– Cẩn thận! – Glen hét tướng lên. – Mắt cậu để đi đâu vậy chứ?
Nhưng muộn quá rồi. Scott đã không thể kiểm soát nổi trò chơi đua xe nữa. Nó nhắm tịt mắt lại khi xe nó chuẩn bị đâm vào tường. Tiếng nổ do xe đâm gây ra bao quanh nó.
“Cuộc đua sấm sét” là trò chơi hay nhất trong phòng chơi trò chơi điện tử. Ghế của xe cứ nảy lên như thể cái xe đang mở hết tốc độ trên đường đua. Màn hình khổng lồ đặt trước xe và những cái loa lớn khuếch đại tiếng động làm cho mọi thứ trở nên giống như thật.
– Để tớ chơi một lần nữa. – Scott bảo Glen.
Nó cảm thấy rất vui và hầu như quên béng mất Mac.
Hầu như thôi.
Nó không thể không cảm thấy hối tiếc vì đã không dùng nước cất tạo ra những con vượn tí hon. Nó sợ việc dùng nước ở hồ Fear sẽ làm cho Mac trở nên… một cái gì đó rất tệ hại.
Glen trả lời:
– Không. Đến lượt tớ chứ?
Scott vẫn không chịu nhường ghế lại:
– Từ từ đã. Tí nữa tớ sẽ cho cậu chơi hai lần.
Glen nói:
– Ừ, nhưng đây là cái phiếu cuối cùng. Đây là lượt chơi của tớ chứ.
– Nếu cậu đi xếp hàng hai lần tớ sẽ xếp cho cậu. – Scott nói.
Scott thò tay vào túi quần tìm phiếu. Không may rồi. Nó tìm túi áo.
Nhưng thay vì tìm thấy phiếu, Scott lại thấy thứ khác. Thứ mà nó không hề đút vào.
Nó hoàn toàn không thuộc về túi áo của Scott. Nó ươn ướt, nhớp nháp như một cuộn giấy ăn ngấm nước.
Và rồi nó động đậy.
– A!… A!… A! – Scott hét lên và rút vội tay ra khỏi túi.
Glen ngạc nhiên hỏi:
– Có chuyện gì à?
Nhưng nó chẳng phải chờ câu trả lời lâu.
Mac trèo ra khỏi túi áo của Scott và đứng trên vô lăng.
Nó có vẻ nhỏ hơn – Scott hiểu, vì chúng đã ở phòng viđêô khoảng một tiếng đồng hồ rồi.
Scott cúi xuống để nhấc Mac lên. Nhưng Mac rất nhanh, nó nhảy vào trong ôtô và chui vào hộp đút tiền.
Glen thở hổn hển:
– Ôi, trời ơi! Làm sao lôi được nó ra khỏi đây bây giờ?
– Tớ không biết. – Scott trả lời, mắt nhòm vào khe bỏ tiền.
– Có thể làm thế này sẽ được. – Glen nói. Nó đút một đồng xu vào và nhấn nút.
Mac vẫn không chui ra. Nhưng cái phiếu chơi thì ra.
– Tuyệt! – Glen nói và cúi nhặt cái phiếu.
Nhưng trước khi nó kịp nhặt thì một cái phiếu khác chui ra.
Và một cái khác.
Một cái khác nữa.
Rồi liên tục, phiếu chơi đổ ra từ cái máy.
– Ôi, không! – Scott rên lên cố gắng đẩy những cái phiếu trở lại. – Có thể Mac đã làm hỏng cái máy rồi.
Glen hất tay Scott và thế là phiếu chơi lại thi nhau chui ra. Glen kêu lên sung sướng khi nhặt được đầy hai tay phiếu:
– Chẳng có vấn đề gì đâu. Thậm chí lại còn tuyệt nữa.
Bỗng một giọng trầm, nghe đã biết là kẹt xỉ, cất lên từ phía sau chúng:
– Này, hai cậu làm cái trò hề gì ở đây vậy?
Scott và Glen quay về phía có tiếng nói.
Scott thì thầm:
– Ôi! Đó là ông chủ Bruno lớn. Ông ta đang đi đến đây đấy.