Người bị nuốt vào bụng cá voi, muốn thấy hy vọng thì nhất định phải chạy ra khỏi bụng cá voi trước.
——Kỷ Hoài Chu】
–
Nên miêu tả anh thế nào đây.
Ngông cuồng, đẹp đẽ như một con sói ngồi yên bên bờ vực tử vong.
Gió sớm mát lạnh, rèm voan trắng khẽ bay, ánh nắng chiếu vào bệ cửa sổ, chiếu sáng nửa gương mặt của Hứa Chức Hạ.
Hứa Chức Hạ nằm trên bàn, ngủ gật đè lên sách.
Qua 4 năm ở San Francisco, trở về nước nghỉ ngơi mấy ngày cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với chênh lệch múi giờ.
Ánh sáng chiếu vào mí mắt, hàng mi cong dài của Hứa Chức Hạ khẽ run, nửa tỉnh nửa mê, mạch suy nghĩ bắt đầu nhớ lại một cách lộn xộn.
“Nói gì?”
“Nói người anh trai nuôi lớn em lại nảy sinh tình cảm nam nữ với em sao?”
“Nói người anh trai tốt của em là một tên súc sinh muốn làm điều xằng bậy với em sao?”
Có lẽ tình cảm giữa họ vốn không thể thay thế, nhưng chuyện nào ra chuyện nấy, dẫu bão cát có dữ dội thế nào cũng chẳng thể cuốn được ai.
Giống như Hứa Chức Hạ có ngạc nhiên đến đâu, bối rối đến đâu, rối loạn đến đâu thì vẫn yên lặng cuộn mình dưới thân anh, không dứt khoát bỏ đi.
Nếu đổi lại là người khác, cô sẽ vì cảm thấy nguy hiểm và bị xâm phạm mà chạy trốn, đó là chuyện không cần phải nghi ngờ, cũng giống như việc anh tuyệt đối không thể làm hại cô vậy.
Vì thế khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể khác thường của anh, Hứa Chức Hạ không để cảm xúc lấn át, giọng điệu vẫn mềm mại như thường: “Anh trai, anh bệnh rồi, đi bệnh viện nhé?”
Cơ thể anh thoáng lảo đảo.
Có lẽ anh nghĩ rằng mặt tối điên cuồng của mình sẽ dọa cô sợ hãi mà rời xa, vậy mà kết quả lại ngoài dự đoán, nhưng ngẫm lại cũng hợp tình hợp lý.
Từ nhỏ cô đã không hề bị dọa chạy, từ nhỏ đã khắc chế được anh.
Anh im lặng, cô khẽ kéo tay áo choàng tắm của anh, giọng dỗ dành: “Anh trai, đi bệnh viện trước đi.”
Lúc đó anh là một con thú dữ xù lông, nhưng lại được vuốt cho lông mượt xuống. Không rõ là đã cam chịu số phận hay lấy lại được chút lý trí, đầu anh dần cúi xuống, đặt lên vai cô.
Đến khi anh tỉnh lại lần nữa.
Cô đã ngồi trên chuyến bay trở về nước.
Cơn buồn ngủ dần tan biến, Hứa Chức Hạ dụi mắt ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ. Sân vườn kiểu Trung Hoa mới, thảm cỏ xanh tươi, mộc lan, hải đường và những cây cảnh đầy thi vị như tranh, đá xếp nước chảy, tiếng róc rách êm tai, ánh mặt trời chiếu thẳng xuống.
Đã lâu rồi chưa từng thấy một mùa Hè rực rỡ như thế này.
Trên góc trái bàn học đặt một quyển nhật ký bọc vải màu lam khói, một chiếc hộp màu hồng cánh sen đè ở phía trên, thân hộp làm bằng lụa tơ tằm, chế tác bằng gấm Tống thêu tinh xảo ở vùng Tô Hàng.
Đó là thứ Lục Tỷ đưa cho cô trên chuyến bay trở về nước.
Cậu ấy nói, đó là quà sinh nhật mà đại ca tặng cô.
Hứa Chức Hạ chưa từng mở ra xem.
Nhất thời cô không biết nên đối mặt với chuyện anh trai có tình cảm nam nữ với mình thế nào, cả chuyện họ không thể quay lại mối quan hệ anh em thuần khiết vô tư nữa.
