Ánh Nhìn Định Mệnh - Chương 9: Cố nhân không còn – Em sẽ nghe lời

Hứa Chức Hạ nhìn anh, ánh mắt đầy lo lắng dần chuyển thành bối rối.

Cô không cảm thấy có gì sai, sau khi được cho phép cô không chút do dự lập tức chạy về phía anh, trong tiềm thức đã mặc định rằng có anh ở bên thì sẽ rất an toàn.

Kỷ Hoài Chu không để tâm, anh không có gì để nói với một đứa trẻ.

Nhưng với người ở bên phải, anh lại đối xử khác. Người này bị anh nắm chặt lấy, kêu la lớn tiếng.

Kỷ Hoài Chu vung tay, ném cậu ấy ra ngoài.

Anh ghét sự ồn ào.

Khi Lục Tịch ngã nhào tới, đám con trai lập tức trở nên căng thẳng. Tất cả lùi lại một bước, tạo ra một khoảng trống vừa đủ để Lục Tịch ngã ngồi xuống đất.

“Ôi…” Lục Tịch tức giận nhìn thấy đám bạn phía sau, nhưng không thể dùng lực ở hông nên chỉ có thể chỉ tay về phía họ và nghiến răng nghiến lợi nói: “Các cậu tốt nhất là sống cho cẩn thận!”

Lúc này, đám con trai mới kịp hoàn hồn, vội vàng đến đỡ Lục Tịch dậy.

“Thật vô dụng!” Lục Tịch nhịn đau mắng.

Lời mắng của Lục Tịch như một cú đá dồn hết sức lực, đá họ từ khán đài xuống sân thi đấu.

“Biết mình đã chọc phải ai chưa?”

“Cậu chết chắc rồi! Trừ khi hôm nay Kỷ Hoài Chu ở đây!”

“Anh Lục mà cậu cũng dám đánh, cậu đúng là——” Bình Tử hai tay chống hông đứng ra phía trước, nhưng khi đôi mắt lạnh lùng của Kỷ Hoài Chu liếc nhìn sang thì cậu ta vừa mới hùng hổ được một chút đã vội rút lui ngay, giọng điệu lại không theo kịp phản ứng của đầu óc: “Nhưng, nhưng cậu ấy là một kẻ điên!”

Lục Tịch đánh vào sau đầu Bình Tử.

Cú đánh này khiến máu Bình Tử dồn lên não, cậu ta ngay lập tức ngẩng đầu lên, lao về phía Kỷ Hoài Chu như một con bò tót, muốn đánh nhau với anh.

Hứa Chức Hạ sợ hãi, vùi mặt vào sau cánh tay Kỷ Hoài Chu.

Kỷ Hoài Chu bình tĩnh nhìn cậu ta đang tiến lại gần, thờ ơ nói: “Biến”.

Giọng nói lạnh lùng của anh như mảnh vải đỏ vô hình của đấu sĩ. Bình Tử lập tức quay đầu chạy về chỗ Lục Tịch, hành động một cách dứt khoát: “Anh Lục, nếu chúng ta nhường nhịn một chút thì…”

Lục Tịch nhìn cậu ta, muốn nghe xem cậu ta có thể nói ra điều gì khiến mọi người bình tĩnh.

Bình Tử thở hổn hển: “Thì cậu ấy sẽ không đánh chúng ta nữa.”

Lục Tịch lập tức giơ tay lên, Bình Tử thấy vậy thì ôm đầu bỏ chạy, những người khác cũng vội vàng xúm lại ngăn cản.

Lúc này, từ phía phòng khách vang lên âm thanh ngày càng rõ hơn.

“Chúng ta vẫn chưa già đến mức lũ lẫn đâu, vẫn có thể dạy cô bé thơ văn nếu cô bé thích, cô bé cũng có thể học vẽ và thư pháp với Kinh Xuân, cứ coi như là đưa con đi học thôi.”

“Vậy thì tốt quá, tôi chỉ sợ làm phiền mọi người”.

