Thành phố A vừa lúc gặp cơn mưa mùa thu kéo dài, khi đồng nghiệp gọi Đào Nhiễm, cô mới vẽ xong chương 13 của truyện tranh.
“Chị Nhiễm Nhiễm, bạn trai chị đến đón chị rồi.”
Đào Nhiễm ngẩng đầu lên, lông mi đen khẽ run rẩy, giống như hơi nước mờ mịt, lộ ra vài phần ngây ngốc. Đào Nhiễm ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống tầng dưới, xe của anh đậu ở cửa phòng làm việc, âu phục quần tây, cầm ô, cũng đang nhìn cô.
Đào Nhiễm không biết là lần thứ mấy giải thích: “Tiểu Đồng, anh ấy không phải bạn trai của chị. ”
Tiểu Đồng nhịn không được cười: “Lừa ai vậy, tháng này mỗi ngày anh ấy đều đến đón chị, còn mua cho đồng nghiệp rất nhiều quà tặng, cho dù không phải bạn trai thì cũng là người theo đuổi chất lượng cao. Chị Nhiễm Nhiễm, anh ấy đẹp trai như vậy, giống như một ngôi sao, chiếc xe đó cũng khá tốt, chị chấp nhận anh ấy. ”
Đào Nhiễm mím môi cười cười, không nói gì.
“Trong văn phòng có ô không?”
Tiểu Đồng lắc đầu: “Không có, bọn họ đi trước, mấy cái ô dự phòng bị lấy đi hết rồi.”
Đào Nhiễm gật đầu, đem bản thảo vẽ chuột lưu lại, đi xuống lầu.
Đôi mắt của người đàn ông ngay lập tức bắt lấy thân ảnh của cô, đi tới đặt chiếc ô trên đỉnh đầu cô: “Anh đưa em về nhà.”
Đào Nhiễm lui về phía sau một bước, vén tóc dài ra sau tai: “Giang Diệp.” Cô nói, “Em có thể tự chờ xe buýt.”
Giang Diệp cười cười: “Vậy anh sẽ đợi cùng với em. ”
Đào Nhiễm không nói gì nữa.
Rốt cuộc vẫn là Giang Diệp cầm ô đưa cô đến sân ga gần nhất.
Anh nghiêng đầu nhìn cô, thời gian 6 năm, khí chất của cô lắng đọng rất nhiều, cằm nhọn lộ ra vài phần thon gầy quyến rũ, làm nổi bật đôi mắt tròn. Trước kia đôi mắt linh động lộ ra linh khí, hiện giờ phần lớn là yên tĩnh.
Mười ngón tay cô đan xen, nhìn màn mưa trước mặt.
Giang Diệp trầm ngâm một lát, biết cô cảm thấy hứng thú với cái gì: “Anh hỏi đồng nghiệp bên thành phố B rồi, anh ấy nói có thể cho dì Trình đến bệnh viện của bọn anh nhìn xem.”
Đào Nhiễm ngẩn người, rũ mắt xuống, nhìn mũi chân mình không nói lời nào.
“Bác sĩ Giang.” Giọng nói của cô nhẹ nhàng, mềm mại khuấy động màng nhĩ, làm cho ánh mắt anh cũng dịu dàng xuống. “Cám ơn anh, nhưng mẹ em sẽ không đi.”
Ánh mắt Giang Diệp trầm tĩnh lại, anh là bác sĩ, cho dù không phải khoa gan, nhưng suy luận cũng biết Trình Tú Quyên hiện giờ chỉ là mạng treo trước gió. Mỗi một ngày đều là xa xỉ, Đào Nhiễm cũng chưa từng khóc, mỗi lần đi thăm Trình Tú Quyên liền kể cho bà rất nhiều chuyện thú vị trong cuộc sống.
Lúc ấy, cả hai mẹ con trông rất vui vẻ.
Giang Diệp nói: “Điều trị ung thư gan ở thành phố A không phải là bệnh viện tốt nhất trong nước, chúng ta có thể thử lại. Nếu như em lo lắng viện phí, anh có thể…”
Đào Nhiễm lắc đầu: “Mẹ em thích nơi này. ”
Anh nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, cho dù đã qua lâu như vậy, anh còn nhớ rõ dáng vẻ ngượng ngùng của cô đeo cặp sách: “Giang Diệp, em rất thích rất thích rất thích anh. ”
Cho dù đã từng bỏ lỡ, nhưng hôm nay, người ở bên cạnh cô chính là anh.