Đồng thời cô cũng không hiểu nổi, tình cảm mà cô mong cầu nhưng chẳng có được suốt những năm tháng tuổi trẻ, tình cảm mà anh trai dành cho cô suốt mười bảy năm chưa từng thay đổi, vì sao lại biến chất trong lúc cô không để ý. Là bỗng nhiên trong một khoảnh khắc, hay là sự biến đổi dần theo thời gian.
Biết đi đâu tìm được câu trả lời đây.
Hứa Chức Hạ ôm lấy mặt dưới ánh nắng mặt trời, sau mấy ngày lệch múi giờ, hình như hôm nay cô không còn choáng váng như mấy ngày trước nữa.
Nhắm mắt nghỉ một lúc, Hứa Chức Hạ đứng dậy ra ngoài.
Xe buýt đến trạm dừng, Hứa Chức Hạ bị dòng người đông đúc đẩy xuống. Khi mọi người tản ra, cô khẽ lau mồ hôi lấm tấm ở thái dương, cuối cùng cũng hít được một hơi không khí trong lành ở bến xe.
Khi đang nghi ngờ rằng sao chuyến xe buýt này lại trở nên đông đúc như vậy.
Giây tiếp theo mới phát hiện ra, đó đều là khách du lịch đi đến trấn Đường Lý.
Ánh mắt Hứa Chức Hạ khẽ lay động, hơi thở chậm lại. Cô lặng lẽ đứng yên một lúc, ngẩng đầu lên trông thấy ngôi chùa cổ vắng lặng hương khói ở cách đó không xa.
Ngôi chùa năm xưa vắng lặng hiu quạnh, lúc này khách hành hương ra vào tấp nập.
Ngẩng nhìn về phía cổng trấn, mặt tiền mộc mạc giản dị ngày trước giờ đã thay đổi hoàn toàn. Xây dựng một tòa trung tâm thông tin du lịch mới tinh, dựng biển chỉ dẫn bên ngoài, ghi rõ hướng vào khu tham quan và bãi đỗ xe.
Đột nhiên Hứa Chức Hạ không thể phân rõ đây là hiện tại hay quá khứ.
Về lại Tô Hàng đã mấy ngày, cô vẫn ở trong biệt thự để điều chỉnh chênh lệch múi giờ, chưa có cơ hội cảm nhận sâu sắc.
Cho đến khoảnh khắc này, cảm giác như đã cách mấy đời.
Thì ra thời gian đã trôi qua lâu đến 4 năm rồi.
Cảm giác thức dậy và trở về nhà, Hứa Chức Hạ lại bị chặn ở cổng trấn, nhân viên soát vé chỉ vào trung tâm thông tin du lịch bên cạnh nói: “Cô bé, quầy bán vé ở đằng kia.”
Phía sau toàn là khách du lịch đang chờ vào khu tham quan, Hứa Chức Hạ nhường chỗ trong sự mơ hồ, lùi sang một bên.
【Giá vé vào cửa trấn Đường Lý: 100 tệ/người
Thời gian mở cửa khu tham quan… Vé có hiệu lực trong ngày, chi tiết xin xem nội quy tham quan】
Hứa Chức Hạ nhìn bảng thông báo ở trung tâm thông tin du lịch, ngẩn ngơ thật lâu mới chấp nhận được chuyện mình muốn về nhà cũng phải mua vé.
Trong lòng có cảm giác không nói nên lời.
Đột nhiên cô không còn can đảm để bước vào.
Dù biết trấn Đường Lý đã chẳng còn là trấn Đường Lý của cô, nhưng chưa nhìn thấy tận mắt thì trong lòng vẫn còn có thể giữ lại một niềm mong nhớ. Giống như anh từng nói, nếu chưa đi đến cuối con đường thì sẽ không thấy được điểm cuối.
Một khi bước vào, chút niềm mong nhớ cuối cùng cũng sẽ tan vỡ.
Nhưng đây là trấn Đường Lý mà cô đã sống suốt mười ba năm, là mười ba năm của họ, là ngôi nhà mà mỗi ngày ở Stanford cô đều khát khao được quay về.
“Cần mấy vé?” Nhân viên bán vé ở trong quầy hỏi.
Hứa Chức Hạ hoàn hồn, vội vàng đáp: “Một vé, cảm ơn.”
