Hạ Vấn Dây Tơ Hồng - Chương 12: Như đánh vảy một con cá đã chết ba ngày

Lúc còn rất nhỏ, An Chính Đình và Phương Tích Dung mải mê dốc sức làm sự nghiệp, người chăm sóc An Đề chính là bà ngoại.

 

Bà ngoại và ông ngoại là “rổ rá cạp lại”, Phương Tích Dung có một người anh trai cùng mẹ khác cha, và một người chị gái cùng cha khác mẹ. Ở cái thời đại đó, đây là một chuyện rất “thời thượng”.

 

Phương Tích Dung kém anh chị mình khá nhiều tuổi. Lúc bà đi học thì họ đã có khả năng sống độc lập, lần lượt rời nhà đi học xa hoặc đi làm.

 

Vì vậy, ông bà ngoại vô cùng cưng chiều cô con gái út này.

 

Và sự cưng chiều đó, sau khi An Đề ra đời, lại tiếp tục được truyền sang cho cô.

 

Ông bà ngoại có một căn biệt thự nhỏ riêng biệt, An Đề ở đó cho đến tận lúc đi học, sau này cô cũng thường chạy về đó chơi.

 

Khoảng 6 tuổi, ông ngoại cô mắc bệnh ung thư rồi qua đời. Vì vậy, ký ức về ông trong đầu cô không còn nhiều, chỉ mơ hồ nhớ rằng ông là một ông già nhỏ con nhưng tính tình nóng nảy.

 

Bà ngoại là người rất biết hưởng thụ cuộc sống. Sau khi ông ngoại mất, bà trồng hoa trồng cỏ trong vườn, nuôi mấy con mèo hoang, sống một cuộc đời thanh thản, tự tại.

 

An Đề thích nhất là ngồi trên chiếc xích đu trong sân, nằm ngang ra, gối đầu lên chân bà.

 

Bà ngoại đung đưa xích đu, đung đưa mãi, đung đưa đến khi cô thiu thiu ngủ, chìm vào giấc mơ đẹp có món bánh kem dâu tây ngọt lịm.

 

Mười mấy năm đó, An Đề được bao bọc dưới đôi cánh dày rộng, không phải chịu bất cứ mưa gió nào, cô cứ thế thong thả mà lớn lên một cách tinh quý như thế.

 

Thế nhưng, khi chưa kịp trưởng thành để có thể dang rộng đôi cánh, bay lượn trên bầu trời, An Đề đã phải trải qua hai lần mất đi người thân yêu nhất.

 

Cũng không biết đây có được xem là bước ngoặt quan trọng của cuộc đời hay không, nhưng sau phen vật lộn với kỳ thi đại học đó, cô hoàn toàn mặc kệ đời.

 

Dù sao cũng có Trịnh Thanh Đan bồi dưỡng người thừa kế cho An Chính Đình, nối dõi hương hỏa nhà họ An; dù sao cô cũng không chơi cổ phiếu, không cờ bạc, sẽ không dễ dàng phá sạch gia sản.

 

An Đề cho rằng quyết định của mình không có gì là bi thảm. Tiền bạc trong mắt thế gian có thể giải quyết được phần lớn đau khổ. Từ phương diện này mà nói, An Chính Đình không nghi ngờ gì chính là “Đấng cứu thế” của cô.

 

Chỉ là, thỉnh thoảng có những khoảnh khắc lơ đãng, hai vết sẹo trong lòng bị chọc phải, vẫn sẽ âm ỉ đau.

 

Cho nên, mấy giọt nước mắt vừa rồi của cô, là sản vật do tuyến lệ bị k*ch th*ch bởi nỗi đau, chứ không phải do bi thương.

 

Chỉ Thực không phải là một cô bé vô tâm. Chút lửa oán trách nhỏ nhoi kia đã bị nước mắt của An Đề dập tắt hoàn toàn.

 

Cô bé cẩn thận kéo tay An Đề, nhét chai nước vào tay cô: “Chị An Đề, lát nữa em mời chị ăn McDonald’s.”

 

An Đề “Xì” một tiếng bật cười, giúp cô bé vặn nắp chai: “Em có tiền không mà mời chị.”