“Có gì mà phiền chứ, Đông Thanh thích trẻ con nhất, bà ấy rất muốn có trẻ con ở đây mỗi ngày…”

Ba người từ bếp đi ra, vừa vào phòng khách đã thấy ngoài sân trở nên hỗn loạn.

Tưởng Kinh Xuân thấy đó là đám trẻ này thì không chút ngạc nhiên, ông ấy đặt hai khay đựng bánh ngọt xuống: “Còn không chịu dừng lại, hôm nay cháu định phá hủy cả học viện của chú sao?”

Lục Tịch thấy có người đến mới buông cổ áo Bình Tử ra, cười tươi đi tới: “Chú, cô! Hôm nay có món gì ngon vậy ạ?”

Cậu ấy rất thân thiết, không hề khách sáo cầm một miếng bánh ngọt cho vào miệng.

“Ăn từ từ thôi”. Tưởng Đông Thanh luôn thương yêu trẻ con như vậy.

Tưởng Kinh Xuân bình tĩnh nhưng rất nghiêm khắc: “Chuyện trước kia không nói tới, nhưng tuần trước cháu đã làm mất thanh kiếm của trường dạy võ xuống dưới sông, bây giờ người ta vẫn chưa vớt lên được! Hôm trước lại đá bóng trúng vào tủ thuốc Bắc của ông Mạnh, phải bồi thường bao nhiêu Đông trùng hạ thảo? Còn cả cửa kính của tiệm chụp ảnh, quán trà sáng ở đầu phố nữa… Mọi người đều đã phàn nàn với chú rồi!”

Nghe vậy, hai mắt Lục Tịch lại sáng lên, miệng đầy bánh ngọt, háo hức hỏi: “Bố cháu có nói gì không?”

Tưởng Kinh Xuân nói: “Bố cháu bận rộn như vậy, làm gì có thời gian để ý những chuyện vớ vẩn này của cháu chứ.”

Lục Tịch khinh thường hừ khẽ: “Chả có gì thú vị”.

Cậu ấy kéo balo đeo chéo trước ngực, quay người bỏ đi.

Tưởng Kinh Xuân gọi cậu ấy lại: “Đến đây rồi lại bỏ đi, cháu định đi đâu vậy?”

“Đi chơi game!” Lục Tịch đi thẳng ra ngoài.

Tưởng Kinh Xuân nhức đầu nói: “Còn nhỏ mà không chịu học hành, buổi chiều phải quay trở về trường đấy!”

Lục Tịch không thèm quay đầu lại.

Hứa Chức Hạ chớp chớp mắt, hàng mi khẽ rung. Khi Lục Tịch đi ngang qua cô, ánh mắt cậu ấy lập tức trở nên dịu dàng, cậu ấy tươi cười vẫy tay: “Sau khi thi xong anh sẽ đến chơi với em nhé, em gái!”

Khi ngẩng đầu lên, cậu ấy đụng phải ánh mắt lạnh lùng, dài và hẹp của Kỷ Hoài Chu.

Hai chân Lục Tịch vô thức mềm nhũn, cậu bạn này không chỉ đẹp trai hết sức mà còn giỏi đánh đấm, thảo nào lại khiến cậu ấy cảm thấy sợ hãi.

Cậu ấy cố ra vẻ oai phong, thấp giọng đe dọa: “Cứ chờ đấy, tôi sẽ tìm người đến xử anh!”

Nói xong, cậu ấy lấy điện thoại ra, vừa đi vừa gọi: “Lão Kiều, cậu về nước rồi thì đến Hàng Thị giúp tôi một tay đi, về Thượng Hải làm gì… Không được, cậu nhất định phải đến đây! Tôi bị người ta bắt nạt!”

Cả nhóm hung hăng rời khỏi học viện.

Chu Thanh Ngô nhanh chóng đi tới, lo lắng hỏi: “Không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Kỷ Hoài Chu vốn dĩ không coi Lục Tịch ra gì.

