm đến dễ sợ. Cả ngôi nhà có thể nói là trống rỗng. Em đoán rằng sau khi trở về nhà từ bệnh viện phục hồi, ông Carter đã cho chuyển đi tất cả những đồ gỗ và những đồ vật khác, để chúng không khiến ông ấy bối rối và bị phân tâm trong việc tìm lại hồi ức.

Montgomery dụi tắt thuốc lá.

– Chính thế đấy. Mà không phải chỉ có thế đâu. Tất cả gia nhân của ông ấy đã bị thất nghiệp suốt nửa năm trời, khi nghe tin đã tụ họp trở lại, định chào mừng ông chủ cũ. Nhưng ngay trong ngày đầu tiên, ông ấy đã thải tất cả bọn họ, vì không nhớ ra họ là ai và không tin tưởng họ. Thay vào đó, ông ấy quyết định nhận hai đứa chúng tôi vào làm việc. Albert và tôi.

– Vậy thì cái câu chuyện về vụ đồ bạc bị mất là chuyện ngớ ngẩn.

Montgomery ngượng ngùng cười.

– Đúng.

– Nhưng ta hãy quay trở lại với ông Carter: toàn bộ biện pháp đó không mang lại gì cho ông ta, đúng không?

– Cho tới giờ thì chưa, chưa có gì. Kể từ khi trở về đây, ông ấy cứ đi đi lại lại trong nhà như một bóng ma. Hầu như chẳng bao giờ ông ấy bước ra ngoài, ông ấy không đọc sách, không nghe nhạc. Enid là người duy nhất ông ấy để cho đến lại gần mình. Mà chỉ thỉnh thoảng thôi. Ông ấy đi truy lùng hồi ức. Tất cả những gì làm phiền sẽ bị ông ấy tắt công tắc ngay. Ông ấy không chịu được tiếng ồn. Có thể sự quá tinh nhạy về thính giác là một hậu quả của tai nạn. Lẽ ra ông ấy có thế luyện tập để quen dần dần trở lại với tiếng ồn, nhưng ông ấy không muốn. Tôi tin chắc rằng, ông ấy sẽ không bao giờ nhận tôi vào làm việc nếu không cần đến tôi để chăm lo cho khoảng đất ngoài này – Montgomery lắc đầu – Ông ấy sống một cuộc sống tội nghiệp đến đáng thương. Enid ngày nào cũng khuyên nhủ ông ấy phải chôn vùi cái ý định quái gở đó đi, bắt đầu một cuộc đời mới, nhưng không kết quả. Giờ thì sự cay cú ám ảnh ông ấy còn trầm trọng hơn cả trước. Enid có kể về một bức thư, khiến ông ấy gần như mất lý trí. Nhưng tôi không biết rõ về bức thư này.

Người làm vườn im lặng và Justus cũng không đặt câu hỏi nào nữa. Cậu suy nghĩ về những gì mình vừa nghe được và tìm cách tưởng tượng, người ta sẽ có một cảm giác như thế nào nếu đột ngột bị đánh mất chín tháng trời ra khỏi cuộc đời mình. Cậu không tưởng tượng nổi.

– Và bây giờ cậu làm việc cho ông Carter, cậu nói thế phải không? – Montgomery đổi đề tài.

– Vâng.

– Đấy là dạng công việc gì thế?

– Vâng thì… em phải đi tìm cho ông ấy một thứ.

– Tìm cái gì vậy?

– Cái đó bản thân em cũng không biết chính xác. Cho tới nay bọn em vẫn chưa có cơ hội để bàn luận chi tiết với nhau.

Montgomery nhún vai và nhảy từ trên bàn thợ xuống.

– Nếu anh không lầm, đã tới lúc anh phải bắt đầu với công việc của mình rồi – Anh nói chuyện nhiều quá rồi. Làm ơn đừng kể cho người khác nghe là em biết tất cả những chuyện đó qua anh. Về cuối, Enid sẽ là người phải chịu nhiều bực bội nhất và đó là điều anh không muốn. Cô ấy là một phụ nữ dễ thương, chỉ đáng tiếc lại trao nhầm tình yêu cho một gã đàn ông cáu kỉnh, kỳ lạ.

– Miệng em được khóa kín rồi – Justus hứa hẹn. Nhưng ngoài ra em còn một câu hỏi cuối cùng nữa.

– Sao?

– Đã có lần nào anh nghe nói đến bảy cánh cửa chưa?