 

“Chu Cánh cho em đấy.”

 

Chỉ Thực mặc quần yếm, trước ngực có cái túi hình con thỏ. Cô bé móc từ trong túi ra mấy tờ tiền lẻ, vuốt phẳng phiu, khoe khoang đưa cho cô xem: “Nè.”

 

An Đề đếm đếm: “Hmm, cũng không ít thật.”

 

Cộng lại cũng gần một trăm tệ.

 

Cô nghĩ đến lời của Chu Quốc Tường.

 

Từ lúc cô bé sinh ra đã không có mẹ, bố lại t·ự s·át, nhưng Chỉ Thực lại lớn lên tốt như vậy, hoạt bát, biết điều.

 

Quả thực Chu Cánh rất ghê gớm.

 

Xe chạy đến thị trấn, Chu Cánh dừng xe lại, anh cúi đầu gửi tin nhắn.

 

Rất nhanh, một người phụ nữ kéo cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

 

Lại là Tống Di.

 

Cùng lúc tràn vào xe còn có hơi nóng hầm hập bên ngoài, và một mùi hương hoa nhài thoang thoảng.

 

Cô ta quay đầu lại định chào Chỉ Thực, nhưng dường như không ngờ An Đề cũng ở đây. Cô ta sững lại một chút, rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường, mỉm cười ôn hòa với cả hai: “Chào hai em.”

 

Chỉ Thực lí nhí: “Chào chị ạ.”

 

Tống Di là đối tượng xem mắt của chú mình, gọi như vậy là sai bối phận, nhưng gọi là “dì” thì lại không hay, nên Tống Di cũng không sửa lại.

 

Tống Di móc từ trong túi ra mấy gói đồ ăn vặt màu sắc sặc sỡ, đúng kiểu các bé gái thích, rõ ràng là chuẩn bị riêng cho Chỉ Thực.

 

Thân phận giáo viên chính là lợi thế bẩm sinh của cô ta, dỗ trẻ con rất có nghề.

 

An Đề thầm nghĩ, xem ra cô ta quyết tâm phải “cưa” bằng được Chu Cánh rồi, nhanh thế đã bắt đầu lấy lòng Chỉ Thực.

 

Tống Di quay sang hỏi cô: “Em có muốn ăn không?”

 

An Đề xua tay: “Thôi ạ, cảm ơn, em đang giảm béo.”

 

Tống Di thoáng ngạc nhiên: “Em gầy lắm rồi mà.”

 

Đương nhiên là cô tìm cớ không muốn ăn rồi.

 

An Đề đáp qua loa: “Huấn luyện viên thể hình của em yêu cầu rất nghiêm ngặt về cân nặng, ăn nhiều một miếng cũng bị phạt ạ.”

 

Huấn luyện viên quái quỷ gì chứ. Cô ghét nhất cái mùi da thuộc và mùi mồ hôi trong phòng tập. Nhưng cô lười phải đối phó với mấy câu hỏi kiểu như “Sao em không ăn nhiều, đang giảm béo à?”.

 

Mỹ nữ mặc kệ tôi đi.

 

Tống Di gật gật đầu, không ép nữa.

 

Trên đường đi, Tống Di thỉnh thoảng lại bắt chuyện với Chu Cánh. Dường như e ngại có “người ngoài” ở đây, họ toàn nói mấy chủ đề vô thưởng vô phạt.

 

“Quán ăn kia là bạn tôi giới thiệu đấy, nghe nói giờ cơm rất khó có chỗ, nên tôi đã đặt trước rồi, không biết có kịp không.”

 

“Năm kia con đường này còn lồi lõm, từ lúc chính quyền trấn sửa lại là tốt hơn nhiều rồi.”

 

“Chắc xe của anh mua cũng không rẻ đâu nhỉ? Tôi cảm giác tính năng vận hành khá tốt.”

 

 

Chu Cánh trả lời không hề lạnh lùng, nhưng cũng chẳng thân thiện, giống như đang hoàn thành nhiệm vụ.

 

An Đề cảm thấy hai người họ nói chuyện, mà như không nói chuyện.