Những năm tháng hỗn loạn ở Hồng Kông, anh đã từng trải qua những cuộc đánh đấm trực diện với những gã lưu manh xăm trổ, tóc xanh tóc đỏ trên đường phố – những kẻ dùng dao thật và s.ún.g thật. Anh cũng từng xung đột không ít lần với những tội phạm Nam Á lộng hành. Nếu không phải mang họ Kỷ, lại từng học MMA thì với tính cách của anh dù có mười cái mạng cũng không đủ để sống sót ở cái khu cảng đó.

Thế giới của sói không chào đón một con cừu, nếu muốn sống sót thì phải trở thành con sói đầu đàn tàn nhẫn nhất.

Kỷ Hoài Chu sau này chính là con sói tàn nhẫn đó.

Ngay cả thủ lĩnh bang phái từng một tay che trời ở khu cảng cũng gọi anh là kẻ xấu xa bẩm sinh.

Ông trùm đó đã đối xử đặc biệt với anh, còn có ý định nhận anh làm con nuôi, muốn tạo quyền lực làm chỗ dựa cho anh náo loạn cả khu Cảng.

Cuối cùng, chuyện đó tất nhiên không thành công.

Họ thu tiền bảo kê từ mọi người, làm đủ mọi chuyện xấu, Kỷ Hoài Chu khinh thường họ và càng khinh thường sự giả dối bên trong của họ. Kỷ Hoài Chu không phải là người tốt, nhưng sự khác biệt lớn nhất giữa anh và họ chính là anh đơn độc và chỉ cần người khác không chọc vào anh thì sẽ sống yên ổn.

Những gì anh đã thấy đều là s.ún.g thật và đ.ạn thật, vì vậy với trình độ của Lục Tịch, trong mắt Kỷ Hoài Chu cậu ấy chỉ là một đứa trẻ con chơi trò con nít.

Trẻ con, nhảm nhí, không đáng để anh quan tâm tới.

“Người đã được đưa đến đây rồi, dì đưa đi đi”.

Giọng Kỷ Hoài Chu không có cảm xúc, mí mắt cũng không thèm nhấc lên. Chưa dứt lời, anh đã quay người đi về phía cổng.

Thấy anh muốn đi, Hứa Chức Hạ hoảng hốt đuổi theo, cô nắm lấy tay áo anh, muốn đi cùng anh.

Kỷ Hoài Chu rõ ràng không có ý định dắt cô theo, anh dừng lại quay đầu nhìn cô, cho cô thời gian buông tay ra.

“Chắc chắn bé con đã rất sợ hãi”, mặc dù Chu Thanh Ngô hy vọng Hứa Chức Hạ có thể về thành phố với bà ấy, nhưng thấy biểu cảm căng thẳng của cô, mọi kế hoạch đều phải tạm gác lại: “A Quyết, cháu dẫn con bé về trước đi, chuyện ở học viện không cần phải vội”.

Kỷ Hoài Chu liếc nhìn Chu Thanh Ngô, không nói gì cũng không có phản ứng gì, nhấc chân tiếp tục bước đi.

Hiện tại anh chỉ muốn trở về cái nơi tồi tàn đó để ngủ, còn cô bé này chỉ cần không làm phiền anh thì thế nào cũng được.

Những chiếc đèn trong nhà vẫn như một món đồ trang trí, nhưng ban ngày có ánh sáng mặt trời chiếu vào, có thể chiếu sáng mọi góc tối trong nhà.

Kỷ Hoài Chu đang ngủ, anh nằm trên chiếc đệm mà tối hôm qua đã trải dưới sàn.

Dưới lầu và trong sân đều yên tĩnh không có một tiếng động, Hứa Chức Hạ ngồi ở mép giường, lắng nghe hơi thở của anh, thỉnh thoảng nhìn ra ngoài cửa sổ và thỉnh thoảng lại nhìn anh.

Khi ngủ anh vẫn luôn cau mày, giữa trán cứ nhíu lại.

Có lẽ ký ức đều là màu xám, ngay cả khi mơ cũng không thể tưởng tượng ra điều gì dễ chịu khiến tâm trí người ta thư giãn.