Chiều Hè hôm đó nóng bức, ánh nắng xuyên qua tán cây, từng cái bóng đổ xuống trên con đường lát đá xanh.
Những ngôi nhà tường gạch xanh ngói đen và những lầu gỗ tựa bên dòng nước, phố ngõ nối liền nhau, dòng nước xanh giao hòa, nhìn đâu cũng thấy những cây cầu đá vòm nhỏ, dường như vẫn giữ nguyên dáng vẻ trong ký ức.
Nhưng lại hoàn toàn khác.
Khách du lịch chen chúc đông nghịt khắp đầu đường cuối ngõ, người thì chụp ảnh, người thì xếp hàng dài trước các cửa tiệm.
Hứa Chức Hạ dạo bước trong trấn một mình.
Khách du lịch ngồi quạt mát nghỉ ngơi bên chiếc bàn cờ tướng bằng đá cổ.
Tấm biển gỗ trước cửa quán trà đã đổi thành biển của quán Bình Đàn và bán vé vào cửa, trong khúc đàn tỳ bà, những khúc điệu mềm mại uyển chuyển vang lên, bên trong chật kín khách nghe.
Chú Lương không ở trong tiệm ảnh mà bận ra ngoài chụp ngoại cảnh cho những cô gái thuê hán phục, tất cả ảnh trong tủ kính cũng đã được thay bằng những bức ảnh nghệ thuật để thu hút khách.
Hiệu nhuộm của bà Trình cũng có không ít khách du lịch đến trải nghiệm làm thủ công.
Từng chiếc thuyền chèo neo đậu bên bờ, khách du lịch ai cũng cầm vé chờ lên thuyền dạo hồ.
Mỗi một con đường ở đây cô đã từng đi qua vô số lần, nhưng chưa lần nào bước đi lại thấy xa lạ như hôm nay.
Cây hải đường rủ không còn nữa, dấu vết của cuộc sống cũng không còn, sau khi thương mại hóa, mùi tiền ở khắp nơi. Những người lớn từng sống những ngày tháng bình dị lãng mạn trong phố phường, giờ cuống cuồng bận rộn nhặt nhạnh vài đồng bạc vụn.
Bầu không khí oi bức khiến người ta khó thở.
Hình như đã đến giờ biểu diễn, khách du lịch chen chúc kéo về phía võ đường.
Hứa Chức Hạ đi ngược dòng người, đi về phía sân nhà của họ.
Tầm mắt cô dừng lại ở ổ khóa gắn chặt trên vòng kéo của cánh cổng sân phía xa.
Hứa Chức Hạ sững sờ, bất giác dừng bước.
Ánh sáng cam đỏ lúc ba bốn giờ chiều kéo bóng người dài ra, cô như bị ảo thính, nghe thấy kênh điện ảnh phát khúc nhạc đệm của Bến Thượng Hải.
“Đối với Thượng Hải mà nói, tôi chẳng qua chỉ là một kẻ qua đường. Làm xong việc cần làm, tôi sẽ rời khỏi nơi này…”
Những ký ức trải qua bao năm tháng, như cách biệt một đời người, đan xen vào nhau.
Hứa Chức Hạ ngơ ngẩn dừng lại trong một không gian chồng chéo nào đó.
Khách du lịch va vào cô như cơn sóng biển, trong khoảnh khắc ấy thì tất cả đều hóa thành cơn gió mơ hồ lướt qua mặt.
Trong đó có một bé gái đang đứng.
Đôi mắt ngây thơ của cô bé tràn ngập sự bối rối bất an, cùng với sự mơ hồ trước tương lai.
“Đuổi theo nhé, cái đuôi nhỏ.”
Một giọng điệu lười biếng, lệch tông vang lên trong không khí. Hứa Chức Hạ thấy cô bé ngẩng mặt lên rồi chạy tới, bóng dáng hư ảo của cô bé gái xuyên qua cơ thể cô.
Hứa Chức Hạ ngoái đầu nhìn về hướng cô bé chạy tới.
Thiếu niên tên Chu Quyết đang đứng đợi ở đó, đôi mắt khép hờ trong ánh mặt trời lặn về phía Tây, khóe môi cong lên rãnh cười, thấp thoáng một ý cười bỡn cợt, bất cần.
Hứa Chức Hạ thất thần, đôi mắt ngấn nước, sự kiên cường suốt bốn năm qua thoáng chốc vỡ nát thành bụi phấn, tan biến trong gió.