 

Giống như một tảng bơ cứng ngắc phết lên lát bánh mì, rõ ràng là hai thứ hợp nhau, nhưng đặt cạnh nhau kiểu gì cũng thấy không thoải mái.

 

Từ thị trấn Nghi Giang đến huyện Ngọc Bình không xa lắm, lái xe chỉ mất hơn nửa tiếng.

 

An Đề nhìn thấy biển hiệu chữ M màu vàng thật lớn, vội nói: “Không phải Chỉ Thực muốn mời tôi ăn McDonald’s sao? Thả bọn tôi ở đây là được rồi.”

 

“Chắc chắn ăn cái này à?”

 

“Vâng.”

 

Không phải vì cô muốn tác hợp cho họ, thật sự là cô không muốn làm kỳ đà cản mũi mà thôi.

 

Nhưng cô đã quên mất cái cớ mình vừa dùng để từ chối Tống Di.

 

Chu Cánh cũng không vạch trần cô, chỉ đáp: “Được, lát nữa nhắn tin cho tôi.”

 

An Đề nói đầy ẩn ý: “Nhắn tin á? Tôi có thêm WeChat của chú đâu.”

 

Chu Cánh khựng lại một chút, dường như lúc này mới nhớ ra chuyện đó. Anh nói: “Số điện thoại cũng là số WeChat.”

 

An Đề dắt Chỉ Thực xuống xe, nhìn chiếc xe chạy đi xa, sau đó đứng lại tại chỗ, hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

 

Chỉ Thực hào khí nói: “Chị muốn ăn gì?”

 

“Có bấy nhiêu tiền, em tự giữ lấy mà tiêu đi.” An Đề véo má đầy collagen của cô bé, nhất thời có chút ghen tị: “Chị mời.”

 

Gọi món xong, hai người ngồi xuống chỗ cạnh cửa sổ sát đất, bất giác cùng chống cằm.

 

Trời vẫn còn sáng, không trung trắng bệch.

 

Ngọc Bình không phồn hoa bằng Kỳ Châu, nhưng dù sao cũng là một huyện thành có kinh tế phát triển, tuy không có nhà cao tầng san sát, nhưng cũng là xe cộ như nước.

 

Nhìn lên thì chẳng bằng ai, nhưng nhìn xuống cũng chẳng thấy ai bằng mình. Vừa có sự náo nhiệt của thành thị, lại vừa có sự thong dong của một thị trấn nhỏ.

 

Đột nhiên Chỉ Thực thở dài.

 

An Đề quay đầu, hỏi cô bé: “Mới tí tuổi đầu đã có tâm sự rồi à?”

 

Cô bé như vừa trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, cuối cùng hạ quyết tâm: “Em nghĩ kỹ rồi, nếu Chu Cánh muốn kết hôn, em sẽ vào trường nội trú! Ừm!”

 

An Đề không thể tin nổi: “Tiểu học thì nội trú cái gì?”

 

Chỉ Thực lập tức ra vẻ bà cụ non: “Như vậy Chu Cánh mới có thể dồn sức nuôi con của chú ấy.”

 

An Đề không hiểu sao cô lại thấy lòng mình hơi chua xót.

 

Có lẽ phụ nữ trời sinh đã dễ bị mấy thứ mềm mại, đáng yêu kích ph*t t*nh mẫu tử, cô nói: “Hay là, em về ở với chị đi.”

 

Chỉ Thực lập tức ghét bỏ: “Em mới không thèm, chị còn chẳng tự lo tốt cho mình nữa là.”

 

“…”

 

Hệ thống gọi tên, An Đề đi lấy đồ ăn, tức giận ném cái khay lên bàn: “Ăn đi!”

 

Mấy ngày nay ở nhà Chu Cánh ăn uống quá “healthy”, lâu lắm mới được ăn đồ ăn nhanh chiên dầu, gần như An Đề cảm động muốn rơi lệ.

 

Cô giơ cái đùi gà lên: “Chỉ Thực, cụng ly!”

 

Chỉ Thực cụng đùi gà với cô, cắn một miếng, nói nhồm nhoàm: “Chị An Đề, bố chị đối xử với chị tệ lắm à?”

