Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Chương 29: Sự kiềm chế bên bờ vực sụp đổ

An Đề và Hạ Nhạn Minh hẹn nhau buổi sáng, kết quả là sáng sớm anh ta đã gọi điện tới, nói tối qua có một đứa bé ăn nhầm nấm độc, đang cấp cứu ở bệnh viện, hôm nay phải tiếp tục theo dõi, không về kịp.

 

Hạ Nhạn Minh rối rít xin lỗi: “Thật sự ngại quá, hay là khi nào em rảnh, chúng ta hẹn hôm khác nhé?”

 

“Không sao, em bé quan trọng hơn. Em tự tìm bạn đồng hành khác cũng được.”

 

Nếu là ngày thường, bị bể kèo cũng không sao. Nhưng vấn đề là cần câu đã làm xong, kế hoạch đã lên, cảm xúc cũng đã sẵn sàng, không đi thì không cam lòng.

 

An Đề lượn lờ ra bên cạnh Chu Cánh, hỏi: “Chú Chu, sáng nay chú có rảnh không?”

 

Để chứng minh anh không phải là lựa chọn thay thế, cô nói thêm: “Thật ra tôi cũng định rủ chú đi, nhưng thầy Hạ nhanh chân hơn. Giờ anh ấy bận rồi, tôi mời chú không biết còn kịp không?”

 

Lời này nghe có chút nịnh nọt, nhưng giọng điệu của cô lại không hề. Chu Cánh nói: “Nếu không rảnh thì sao?”

 

Tốt lắm, còn định làm giá với cô. Mặt cô lộ vẻ tiếc nuối: “Chú Chu mà bận thì đương nhiên tôi phải thông cảm rồi. Đành vậy, tôi chờ thầy Hạ đi sau vậy.”

 

“Không phải em muốn quay video sao? Có thể quay sớm thì đăng sớm. Đi thôi.” Nói cứ như là vì ủng hộ công việc của cô lắm vậy.

 

An Đề theo thói quen hỏi Chỉ Thực có đi không. Cô bé như con chim không thể nhốt trong lồng, ngày nào cũng phải thả đi bay lượn. Ai ngờ, cô bé nói: “Em không đi làm kỳ đà cản mũi đâu.”

 

An Đề: “?”

 

Chỉ Thực: “Bà nội bảo em đừng xen vào chuyện hai người hẹn hò.”

 

An Đề vội vàng bịt miệng cô bé lại. May mà Chu Cánh không có ở đây. “Chị với chú Chu Cánh là công việc, không phải hẹn hò!”

 

Chỉ Thực trợn mắt: “Ai biết được người lớn có nói dối không.”

 

Trẻ con nhìn vấn đề khác người lớn. Có lẽ Chỉ Thực sớm đã nhận ra bầu không khí khác thường giữa họ, nhưng không biết diễn tả thế nào, nên quy chụp luôn là hẹn hò. Nói đến, dạo này giữa hai người họ toàn xen vào một Chỉ Thực, hoặc người khác, rất ít khi ở riêng. Cho nên, có lẽ nào những cảm xúc thầm kín bị đè nén… cần được giải phóng? Nếu ông trời đã cho cơ hội, An Đề dứt khoát không mang Chỉ Thực theo.

 

Cô không rành Nghi Giang, chỉ biết nơi Hạ Nhạn Minh nói có một đầm sen rất lớn, chụp ảnh rất đẹp. Cô miêu tả qua loa, Chu Cánh lái xe chở cô đi. Đó là một hồ chứa nước, tháng trước mưa dầm, nước dâng cao, giờ đã trong lại. Xung quanh là nhà dân, nhà nào cũng trồng sen, lá sen tầng tầng lớp lớp, đúng với câu thơ “Lá sen ngút trời xanh vô tận”.

 

Đập này đã cho người ta thầu, câu cá phải trả phí. An Đề thấy bên bờ có khá nhiều người, sau khi Chu Cánh xin phép, cô tiến đến quay phim.

 

“Chú ơi, chú câu lâu chưa ạ?”

 

“Cũng từ bảy tám giờ.”

 

“Có dễ câu không chú? Cháu thấy chú câu được mấy con rồi.”

 

“Tùy cháu muốn câu loại gì.”