Thời gian trôi qua, mặt trời như sắp hết pin, ánh sáng từ rực rỡ dần trở nên mờ nhạt khiến trời tối lại, bên ngoài bắt đầu trở nên u ám.

Hứa Chức Hạ nín thở, tim đập loạn nhịp, cô trượt xuống giường, lặng lẽ đi đến bên Kỷ Hoài Chu, ngồi xuống bên cạnh anh.

Kỷ Hoài Chu mở mắt, nhìn thấy một bóng đen nhỏ bên chân, khi nhìn kỹ lại thì nhận ra là cô bé này đang ngồi co ro ôm đầu gối.

Thật sự là dính chặt lấy anh, lúc tỉnh thì muốn đi theo, lúc ngủ thì không thể rời xa.

Kỷ Hoài Chu mệt mỏi nhắm mắt lại, thở dài một hơi, giọng nói khi vừa tỉnh dậy có chút khàn khàn: “Anh đã mọc đuôi rồi à?”

Hứa Chức Hạ quay đầu lại, thấy anh đã tỉnh mới lên tiếng, nhỏ giọng nói: “Anh trai, trời tối quá”.

Kỷ Hoài Chu có thể nghe thấy sự sợ hãi trong giọng nói của cô, nhưng anh chọn im lặng.

Không thì sao chứ, muốn anh dỗ dành nữa à?

Ai đã từng dỗ dành anh?

Anh cũng không hiểu thứ mình muốn là một ly rượu mạnh, một cái ôm, hay là một khẩu s.ún.g để có thể giải quyết hết mọi thứ.

Những năm tháng gần như bị lưu đày ở khu Cảng, an ninh hỗn loạn, cô đơn một mình, anh đã học cách đánh nhau, học cách khiến người khác phải sợ hãi nhưng không học được cách dỗ dành người khác.

Kỷ Hoài Chu im lặng, đứng dậy đi xuống lầu.

Căn nhà này dù trên lầu hay dưới lầu đều trống rỗng, không có nhiều đồ đạc, chỉ có một cái bàn bốn chân ở giữa phòng khách rất nổi bật.

Trên bàn có một số đồ vật lộn xộn cùng với một túi bánh mì.

Kỷ Hoài Chu dùng chân kéo một chiếc ghế lại, anh ngồi dựa lưng vào ghế, lấy túi bánh mì và bắt đầu mở ra: “Khi nào thì em đi”.

Anh ngồi xuống, Hứa Chức Hạ đứng bên cạnh nhưng vẫn không cao bằng anh, cô im lặng đứng đó, ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay mình.

“Hôm nay không đi? Ngày mai có thể đi không?” Kỷ Hoài Chu đưa cho cô một miếng bánh mì, mặt không cảm xúc, hỏi: “Em đợi ai ở đây?”

Hứa Chức Hạ nhận lấy, ngón tay nắm chặt viền bánh mì, một lúc sau, nhỏ giọng nói: “Em muốn đợi mẹ…”

Kỷ Hoài Chu lại lấy ra một miếng bánh mì khác, nghe vậy thì dừng lại một chút, không nói gì. Anh cắn một nửa miếng bánh mì, cơ mặt siết chặt, kéo căng đường viền hàm sắc nét và góc cạnh.

Nửa miếng bánh mì còn lại Kỷ Hoài Chu không ăn nữa, anh cúi đầu, một lúc lâu sau anh đột nhiên nói: “Không liên quan gì đến tôi.”

Anh nhíu mắt, ánh mắt mang theo chút tàn nhẫn sắc bén, nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Bây giờ em chỉ có hai lựa chọn, hoặc là sống cùng dì hoặc là về cô nhi viện.”

“Mẹ em không cần em nữa.”

Xung quanh tối tăm, nhưng đang là ban ngày, không giống như ban đêm tối tăm không nhìn thấy gì, xung quanh vẫn có ánh sáng mờ mờ tỏa ra trong không khí, chỉ là có chút mờ ảo.