Anh trai…
Cô vẫn chưa có câu trả lời, nhưng có thể khẳng định một điều rằng cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì.
Họ vĩnh viễn không bao giờ có thể là người dưng.
Cánh cửa gỗ khắc hoa văn của tiệm thuốc Đông y mở rộng, tủ thuốc Đông y bằng gỗ hương xuân chiếm trọn một mặt tường, vài thầy thuốc đang bận rộn bốc thuốc.
Khi Hứa Chức Hạ đi ngang qua, phía trước quầy thuốc đang ồn ào náo nhiệt.
“Uống cái canh an thần gì đó của các người giờ cổ họng tôi sưng đau mấy ngày nay rồi. Biết ngay tiệm thuốc Đông y mở trong khu du lịch là không đáng tin!” Người đàn ông trung niên đập mạnh mấy cái xuống quầy.
Cô gái mặc áo thun ngắn tay sơ vin trong quần ống rộng cạp cao, lắc lắc tờ đơn thuốc trong tay, giọng điệu không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti: “Giấy trắng mực đen viết rõ ràng đây này, bệnh nhân là vợ ông, đâu phải ông.”
“Đồ không có vấn đề thì sao tôi không thể uống?”
“Vợ ông cần hoạt huyết thì mới uống, ông là đàn ông bị nóng trong uống cái gì chứ?”
“Tôi…”
Cô gái khẽ cười mỉa: “Ông đúng là biết tuân thủ chỉ định người khác ghê đó.”
Chưa đến hai phút, người đàn ông trung niên đã tức tới mức tông cửa ra ngoài.
Hứa Chức Hạ ngây người nhìn bóng lưng cô gái, nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, trong lòng cô bất chợt dâng lên một cảm giác chua xót tê dại.
Cổ họng nghẹn lại, cô khẽ gọi: “Hy Hy.”
Rõ ràng lưng Mạnh Hy cũng cứng đờ.
Dường như quá bất ngờ vì nghe thấy tiếng gọi hoang đường ấy, phải mất vài giây cô ấy mới chậm chạp quay người lại.
Bốn mắt chạm nhau, Hứa Chức Hạ rất muốn gượng cười, nhưng vì cảm giác mình đã sai nên ánh mắt nhìn đối phương lại đầy bất an thấp thỏm.
Nét mặt Mạnh Hy căng cứng, đè nén sự phập phồng dữ dội ở lồng ngực, thật lâu sau mới nghẹn ngào bật ra tiếng.
“Chu Sở Kim.” Vẻ mặt cô ấy cứng nhắc, lời nói lạnh nhạt: “Cậu vẫn còn biết quay về à.”
Mắt của Hứa Chức Hạ đỏ hoe, trái tim rơi thẳng xuống đáy vực trong thoáng chốc.
Quả nhiên Mạnh Hy rất giận cô.
Cô biến mất suốt 4 năm, nào có lý do gì để được tha thứ. Chính vì Mạnh Hy là người bạn thân nhất của cô nên Hứa Chức Hạ mới không dám đi tìm.
Sống mũi Hứa Chức Hạ cay xè, cô cúi đầu, lời xin lỗi nghẹn ở cổ họng, còn chưa kịp thốt ra thì một bóng dáng đã lao thẳng đến trước mặt.
Hứa Chức Hạ chưa kịp phản ứng đã bị Mạnh Hy tông mạnh vào làm cho lảo đảo, ngay sau đó lại bị cô ấy ôm chặt lấy.
Bầu không khí nặng nề chỉ tồn tại trong khoảnh khắc ngắn ngủi.
Mạnh Hy hoàn toàn không giả vờ nổi, mặc kệ ánh mắt người qua lại, cô ấy tì cằm lên vai cô, ngàn vạn cảm xúc dồn nén trong tiếng nức nở, đau đớn như xé lòng mà bật khóc.
“Cậu vẫn còn biết quay về…”
Đợi hết năm này qua năm khác, cuối cùng cũng trở về rồi.
Bờ vai và cổ Hứa Chức Hạ bị cánh tay cô ấy siết chặt, cô cũng ôm ngược lại thật mạnh, không kìm được mà bật ra tiếng khóc nức nở, môi run run: “Xin lỗi…”
Mạnh Hy òa khóc nức nở, lắc đầu thật mạnh.