 

Người chú nhiệt tình giới thiệu, hồ này nuôi cá gì, loại nào ngon, câu cá gì thì dùng mồi gì. Thấy cô vác cây cần trúc, ông nói hồi nhỏ họ cũng dùng cần trúc, đào giun đất làm mồi, câu lên là nhóm lửa nướng ăn luôn.

 

An Đề cười: “Cháu cũng là lần đầu, câu cho vui thôi ạ.”

 

“Lần trước chú cũng thấy có cô bé trạc tuổi cháu đến câu, xách cả thùng lớn về đấy.”

 

“Này, chú Chu,” cô chọc chọc người bên cạnh “Cá cược không?”

 

“Cược gì?”

 

“Ừm…” Cô chỉ thấy câu không thì chán, nhất thời nổi hứng, nhưng đầu cô nảy số rất nhanh: “Nếu một tiếng nữa tôi câu được mười con cá, chú phải đáp ứng tôi một yêu cầu vô điều kiện.”

 

Anh nghe vậy bật cười. Đừng nói một tiếng, cho cô cả buổi sáng cũng chưa chắc câu được. “Nếu em thua thì sao?”

 

“Tôi sẽ làm việc cho chú một ngày, bảo gì làm nấy, tuyệt đối không than vãn, không giở trò.”

 

Hai người chốt kèo.

 

An Đề chọn chỗ râm mát, mở ghế xếp, buộc dây cước, móc mồi, quăng cần. Trông cũng ra gì phết. Chu Cánh đứng bên cạnh quay cô. Chỗ này cá cắn câu liên tục, vừa thả mồi đã có cá đớp. Cô luống cuống giật cần: “Chu Cánh! Chu Cánh! Chú gỡ cá giúp tôi, nó cứ giãy.”

 

Anh gỡ cá, ném vào thùng. Bộ đồ nghề này của cô chỉ là câu giải trí, cá câu lên nhỏ xíu, chỉ hơn ngón tay cái một chút, nhưng cô cũng rất vui, khoe: “Thấy chưa, tôi có thiên phú lắm.”

 

Anh nghiêm túc nhắc: “Đừng dùng tay không bắt dây cước, kẻo bị cắt.” Nếu cá lớn hơn, lúc nó giãy, dây cước có thể cắt đứt cả ngón tay.

 

Tư liệu quay vài đoạn là đủ dùng, thời gian còn lại là để cá cược với Chu Cánh. Khởi đầu thì tốt đẹp, nhưng một tiếng sau, cô chỉ câu được lèo tèo năm con. Chu Cánh nói: “Đã cược thì phải chịu. Cụ thể lúc nào tôi cần, tôi sẽ nói sau.”

 

An Đề: “… Chẳng lẽ chú biết tôi không câu nổi nên mới đồng ý sảng khoái thế à?”

 

“Tiền cược là do em tự đặt.” Thả câu mà lại lật thuyền.

 

Mấy con cá đó xào không đủ một đĩa, cuối cùng họ không mang về, thả đi luôn.

 

Tiếp theo là ra đầm sen chụp ảnh. An Đề cởi áo khoác chống nắng, bên trong là một chiếc áo yếm đan len. Phía trước thiết kế hình con bướm nhiều màu, đôi cánh bướm vừa hay tạo thành một đường khoét V sâu, sau lưng là mấy sợi dây mảnh buộc lại, để lộ toàn bộ tấm lưng trần và vòng eo.

 

Ngực cô không lớn, nhưng tinh xảo và đầy đặn, rốn tròn nhỏ, như đồng xu điểm xuyết trên bụng. Da cô trắng, nhưng không phải kiểu trắng bệch, mà là trắng mịn màng. Xương quai xanh như cánh chim nhạn, cổ thon dài, cằm V-line rõ rệt, sau lưng còn có hõm eo mờ mờ.

 

Không phải quần áo tôn người, mà là người làm đẹp quần áo. Trước nay cô luôn tự hào về dáng vóc của mình, đặc biệt là cô thích kiểu đồ hở hang này, chỉ là không có nhiều dịp mặc.

 

Qua khoé mắt, cô thấy được sự sững sờ và kinh diễm thoáng qua trên mặt Chu Cánh. Cô cố tình dừng lại hai giây. Không nhầm.