 

“Ừm… Cũng không hẳn là tệ, chỉ là không tận tâm tận lực như Chu Cánh đối với em thôi. Ví dụ như, nửa đêm chị nói muốn ăn hamburger, ông ấy sẽ cho chị tiền, nhưng sẽ không đặt cho chị.”

 

“Có tiền không phải là mua được sao?”

 

“Chuyển tiền thì đơn giản lắm, bấm mấy con số trên điện thoại là xong.” An Đề giơ một thanh khoai tây chiên, chấm chấm tương cà: “Nhưng đặt đồ ăn thì cần phải suy nghĩ khẩu vị, phối hợp món… Ông ấy không muốn tốn nhiều tâm tư như vậy.”

 

Chỉ Thực vẫn không hiểu được mấy thứ vòng vèo phức tạp đó.

 

An Đề nói với cô bé: “Chờ em lớn lên sẽ hiểu. Không phải tình thương của ông bố nào cũng thâm trầm như núi, không cần lời nói đâu. Đó là do họ không muốn chịu trách nhiệm, bịa ra lời nói dối để lừa trẻ con thôi.”

 

“Nhưng em cảm thấy Chu Cánh yêu em.”

 

“Thế thì chứng tỏ chú ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, có đảm đương.”

 

Chỉ Thực lại hỏi: “Sao không phải là ‘người đàn ông tốt’?”

 

“Mọi người đòi hỏi ở một ‘cô gái tốt’ cao như vậy, học giỏi, hiếu thuận bố mẹ, biết nấu cơm, phải hiền lương thục đức. Tại sao đối với đàn ông lại phải hạ thấp tiêu chuẩn? Chị có biết Chu Cánh ở những mặt khác có tốt hay không đâu.”

 

Chỉ Thực gật gù nửa hiểu nửa không: “Thôi được rồi.”

 

An Đề lại nói: “Nhưng mà, xét theo tình hình trước mắt, chú ấy cũng được gọi là ‘trung bình khá’.”

 

Không đạt, đạt, trung bình khá, tốt, xuất sắc.

 

Cô âm thầm xếp hạng mấy người đàn ông mình quen biết, hạng “không đạt” thì không cần qua lại, “đạt” thì không thể thân sâu, còn “xuất sắc” thì cô chưa gặp được.

 

Chỉ Thực nghe xong, vội vàng biểu thị: “Chị An Đề, em thấy chị là ‘xuất sắc’.”

 

An Đề vui vẻ: “Ồ, ăn gà rán của chị xong là bắt đầu dẻo miệng rồi hả?”

 

Chỉ Thực cười đến mắt híp lại thành một đường kẻ: “Tuy là chị rất hẹp hòi, còn lắm chuyện, nhưng mà chị xinh đẹp, em thích người xinh đẹp.”

 

Sắc mặt An Đề lập tức thay đổi, cô cốc cho cô bé một cái không thương tiếc vào trán.

 

Khen thì khen đi, việc gì phải đệm thêm hai câu chê bai trước làm gì.

 

Đồ ăn gọi hơi nhiều, lại uống thêm một ly Coca, An Đề thấy hơi tức bụng. Cô dắt Chỉ Thực ra ngoài đi dạo tiêu thực, tiện thể xem điện thoại.

 

“Chu Cánh” đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

 

Cô gửi một câu “Bọn tôi ra ngoài rồi”, rồi bấm vào vòng bạn bè của anh.

 

Không biết là anh xếp cô vào nhóm riêng, hay là phong cách của anh trước giờ vẫn vậy. Toàn là bài đăng chia sẻ từ các tài khoản công cộng, hoặc là ảnh liên quan đến công việc, đến dòng trạng thái cũng không thèm viết.

 

Y như con người anh, cổ hủ và nhàm chán.

 

Phía trước có quầy ném vòng ngoài vỉa hè, lâu lắm An Đề chưa chơi, cô mua hai mươi cái vòng, chia đều cho Chỉ Thực.

 

Cả hai đều ném rất tệ, không trúng cái nào.

 

Uống nhiều nước ngọt quá, An Đề đột nhiên muốn đi vệ sinh, bèn hỏi đường ông chủ.