– Bảy cánh cửa? Đấy là cái gì?

Justus nhún vai:

– Nó có liên quan đến nhiệm vụ mà ông Carter giao cho em. Em cứ tưởng; nếu anh đã biết nhiều đến thế về ông ấy, thì anh cũng có thể biết ít nhiều gì về bảy cánh cửa kia?

– Anh rất tiếc, Justus, chưa bao giờ nghe tới.

– Thôi được. Anh trả lời cho em một câu hỏi nữa chứ?

– Còn tùy.

– Anh ở ngoài vườn đã bao lâu, trước khi phát hiện ra em?

Montgomery cười.

– Sao giống cuộc hỏi cung của cảnh sát thế. Thôi được. Anh vừa mới tới đây thôi. Anh mở cánh cửa bên ngoài, đi về phía chòi gỗ và nhìn thấy em đứng bên bờ vực.

– À vâng, tiện thể nói chuyện “bờ vực”: đã có bao giờ anh xuống tới cái bãi cát bên dưới đó chư?a

– Bãi cát nào?

– Cái bãi cát nằm bên dưới ngôi nhà ấy.

– À cậu nói cái vệt sỏi nhỏ chỉ khi nước rút mới hiện lên đấy hả? Ôi trời, không. Làm sao mà ai xuống dưới đó được, đúng không nào? Trừ trường hợp người ta là chuyên gia trèo núi – Montgomery ném một cái nhìn giễu cợt về phía cậu.

– Em biết ý anh muốn nói gì rồi – Justus phẩy tay. Trông em không giống một chuyên gia trèo núi chút nào. Nhưng em biết nói gì nhỉ? Sự thật cũng đúng như thế đấy. Đừng lo, em không mạo hiểm tìm cách trèo xuống dưới đó đâu. Nhưng mặc dầu vậy, em vẫn còn một yêu cầu cuối cùng nữa.

– Anh hy vọng là sau đó anh sẽ được phép bắt đầu với công việc của mình chứ?

– Dĩ nhiên. Em đã vô tình giam mình từ phía ngoài này, anh có tình cờ có một chìa khóa vào nhà không?

Người làm vườn mỉm cười.

– Tình cờ, có. Điều đó có nghĩa là: thật ra thì anh không có chìa khóa. Nhưng khi dọn dẹp cái chòi gỗ này, anh đã tìm thấy một chìa khóa dự trữ. Chắc ông Carter đã giấu nó vào đây trước thời gian bị tai nạn. Nếu cậu hứa với anh là sẽ mang trả ngay lập tức…

– Em hứa!

Montgomery đến bên chiếc giá gỗ trên đó để hàng tá những chậu trồng hoa bẩn thỉu cũ kỹ, to nhỏ khác nhau. Anh ta nâng một chậu trồng hoa lên, rút từ dưới đáy chậu ra một chiếc chìa khóa rồi ném về phía Justus.

– Cảm ơn! – Thám Tử Trưởng rời chòi gỗ, đi về phía nhà chính, mở cửa và lần này nhanh tay đặt một viên đá chặn cửa. Thế rồi cậu quay trở lại và trả chìa khóa cho Montgomery.

– Anh chúc cậu một ngày đẹp trời, Justus. Chúc thành công trong công việc, dù đó có là công việc gì chăng nữa.

– Em chúc anh cũng vậy, Montgomery. Ta chắc chắn còn gặp lại nhau đấy.

– Anh cũng nghĩ thế.

Khi Justus quay trở vào nhà thì mặt trời vừa ló lên từ phía đông. Cái bầu không khí bí hiểm cách đây vài tiếng đồng hồ còn phủ xuống toàn bộ khuôn viên giờ đây đã cùng bóng tối biến đi. Ngoại trừ cánh cửa ra vào khổng lồ, ngôi nhà gây ấn tượng hầu như bình thường. Justus chỉ còn thấy trong dạ nôn nao phấp phỏng có một chút xíu thôi khi cậu mở cửa, giơ chân hất cho viên đá lăn ra bên ngoài và bước vào trong.

Trong nhà hầu như vẫn còn tối. Mặt trời chưa đủ cao để tỏa ánh sáng vào trong sảnh. Justus thận trọng giơ tay sờ cầu thang và bước lên – rồi giật mình và suýt chút nữa ngã lăn xuống: ánh mắt cậu vừa va phải một dáng người tối đen, như chui ra từ thinh không và đứng sừng sững chắn đường cậu ở bậc cầu thang cao nhất.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