Nước mắt Hứa Chức Hạ lã chã rơi xuống.
Bốn năm ở Mỹ, Hứa Chức Hạ chưa một phút nào quên được cô bé xinh đẹp năm ấy, qua khung cửa gỗ của quán trà, cùng mình đưa mắt nhìn nhau.
Cô vẫn chưa quên, năm đó mới vào trường cô nhút nhát không dám vào lớp, có cô bé từ cửa sổ lớp 1A2 thò đầu ra, gọi cô là cô bé xinh đẹp, đôi mắt nhìn cô đầy mong chờ.
Chưa từng quên khi cô rơi lệ tủi thân trong căn lớp học trống trải, cô bé nắm tay mình đi tìm anh trai ở khu trung học…
Cô ấy là người bạn tốt nhất của cô và cũng là người bạn đầu tiên trong đời cô.
Dẫu ra đi không từ biệt suốt 4 năm nhưng trong tim cô vẫn luôn giữ lấy sự dịu dàng.
Bọn họ chưa bao giờ chỉ là bạn bè trên danh nghĩa.
Hai cô gái khóc đến nỗi thở không ra hơi, trải qua bao cay đắng suốt 4 năm nhưng giây phút này nước mắt lại vừa mặn vừa ngọt.
Tối hôm đó, Hứa Chức Hạ không về biệt thự.
Cô đến nhà Mạnh Hy, hai cô gái gặp lại sau bao năm xa cách, đương nhiên có vô số chuyện để kể, cùng chui vào một chiếc chăn thì thầm chuyện trò.
Ngày trước còn đi học ở Hành Chu, Hứa Chức Hạ từng ăn bánh trứng do dì Mạnh làm, uống canh an thần do ông Mạnh nấu, mỗi lần thấy cô, ông bà Mạnh đều vui mừng khôn xiết.
Nghe từng tiếng gọi “Kim Kim đã về rồi”, Hứa Chức Hạ bỗng thấy có lẽ có những thứ sẽ không bao giờ mất đi, một khi đã tồn tại thì sẽ mãi mãi hiện hữu.
Bốn năm trước, cô cũng không phải là chẳng có gì.
Bọn họ không biết chuyện của Kỷ Hoài Chu, vẫn nghĩ hai anh em họ đều ra nước ngoài du học, thế nên trong bữa cơm tối mới hỏi thăm đến anh.
Ông nội Mạnh nói: “Kim Kim, anh trai cháu đâu rồi?”
Hai má Hứa Chức Hạ phồng lên, thoáng chốc không biết trả lời thế nào.
“Thằng bé A Quyết đó, ông nhớ nó cả đời.” Ông Mạnh đặt chén rượu nhỏ xuống, hồi tưởng: “Năm đó ông định nhận thằng bé làm đồ đệ, muốn truyền lại văn hóa Đông y trăm năm của nhà họ Mạnh chúng ta cho thằng bé, hừ, thằng bé đó không chịu.”
Mạnh Hy gắp cho Hứa Chức Hạ một miếng thịt kho tàu to: “Ôi trời ơi ông ơi, anh Chu Quyết giỏi chế tạo máy bay, chế tạo tên lửa mà ông lại bắt anh ấy vô tiệm thuốc nhỏ của ông thì lãng phí nhân tài quá, ông đừng có cản trở người ta.”
Hứa Chức Hạ dùng đũa khẽ chọc vào miếng thịt kho tàu trong bát.
Cô chẳng quên điều gì, nhưng cũng sẽ không còn đau đớn đến mức không sống nổi nữa, chỉ là khi hoài niệm về quá khứ, trong lòng vẫn vương một nỗi bâng khuâng. Bởi trong quá khứ ấy, có người cô muốn nhưng vĩnh viễn chẳng thể có được nữa.
“Anh trai vẫn chưa về nước ạ.” Hứa Chức Hạ ngẩng đầu, trong đáy mắt chan chứa nụ cười: “Cháu cũng rất nhớ anh trai…”
Đã lâu rồi Hứa Chức Hạ không sống ở trấn Đường Lý
Tối hôm đó cô ngủ trong phòng của Mạnh Hy, lắng nghe tiếng nước chảy ngoài cửa sổ sát bờ sông, cô vô cùng nhớ khu sân nhỏ của họ, nơi giờ đây đã bị khóa chặt.