Hứa Chức Hạ cúi đầu, khoảnh khắc nghe thấy câu mẹ không cần cô nữa, đôi mắt cô lập tức đỏ lên.

Kỷ Hoài Chu quay mặt đi, không nhìn trực diện mà chỉ liếc nhìn cô: “Còn nữa, nói cho em biết, tôi không phải là người tốt, người em nên sợ chính là tôi, nhân lúc còn giữ được cái mạng thì mau đi đi”.

Anh không có tâm trạng để ăn nữa nên ném nửa miếng bánh mì đi.

“Em muốn ở đâu thì ở, đừng làm phiền tôi.” Kỷ Hoài Chu đứng dậy, từng câu từng chữ phát âm rõ ràng: “Nghe hiểu chưa?”

Không có giọng điệu hung dữ, anh thậm chí gần như bình tĩnh nhưng thái độ lại lạnh lùng như băng giá, với sự thờ ơ chẳng khác gì sự tàn nhẫn.

Anh chưa bao giờ thích nói chuyện tử tế, nhưng trước đây chỉ là kiểu hờ hững, nói năng vớ vẩn, khiến người ta cảm thấy anh chỉ là một kẻ hữu danh vô thực, chẳng coi trọng điều gì.

Vì vậy, ở cái tuổi ngây thơ đó, Hứa Chức Hạ vẫn sẽ bám lấy anh.

Nhưng lần này anh thực sự nghiêm túc, nghiêm túc đến mức đáng sợ.

Ngay cả một cô bé ngây thơ như Hứa Chức Hạ cũng có chút không dám làm phiền.

“Ừhm…” Hứa Chức Hạ khẽ thở dài, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại rất ngoan ngoãn.

Kỷ Hoài Chu liếc nhìn cô, vô cảm rời đi.

Cầu thang gỗ kêu lên vài tiếng, sau đó cửa trên lầu đóng lại rất mạnh.

Hứa Chức Hạ không còn đi theo anh nữa mà chỉ lặng lẽ nhìn theo cho đến khi bóng lưng anh biến mất trong bóng tối của tầng hai. Cô cúi đầu nhìn miếng bánh mì trong tay, từ từ cắn một miếng.

Cô đứng một mình ở tầng một trong căn nhà tối tăm.

Bên ngoài trời âm u nhưng trong nhà còn tối hơn, vì vậy cô đi ra chỗ hành lang sáng sủa hơn, ngồi xổm trên bậc thềm cửa, cầm chiếc bánh mì mà anh đã đưa cho cắn từng miếng nhỏ.

“Meo meo……”

Một tiếng kêu nhỏ gần như không thể nghe thấy.

Hứa Chức Hạ ngẩng đầu nhìn theo hướng tiếng kêu phát ra.

Cửa ra vào không đóng chặt, dưới mái ngói xanh trên tường bên cổng có một con mèo con, trên lưng có một mảng lông màu cam hình trái tim.

Nó cũng cô đơn và đi lung tung ngửi xung quanh, có vẻ như đang đói.

Hứa Chức Hạ tò mò chớp mắt, nhìn con mèo con với đôi mắt tròn xoe, một người một mèo nhìn nhau.

Kỷ Hoài Chu vào căn phòng chất đầy thùng giấy.

Chiếc bàn gỗ dựa vào cửa sổ, cửa sổ mở ra bên ngoài nhìn ra dòng sông, dòng nước dưới bầu trời xám xanh như đang nổi lên một lớp vảy bạc.

Anh cầm chồng bản vẽ trên bàn lên.

Trên giấy dày đặc các bản vẽ mô hình máy bay. Những đám mây dày đặc, ánh sáng mặt trời ngày càng mờ, dần dần không thể nhìn rõ những nét vẽ phác thảo phức tạp trước mắt.

Không biết đã trôi qua bao lâu, mặt nước nổi lên những vòng sóng, trên không trung mờ mịt một lớp sương mỏng.

Trời lại đổ mưa.

Mưa Xuân dai dẳng, thật sự là sương mù Giang Nam.