 

An Đề giang tay, xoay một vòng, hất mái tóc dài, khoé mắt đuôi mày như tranh vẽ, ý cười lan toả. “Đẹp không.” Đó là một câu khẳng định, không phải câu hỏi. Thẩm mỹ là chủ quan, nhưng vẻ đẹp của cô là khách quan và tuyệt đối.

 

Không phải cô đang tìm sự công nhận, mà là đang phô diễn. Hơn nữa, tư thái của cô, vừa quyến rũ lại vừa ngây thơ, không hề xung đột, mà hòa quyện một cách khéo léo.

 

Chu Cánh hơi cụp mắt, sóng gợn trong mắt tan đi, lại bình tĩnh như mặt hồ. “Cẩn thận, đừng lộ hàng.”

 

Anh đi tìm chủ hồ, đề nghị thuê hai chiếc thuyền gỗ nhỏ để vào giữa đầm chụp. An Đề đứng dưới bóng cây, ngón tay bay lượn trên màn hình.

 

Ann: Trời đất ơi, Chu Cánh có phải đàn ông không vậy? Tớ nghi anh ta độc thân lâu quá nghẹn ra vấn đề rồi. Tuy tớ không có ý quyến rũ, nhưng…

 

Ann: Làm thế nào anh ta có thể thốt ra câu “Cẩn thận lộ hàng” trong hoàn cảnh đó vậy? 🙂

 

Phùng Dĩnh: Cười chết, chứ không thì sao? Anh ta là “trưởng bối”, không lẽ nói “Wow, dáng em đẹp quá” à? Thế thì thô thiển quá.

 

Phùng Dĩnh: Mà cậu dám nói cậu không có tí tâm tư nào à? Hôm nay là cô nam quả nữ nha.

 

Ann: Là tin tưởng. Đổi sang người khác, nếu nhìn chằm chằm tớ, tớ móc mắt người đó ra rồi.

 

Cô không ngại mặc hở, nhưng không có nghĩa là cô không ngại bị những ánh mắt ghê tởm bám vào. Nếu hôm nay đi với Hạ Nhạn Minh, chưa chắc cô đã mặc bộ này.

 

Phùng Dĩnh: Đấy, cậu biết tỏng anh ta như thế rồi còn gì. Đừng tức, đàn ông mà kỳ quặc lên thì cũng chả khác gì người ngoài hành tinh.

 

An Đề không nói ra suy đoán của mình. Giác quan thứ sáu của cô luôn chuẩn, chắc vì từ nhỏ được theo đuổi nhiều, ai có ý gì với mình, ở chung vài ngày là biết. Nhưng Chu Cánh thì khó nói.

 

Bên kia, Chu Cánh đã thương lượng xong. Chủ hồ dẫn họ ra ao bên cạnh, nói nước không sâu, họ có thể tự chèo thuyền. Dù không dám khen kỹ thuật chụp ảnh của Chu Cánh, nhưng không tìm được ai khác, đành tạm chấp nhận.

 

An Đề hái một đóa sen làm đạo cụ, lúc thì ngồi nghiêng, lúc thì nằm, lúc cúi xuống vọc nước, bảo anh chụp lia lịa. Trời nắng gắt, cá, nòng nọc trốn hết dưới lá sen. Gió nổi lên, lá và hoa sen đung đưa. Thế giới yên bình như một bức tranh sơn dầu.

 

An Đề lật xem ảnh, có vẻ cô dạy anh cũng không tồi, ít nhất ảnh cũng có bố cục và khí chất hơn lần trước. Cô đang định khen anh, thì đột nhiên cảm thấy có giọt nước rơi trúng da. Ngay sau đó, mưa rơi càng lúc càng dồn dập. Cô ngẩng đầu nhìn trời, nắng to thế này mà mưa? Chu Cánh nói: “Mau vào bờ, sắp mưa lớn đấy.”

 

Hai người vội chèo thuyền vào. An Đề ngắt một tàu lá sen che đầu, nhưng mưa xối xả, lúc lên xe, cả người vẫn ướt như chuột lột. Cô rút khăn giấy lau nước, oán giận: “Tự dưng lại mưa.”