Hứa Chức Hạ và Mạnh Hy nằm trong chăn, Hứa Chức Hạ muốn kể cho cô ấy nghe nguyên nhân mình rời đi, nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu: “Hy Hy, tớ…”
“Tớ biết rồi.” Mạnh Hy nằm chung chiếc gối với cô: “Dì Chu đã nói cho tớ biết.”
Trong ánh sáng mờ của chiếc đèn ngủ nhỏ, hai người nhìn nhau chăm chú.
Mạnh Hy vươn tay xoa mái tóc cô, đôi mắt đầy xót xa: “Bé xinh đẹp của bọn tớ đã chịu khổ rồi.”
Đôi mắt lấp lánh nước của Hứa Chức Hạ khẽ cong lên, đáp lại cô ấy bằng một nụ cười an yên.
Đêm hôm đó, hai người trò chuyện về mấy năm ở trấn Đường Lý, kể về cuộc sống của cô ở Stanford, trò chuyện rất nhiều, rất nhiều, đến tận khuya không biết mấy giờ, cơn buồn ngủ mới dần kéo đến. Trước khi chìm vào giấc ngủ, Mạnh Hy mơ màng chửi Đào Tư Miễn một câu.
Hứa Chức Hạ khẽ bật cười không thành tiếng, kéo chăn đắp kín cho cô ấy rồi nhẹ nhàng xuống giường, bước ra ban công.
Trước khi thương mại hóa, đèn ở trấn Đường Lý mỗi đêm đều lác đác, cả thị trấn cùng chìm vào giấc ngủ. Còn nay đèn hoa sáng rực, mang dáng vẻ hưng thịnh của một thời thịnh thế xưa.
Hứa Chức Hạ tựa người bên lan can ban công, chiếc điện thoại áp bên tai, mười mấy giây sau mới được kết nối.
Vẻ mặt của Hứa Chức Hạ dịu dàng: “Anh vẫn chưa ngủ ạ.”
Không khí ngưng đọng trong thoáng chốc, giọng bên kia không mang theo cảm xúc: “Gọi nhầm rồi.”
“Không nhầm.” Hứa Chức Hạ nhìn sang cảnh phố bên kia bờ, mái nhà nhỏ bên cầu, từng cửa tiệm sáng đèn suốt đêm cuối cùng cũng dần tắt.
Giọng cô ấm áp, ngọt ngào: “Em gọi cho anh đó, anh trai.”
“Bên anh chưa đến tám giờ.” Dường như Kỷ Hoài Chu không tin lấy một chữ. Cuộc gọi của cô, có thể nghĩ đến bạn học đàn anh của cô, thậm chí nghĩ đến cậu ấm ăn chơi tên Rees ở Mỹ, cũng không đến lượt nghĩ là gọi cho anh.
Hứa Chức Hạ thoáng ngẩn người: “Em quên mất…”
Khi ấy Kỷ Hoài Chu đang ở Anh, trong căn phòng sách mà Kỷ Hoài Sùng từng ngồi suốt mười ba năm, phong cách cổ điển châu Âu vừa sang trọng vừa lộng lẫy.
Anh nhắm mắt, ngửa người trên chiếc ghế da trước bàn làm việc, yết hầu gồ lên rõ ràng, cả người trong bóng tối u ám lộ vẻ uể oải.
Có một câu nói rằng, hành vi một khi đã mất kiểm soát thì vĩnh viễn không thể bù đắp. Cái đêm ở câu lạc bộ quyền anh dưới lòng đất, cơn giận bình thản mà dữ dội ấy không thể đổ cho phút bối rối.
Bởi vì chẳng có lấy nửa câu giả dối.
Cho dù anh em có thân thiết đến đâu thì cũng nên có cuộc sống của riêng mình.
Sau đêm đó, suy nghĩ của cô lẽ ra phải càng thêm kiên định, sao còn có thể vô cớ nhớ đến anh.
“Nửa đêm nửa hôm, lại gọi cho anh trai súc sinh của em, thế nào——” Anh cố ý ngừng lại, trong hơi thở ẩn chứa tiếng cười tự giễu: “Anh là kẻ thứ ba sao?”
Hứa Chức Hạ quá hiểu tính cách của anh.