Rời xa thành phố đến đây, Kỷ Hoài Chu không có ý định sống tốt, trước khi chuyển vào anh không gọi người đến lắp công tơ điện nên không thể dùng được điện.

Lúc đó điện thoại trượt đang thịnh hành, dù anh đang dùng loại có thương hiệu cao cấp của nước ngoài cũng không có chức năng đèn pin. Hiện tại trong cả ngôi nhà chỉ có một cây nến đang được thắp sáng.

Lật xem vài bản vẽ, không có tâm trạng nên Kỷ Hoài Chu ném bản vẽ lên bàn, đúng lúc điện thoại trên bàn vừa sáng lên, đó là tin nhắn của Chu Thanh Ngô.

Kỷ Hoài Chu không xem tin nhắn mà chỉ chú ý đến thời gian hiển thị trên màn hình.

Đã hơn năm giờ chiều.

Kỷ Hoài Chu tựa lưng vào ghế, tâm trí mơ màng, ngửa cổ ra sau. Anh vừa nhắm mắt lại, hình ảnh của cô bé lại hiện lên trước mặt anh.

Trong ánh sáng mờ ảo, đôi mắt cô đầy uất ức nhưng không khóc cũng không la hét.

Cô càng hiểu chuyện, tâm trạng của Kỷ Hoài Chu càng trở nên khó chịu.

Anh nhíu mày, nhắm mắt lại vài phút rồi lại mở mắt ra. Anh lấy ra một chiếc bật lửa, dùng đầu ngón tay chà xát hai lần trên bánh xe đánh lửa, ngọn lửa xuất hiện chạm vào bấc nến tạo ra một ngọn lửa mới.

Kỷ Hoài Chu cầm cây nến lên, đi xuống lầu.

Ánh sáng vàng vọt của ngọn nến chiếu sáng không gian mờ mờ, không thấy ai, tầm mắt anh nhìn hết một lượt cũng chỉ thấy căn nhà trống không.

Nhưng cánh cổng lại mở hé một nửa.

Sắc mặt của Kỷ Hoài Chu bỗng chốc tối sầm lại.

Xác định không có ai trong nhà, anh đặt cây nến xuống, đi thẳng ra ngoài.

Phố trước ngõ sau của thị trấn nối liền nhau, cầu nhỏ rải rác khắp mọi nơi, đi vài bước là có thể rẽ ra nhiều ngã khác nhau và mỗi hướng đều có đường đi.

Trong những ngày mưa, đường phố gần như không có người, mưa phùn mờ mịt, bầu trời xám xịt hơn ngày thường. Những con hẻm dài đã có một số nhà bật đèn. Ánh sáng cam ấm áp từ những cửa sổ và cửa chính chạm khắc bằng gỗ chiếu ra khiến đường phố, ngõ hẻm càng thêm vắng vẻ hơn.

Kỷ Hoài Chu nhanh chóng đi qua vài con hẻm. Khi đi qua một chỗ, anh bắt gặp một tiếng nấc nghẹn ngào.

Anh đột nhiên dừng lại và quay đầu lại.

Khi tìm thấy Hứa Chức Hạ, cô đang ngồi xổm bên cạnh một thùng rác công cộng.

Nắp thùng rác được lật lên tạo ra một khoảng trống, cùng với thân thùng tạo thành một không gian chỉ vừa đủ cho chó con hoặc mèo con trú mưa và cô đang co rúm lại bên dưới nắp thùng rác đó.

Cô bé trông nhút nhát, bối rối không biết phải làm sao.

Gương mặt Hứa Chức Hạ ướt sũng, má ửng hồng, đôi mắt còn ngấn nước, váy và mặt đều bẩn thỉu.

Cô đã ở đây một thời gian dài trước khi trời mưa, cách chỗ này không xa có vài đứa trẻ đang đá bóng, tiếng cười đùa vang lên, quả bóng lăn qua rồi lại quay về.

Hứa Chức Hạ lại nhớ đến Felix.