 

Tầm mắt Chu Cánh vừa chạm vào cô, đã vội vàng dời đi, chỉ để lại nửa cái gáy. Anh ho khan, bất đắc dĩ nói: “Áo em… tuột rồi.”

 

Dây yếm không chịu nổi vận động mạnh, nửa b** ng*c tròn trịa lộ ra. May mà cô có dùng miếng dán ngực.

 

Mặt An Đề nóng bừng, cô vội khoanh tay ôm ngực, vờ bình tĩnh: “Tôi cũng thấy của chú rồi, xem như huề nhau.”

 

Anh thấp giọng: “Em là con gái, chuyện này không so sánh được.”

 

“Thế thì sao? Chẳng lẽ bắt chú chịu trách nhiệm?”

 

Anh nghẹn lời.

 

Sự im lặng bị phá vỡ bởi một cái hắt xì của cô. Mưa rào qua nhanh, giờ đã ngớt. Chu Cánh mở cửa xe, lấy từ cốp ra một bộ áo thun và quần. Anh hay đi bên ngoài, trong xe luôn có đồ sạch. “Thay tạm đi, mặc đồ ướt dễ cảm.”

 

An Đề quay sang nhìn anh: “Còn chú?”

 

“Tôi không sao.” Chu Cánh đứng gác ngoài xe, quay lưng về phía cô, đứng thẳng tắp. Cô ngửi quần áo trên tay, có mùi nước xả vải nhàn nhạt. Cô do dự, rồi trùm áo thun qua đầu, thò tay vào trong, cởi dây yếm, rồi c** q**n short, thay đồ của anh.

 

Ghế phụ chật hẹp, khuỷu tay đập vào cửa, cô khẽ “Ui” một tiếng. Anh thoáng cử động, nhưng nhận ra không tiện, hỏi: “Sao vậy?”

 

“Không…”

 

Không khí sau cơn mưa vừa oi bức vừa ngột ngạt. Lòng Chu Cánh lúc này như một mớ hỗn độn, nhét đầy những suy nghĩ không nên có. Xe đỗ ven đường, xung quanh chỉ có tiếng ve và tiếng ếch nhái. Cửa sổ xe hạ xuống một khe hở, tiếng sột soạt rất nhỏ trong xe cũng truyền ra ngoài. Như thể có thể tưởng tượng được từng động tác của cô. Một lúc lâu sau, anh nhắm chặt mắt, xua đi những ý nghĩ vẩn đục, đáng chết đó.

 

An Đề mặc xong quần. Quần quá rộng, ống quần vừa dài vừa thùng thình, cảm giác nhét được cả hai chân cô vào. Áo thun thì vạt áo qua cả mông. Sự chênh lệch hình thể của hai người lộ ra rõ rệt.

 

Cô gõ cửa sổ: “Chú Chu, tôi xong rồi.” Chu Cánh thấy bộ dạng của cô, một cảm giác kỳ lạ chưa từng có dâng lên. Rõ ràng là che kín mít, không hở chỗ nào, nhưng… Cô đang mặc quần áo của anh. Vải vóc của anh, giờ đang bao bọc lấy cơ thể trẻ trung, tốt đẹp của cô gái.

 

Anh hối hận. Nhưng anh của vài phút trước không thể lường được mình sẽ nảy sinh ý nghĩ đen tối này.

 

An Đề kéo kéo cổ áo: “Size của chú lớn quá, tôi không mặc ra đường được.” Vẻ mặt cô hồn nhiên như không biết rằng, hành động của họ đã vượt quá giới hạn nam nữ bình thường.

 

Anh rất muốn nói cho cô biết, anh là đàn ông, một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh cả thể xác lẫn tinh thần. Nhưng nói ra, chỉ sợ sẽ dẫn đến lệch quỹ đạo thật sự.

 

Giọng Chu Cánh mang theo sự khàn đặc kìm nén đến mức sắp sụp đổ: “Trả đồ đây, tôi đi mượn máy sấy.” An Đề chớp mắt, dường như nghe ra điều gì, nghiêng đầu, đuôi tóc lướt qua vai: “Chú tự tay sấy khô cho tôi à?” Cô cố tình nhấn nhá hai chữ “tự tay”.

 

Anh không đáp, bước chân vừa lớn vừa vội, trong mắt cô, không khác gì anh đang bỏ chạy thục mạng.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