 

Chỉ Thực muốn chơi tiếp, An Đề đưa hết vòng cho con bé, dặn cô bé đừng chạy lung tung, rồi nhờ ông chủ trông chừng giúp một chút.

 

Cô nghĩ chỉ đi vài phút chắc cô bé không đi lạc được, liền đi luôn.

 

Lúc cô quay lại, đã không thấy người đâu.

 

Cuối cùng An Đề cũng biết cảm giác tim “rớt” một nhịp là thế nào.

 

Cô túm lấy cánh tay ông chủ, vội vã hỏi: “Em gái tôi đâu rồi? Cô bé mặc quần yếm màu xanh ấy.”

 

Ông chủ đang bận dọn hàng, bị hỏi vậy mới phát hiện người đã biến mất: “Vừa nãy còn ở đây mà. Cháu tìm xung quanh xem, chắc không đi xa đâu.”

 

An Đề tức giận, nhưng mấu chốt bây giờ là phải tìm được Chỉ Thực.

 

Cô chạy dọc theo ven đường, vừa chạy vừa gọi tên cô bé. Tìm một hồi, chính cô cũng lạc đường, chạy loạn như con ruồi không đầu.

 

Hôm nay đã mệt, lại thêm cái thân thể “nuông chiều từ bé” ít vận động, chạy một lát, tim cô đã đập thình thịch. Cô dừng lại, chống gối th* d*c.

 

An Đề chưa bao giờ xử lý tình huống thế này, cô không ngừng nghĩ đến kịch bản tệ nhất. Nếu Chỉ Thực bị bọn buôn người bắt cóc lên núi sâu rừng già, không bao giờ tìm lại được nữa thì phải làm sao?

 

Cô hoảng đến sắp khóc, ngón tay cũng bắt đầu run rẩy.

 

Cô không còn cách nào khác, móc điện thoại ra, gọi cho Chu Cánh.

 

Nghe thấy một tiếng “Alo”, cô mở miệng, giọng run rẩy như sợi dây đàn sắp đứt: “Chu Cánh, tôi làm lạc mất Chỉ Thực rồi, làm sao bây giờ…”

 

Đầu dây bên kia im lặng mất nửa giây, như thể chưa kịp phản ứng.

 

An Đề không kìm nén được nữa, nước mắt lập tức trào ra, làm mờ đi tầm nhìn hiện tại của cô.

 

Trời đã đến lúc đèn neon dần sáng, đèn đường, đèn xe, biển hiệu các cửa hàng… tất cả biến thành những vầng sáng nhòe nhoẹt, từng mảng, từng mảng di động trước mắt.

 

Cô tưởng rằng giây tiếp theo sẽ là cơn thịnh nộ của anh, ai ngờ ——

 

“Chỉ Thực đang ở chỗ tôi. Tôi cũng đang định gọi cho em.”

 

“Thật không? Chú không lừa tôi chứ? Hu hu hu…” Khóc hóa ra cũng có quán tính, cô không tài nào dừng lại được: “Làm tôi sợ ch·ết khiếp.”

 

“Xe tôi đang đỗ ở cửa McDonald’s, em đang ở đâu?”

 

“Tôi không biết đây là đâu nữa.”

 

“Gửi định vị cho tôi.” Anh khẽ thở dài, bất đắc dĩ vô cùng. Hôm qua vừa mới dỗ xong đứa nhỏ, hôm nay lại phải dỗ đứa lớn: “An Đề, em đừng khóc nữa.”

 

Ba phút sau.

 

An Đề xuất hiện trước mặt Chu Cánh với bộ dạng khóc lóc tèm lem. Khăn giấy trên người cô đã dùng hết lúc đi vệ sinh, chỉ có thể dùng tay quẹt nước mắt.

 

Vì cảm thấy đứng khóc quá mất mặt, cô bèn ngồi xổm xuống bên cột đèn, mặt hướng ra đường cái. Chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến tư thế có lịch sự hay không.

 

Cô thật sự bị dọa cho sợ khiếp.

 

Chu Cánh đi đến trước mặt cô, anh cũng ngồi xổm xuống, vặn chai nước, đổ nước lên khăn giấy, lau nước mắt trên mặt cô trước, rồi dùng khăn giấy sạch lau lại một lần nữa.