Cô run rẩy ôm chặt lấy mình, lùi vào bên trong, sợ bị phát hiện.

Sau đó trời bắt đầu mưa, họ chạy về nhà theo hướng khác nhau, có hai đứa trẻ được người lớn cầm ô đến đón.

Xung quanh chỉ còn lại một mình cô, cô không có nhà để về và cũng không ai đến tìm.

Cô lặng lẽ khóc rất lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy anh.

Trước mặt cô, cách vài bước là một bức tường, trên tường cao có hai chữ “Đường Lý” được viết bằng mực đen, chữ viết rất đẹp và nét bút rất mạnh mẽ.

Anh đứng dưới hai chữ đó.

Chân mày anh hơi nhíu lại nhưng khuôn mặt vẫn mang vẻ nghiêm trọng.

Nhìn thấy anh, ánh mắt Hứa Chức Hạ lập tức sáng lên, mọi sự mơ hồ trong lòng tan biến.

Cô vô thức muốn chạy về phía anh, nhưng chỉ động đậy một chút mà không đứng dậy. Như thể cô cảm thấy mình đã làm sai, cũng như thể không dám lại gần anh, cô không biết liệu anh có đến tìm cô không.

Kỷ Hoài Chu mím môi, nhìn cô một lúc rồi mới lên tiếng.

“Lại đây.”

Vừa dứt lời, nước mắt Hứa Chức Hạ không thể kiểm soát được mà trào ra, cô lập tức chui ra từ dưới nắp thùng rác, chạy tới lao vào lòng anh.

Hứa Chức Hạ nắm chặt hai bên áo khoác của anh, khóc nức nở, cô vùi mặt vào bụng anh, vừa nức nở vừa quẹt vào áo anh.

Kỷ Hoài Chu nhất thời quên phản ứng, từ Cảng đến đây anh chưa từng thấy cô khóc, huống chi là khóc thảm thiết như vậy.

Về lý do tại sao cô lại khóc, anh khó mà không nghĩ rằng đó là vì anh đã nói quá nặng lời.

Kỷ Hoài Chu không đẩy cô ra, để cô khóc trong hai phút nhưng miệng không hề nhẹ nhàng: “Bảo em không được đi theo chứ có bảo em bỏ nhà ra đi đâu?”

Hứa Chi Hạ ngẩng đầu, mặt đầy nước mắt.

Cô lắc đầu, mở bàn tay ra cho anh xem miếng bánh mì còn lại trong tay, vì bị nắm quá lâu nên đã cứng lại, chỉ còn một miếng nhỏ.

“Con mèo…” Hứa Chức Hạ nghẹn ngào nhìn xung quanh. Con mèo cam nhỏ không biết đã đi đâu, cô lại quay đầu lại, lắp bắp giải thích: “Cho mèo con ăn…”

Cô nói không rõ ràng nhưng Kỷ Hoài Chu vẫn hiểu.

Có lẽ khi cô cho mèo ăn, không để ý đã đi ra khỏi sân, kết quả là không tìm được đường về như một con ruồi không đầu, càng chạy càng xa, trời mưa không có chỗ trú chỉ có thể trốn ở đây.

Mưa rơi vài giọt xuống da thịt nhưng vừa chớp mắt một cái, mưa lớn bất ngờ rào rào đổ xuống.

Ra ngoài không mang theo ô, Kỷ Hoài Chu không sao nhưng đi cùng một đứa trẻ không thể đi nhanh, quay về cũng phải đi một đoạn đường quanh co vì vậy anh kéo cô đi tìm một chỗ có mái hiên gần đó.

Cửa hàng đã đóng cửa, không có ai ở đó, dưới mái hiên có một chiếc đèn lồng gỗ kiểu cũ chiếu ra một vòng ánh sáng cam lạnh lẽo.

Kỷ Hoài Chu dang rộng hai chân ngồi trên bậc thềm.

Hứa Chức Hạ đứng bên cạnh thỉnh thoảng hít hít mũi, cô nắm chặt áo khoác của anh, nắm cho vải tay áo của anh nhăn nhúm lại thành nếp gấp vẫn không chịu buông tay.