Đêm đó, trong ánh sáng u ám ngả đỏ như máu, anh để lộ ra nanh vuốt, cúi người giam giữ cô trong vòng tay và lồng ngực. Giọng anh khàn đục, trầm thấp, hòa cùng hơi nóng không chút che giấu, từng câu từng chữ thiêu đốt bên tai cô.
Nhưng, anh cũng chỉ khóa chặt cô trong phạm vi an toàn do mình dựng nên, dẫu nanh vuốt có mất kiểm soát cũng sẽ không cắn vào da thịt cô.
Anh sẽ không làm hại cô, anh chỉ biết càng lúc càng điên cuồng tự làm hại bản thân.
Ngay chính Hứa Chức Hạ cũng chưa sắp xếp rõ ràng thái độ của mình, tạm thời né tránh việc này vẫn hơn nên cô bèn chuyển đề tài: “Anh trai, bệnh của anh đã đỡ chưa?”
Dù có phải là cái cớ hay không, cô cũng cố ý để cả hai có thêm thời gian.
Nhưng Kỷ Hoài Chu là một người không thích chừa lại đường lui cho bản thân.
“Em vẫn chưa nhìn rõ bộ mặt thật của anh trai em sao?” Anh trầm giọng, đánh thẳng đến cùng.
Trong lời nói của anh, Hứa Chức Hạ lặng lẽ hít thở.
Cô đã nhìn rõ rồi, nhưng lúc này cô lại không cảm thấy anh sai, giống như năm đó Chu Sở Kim từng thích chính anh trai của mình vậy.
Một người thích một người, vĩnh viễn không có gì là sai.
Nếu có sai thì sai ở thế tục, chứ không phải ở con người.
“Anh trai, hôm nay em đã về trấn Đường Lý.” Hứa Chức Hạ bất chợt lên tiếng, giống như hồi nhỏ, khi nói chuyện với anh, cô kéo dài đuôi câu theo thói quen: “Lúc đó em đã nghĩ…
Nếu như anh cũng ở đây thì tốt biết mấy.”
Kỷ Hoài Chu không lên tiếng, nhưng Hứa Chức Hạ có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở âm trầm của anh.
Tối nay, anh cũng xem như là bình tĩnh.
Hứa Chức Hạ nhân cơ hội muốn tháo gỡ mâu thuẫn trước mắt.
“Anh trai, hôm đó em nói em diễn đạt không rõ, là chỉ câu anh em nên có cuộc sống riêng của mình ấy.”
Hứa Chức Hạ nhìn mặt sông lấp lánh ánh sáng, giọng nói nhẹ như cơn gió đêm: “Ý em là, em có quyền tự do yêu đương. Nhưng bạn trai của em, hết người này anh không cho, người kia anh không cho, cuối cùng em chẳng tìm được ai cả.”
Một khi chiếc mặt nạ đã được gỡ xuống thì chẳng cần phải giả vờ nữa. Người ở đầu dây bên kia cũng thẳng thắn bày ra bộ dáng đó cho cô xem.
Đối với câu này, gần như bật cười ngay lập tức mà chẳng cần suy nghĩ.
“Anh không phải là người à?”
Giọng điệu bất mãn của anh hiện rõ mồn một.
Tim Hứa Chức Hạ khẽ hẫng một nhịp, màn đêm khiến lòng người tĩnh lặng, cô cũng không hề luống cuống. Ngược lại vì phản ứng của anh mà khóe môi cô vô thức cong lên một chút.
Cô phải rút lại cái suy nghĩ rằng tối nay anh cũng xem như là bình tĩnh.
Im lặng một lúc, Kỷ Hoài Chu hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại rồi mới cất giọng nói chuyện với cô: “Anh trai hỏi em.”
Hứa Chức Hạ ngoan ngoãn “dạ” khẽ.
Dường như anh rất nghiêm túc, hoặc có thể nói là rất để tâm đến chuyện này. Yên lặng một lúc lâu, anh cất giọng trầm khàn như có sỏi đá lăn qua, lại ẩn chứa sự thờ ơ bẩm sinh:
“Nếu hôm đó là Chu Quyết, em sẽ vui chứ?”
Hứa Chức Hạ không ngờ anh lại hỏi như thế, trong sự sững sờ, suy nghĩ dần trở nên trống rỗng.
Không biết đã trôi qua bao lâu.
Cô nghe thấy bản thân thì thầm như nói mớ: “Vui……”