 

Mí mắt An Đề đỏ hoe, vẫn còn hơi nấc, cô oán giận: “Chú mạnh tay quá, như kiểu đang cạo vảy con cá ch·ết ba ngày ấy.”

 

Đáng lẽ không nên cười, nhưng anh thật sự thấy buồn cười, nói: “Còn đùa được, chứng tỏ không sao rồi.”

 

Cô hỏi: “Chỉ Thực đâu?”

 

“Trốn trong xe, không dám gặp em.”

 

“Sao cô bé lại ở chỗ chú?”

 

“Con bé nhìn thấy xe tôi nên chạy qua tìm tôi.”

 

“Tại sao tôi không thấy?”

 

Có thể là do quá đông người, cô lại không thuộc biển số xe của anh, mải đi tìm người nên đã bỏ qua.

 

Chu Cánh vứt tờ khăn giấy dính nước mắt của cô, hỏi: “Đứng dậy nổi không?”

 

May là chân không bị tê. Cô gật gật đầu.

 

Lên xe, nhìn thấy bộ dạng hối lỗi của Chỉ Thực, An Đề nhất thời không biết nên mắng cô bé, hay nên thấy may mắn vì đã không thực sự làm lạc mất cô bé.

 

Giọng Chỉ Thực lí nhí: “Em xin lỗi, chị An Đề.”

 

An Đề thở ra một hơi giận dỗi, nói: “Không sao, cũng là lỗi của chị, chị không nên bỏ em lại một mình ở đó.”

 

Tống Di ngồi ở ghế phụ, hai tay đặt trên đầu gối, từ đầu đến cuối không nói tiếng nào.

 

Là người ngoài, cô ta cũng không tiện bình luận về chuyện này. Nhưng cô ta bất giác nhớ lại cuộc đối thoại trên bàn ăn.

 

Đúng giờ cơm, quán ăn chật ních người, lối đi nhỏ hẹp, nhân viên phục vụ liên tục đi qua đi lại.

 

Trông Chu Cánh có vẻ thô kệch, nhưng những lễ nghi cần có thì không hề thiếu. Anh nhường quyền gọi món cho cô ta, rót trà, gắp thức ăn cho cô ta, lúc thanh toán cũng là anh trả tiền.

 

Bất kể là ở Kỳ Châu hay Ngọc Bình, điều kiện của anh cũng thuộc hàng thượng đẳng. Đẹp trai, học vấn cao, sự nghiệp thành công, giữ mình trong sạch.

 

Chỉ có một điểm không tốt duy nhất là, anh không “chấm” cô ta.

 

Anh nói: “Cô Tống, tôi rất cảm ơn sự ưu ái của cô, nhưng có lẽ hiện tại tôi không thể toàn tâm toàn ý bắt đầu một mối quan hệ, tôi sợ tôi sẽ phụ lòng cô. Cô xứng đáng với người tốt hơn.”

 

Lời nói được cân nhắc quá chuẩn mực, khiến người ta không thể nào bắt bẻ được.

 

Cô ta không muốn dễ dàng từ bỏ: “Anh nói ‘hiện tại’, phạm vi là bao lâu? Vài tháng? Một, hai năm?”

 

Anh kiên quyết: “Cô Tống, tôi vẫn không nên làm lỡ dở cô thì hơn.”

 

Tống Di nản lòng: “Nếu anh nói anh có người thích rồi, cho dù đó chỉ là cái cớ, tôi cũng có thể hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Ví dụ như, cô bé kia.”

 

“An Đề? Chưa có sự đồng ý của cô ấy mà nói như vậy, là không tôn trọng cô ấy.”

 

Đấy, xem đi, tìm đâu ra một người đàn ông trưởng thành, chững chạc như vậy.

 

Trong lòng cô ta tiếc nuối, nhưng cô ta hiểu rằng họ không cùng đường, nên cũng giữ lại chút thể diện cho đối phương và cho chính mình, cô ta chấp nhận lý do thoái thác của anh.

 

Nhưng khi cô ta nhìn thấy dáng vẻ anh đối xử với An Đề, cô ta lại có cảm giác vô căn cứ rằng, anh sẽ thích một cô gái như vậy.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