Bị lạc nên cô vẫn còn sợ hãi.

Cảm giác sợ hãi rất dữ dội, Hứa Chức Hạ khóc lóc nức nở, đang chờ mưa tạnh, Kỷ Hoài Chu cũng thấy chán khi nghe cô khóc không ngừng, anh liếc nhìn cô một cái.

Hứa Chức Hạ nghĩ rằng mình chạy lung tung khiến anh tức giận, cô vội nâng tay áo lên lau nước mắt, ngoan ngoãn nhìn thẳng vào mắt anh.

Kỷ Hoài Chu im lặng nhìn cô.

Lúc ở Cảng, bất kể là người tốt hay người xấu thì mọi người đều coi anh là một kẻ hung ác, thấy anh đều muốn tránh xa. Anh đã từng bị ép phải đánh nhau, từng cầm d.ao cầm s.ún.g nhưng chưa từng bị một ánh mắt mềm mại của trẻ con nhìn như vậy.

Nhưng có một cô bé như vậy, dù anh có lạnh lùng đến đâu cũng không thể giảm đi sự ấm áp trong ánh mắt dựa dẫm của cô.

“Tôi chán sống rồi, em cũng chán sống à?” Anh nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng đầy ý trêu chọc.

Hứa Chức Hạ nhìn anh bằng ánh mắt khó hiểu.

Kỷ Hoài Chu nhíu mày: “Em không sợ tôi sao?”

Hứa Chức Hạ thành thật lắc đầu.

“Tôi sẽ ăn thịt trẻ con đấy”. Giọng anh có chút kỳ lạ, vừa như thật lại như đùa.

Hứa Chức Hạ mở to mắt, ánh mắt ngây ngốc và trong sáng, có thể là bị anh dọa sợ cũng có thể là vì tò mò, cô suy nghĩ về lời anh nói, thẫn thờ lẩm bẩm: “Ăn thịt trẻ con…”

Kỷ Hoài Chu nghiêm túc: “Ừhm”.

Hứa Chức Hạ suy nghĩ một lúc, giọng nói nặng nề: “Anh trai, em sẽ ngoan mà…”

Kỷ Hoài Chu sững sờ một giây.

Phản ứng của cô không nằm trong dự đoán của anh.

Hai ánh mắt chạm nhau, Kỷ Hoài Chu dần dần bị ánh mắt vô tội của cô làm cho mất hết sức lực. Một cơn gió đêm thổi qua, khuôn mặt không chút cảm xúc, anh kéo cổ áo, cởi chiếc áo khoác của mình ra.

“Còn gì nữa?” Anh thờ ơ ném áo khoác cho cô.

Hứa Chức Hạ chợt thấy tối sầm trước mắt, đầu cô lại nặng trĩu, chiếc váy mỏng manh của cô bị chiếc áo khoác rộng lớn của anh che phủ.

Cô lúng túng gạt ra, ló đầu ra ngoài, nghiêm túc suy nghĩ.

——Không cần phải đi cùng anh, em có thể làm gì, có thể làm phiền anh sao?

Cô không hiểu ý nghĩa của hai chữ “Làm phiền”, mà chỉ nhớ rằng anh đã nói câu này với thái độ không hài lòng.

Hứa Chức Hạ lại rơi nước mắt, vừa khóc vừa kiên quyết nói: “Còn biết, em còn biết làm phiền anh trai…”

Kỷ Hoài Chu liếc xéo về phía đó.

Cô bé tóc hơi ướt, rối bù, mũi ửng đỏ, hàng mi ướt đẫm nhìn chằm chằm vào anh.

Anh đã hiểu ra, cô vẫn nghĩ rằng “Làm phiền” là một điều gì đó rất ngoan ngoãn.

Kỷ Hoài Chu l**m khoé môi, khoé miệng anh khẽ giật như đang cố nhịn cười nhưng lại không nhịn được mà cúi đầu, cuối cùng anh cũng bị cô chọc cười.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