Giang Diệp không biết xúc động từ đâu ra: “Anh giúp em trả lại số tiền nợ Phương Khả được không? ”
Lúc này Đào Nhiễm mới nhìn về phía anh: “Không tốt.” Nợ tiền Phương Khả, cô có thể làm việc chăm chỉ để trả nợ. Nhưng nợ tiền Giang Diệp, thứ anh muốn cô không cho nổi.
Con ngươi cô rất đen nhưng lại sạch sẽ như lưu ly.
Xe buýt dừng lại trước mặt họ. Đào Nhiễm lễ phép gật đầu với anh: “Bác sĩ Giang, tạm biệt. ”
Ngay sau đó cổ tay bị người ta bắt được, anh kéo cô vào lòng.
Trời đang mưa. Trong ngực anh lộ ra vài phần lạnh lẽo, hẳn là lúc trước chờ quá lâu. Cô đưa tay đẩy anh: “Giang Diệp, buông tay đi. ”
Trong chốc lát, xe buýt đã đưa hành khách đi xa. Người đàn ông cũng không nghe cô, giọng điệu trầm thấp: “Năm đó anh nói đợi em, vẫn luôn không nuốt lời.”
Anh cho rằng chờ không được, lại không nghĩ tới lúc Phương Khả tìm bác sĩ nổi tiếng khoa gan, trời xui đất khiến thế nào khiến anh nhìn thấy tư liệu của Trình Tú Quyên. Anh đã xin nghỉ phép và đến thành phố A ngay lập tức.
Đào Nhiễm từ trước đến nay không đối phó với trường hợp như vậy, cô có lỗi với Giang Diệp, nhưng cô rất thẳng thắn, đã từng như thế, bây giờ cũng vậy: “Giang Diệp, em không thích anh. Anh xứng với một cô gái tốt hơn.”
Giang Diệp mím môi, buông tay.
Cô chính là cô gái tốt nhất. Anh không biết đây là lần thứ mấy trong tháng bị từ chối, nhưng lần này có lẽ tiếng mưa quá lớn, thế giới ồn ào náo nhiệt, anh nhìn vào mắt cô: “Đào Nhiễm, đừng thích Ngụy Tây Trầm nữa, anh ta không cần em.”
Sóng mắt bình tĩnh của cô, cuối cùng cũng gợn lên một tia nhợt nhạt.
Đôi môi của cô tái nhợt: “Em biết, cho nên em cũng không cần anh ta.”
“Vậy tại sao không thể là anh?”
“Không có vì sao.” Đào Nhiễm nói, “Trái tim em nhỏ.” Cho nên chỉ chứa được một người, cho dù hắn là ác ma tay cầm dao mổ. Tình yêu của cô cực kỳ đơn giản, nhưng sẽ không bao giờ mất đi.
Giang Diệp nhắm mắt lại: “Anh biết rồi. ”
Cho nên anh mới hối hận, sẽ ghen tị. Tất cả bọn họ từng được Đào Nhiễm thích, đều biết được cô thật sự yêu sẽ hạnh phúc như thế nào. Cô toàn tâm toàn ý và không thay đổi.
Cả đời có thể chỉ có một lần, ai cũng muốn trở thành người đặc biệt đó. Cho nên anh mới ghen tị với Nguỵ Tây Trầm như vậy.
Giang Diệp đưa Đào Nhiễm đến bệnh viện.
Bà Trình thần sắc không quá tốt. Bà ngồi trên giường bệnh, vuốt ve khuôn mặt của Đào Nhiễm.
“Đào Nhiễm của mẹ.” Bà cười.
“Mẹ.” Đào Nhiễm cầm tay Trình Tú Quyên, bởi vì sinh bệnh, Trình Tú Quyên đã cực gầy. Trên tay giống như da bọc xương, gân xanh phồng lên. Sức sống của bà biến mất từng ngày.
Trình Tú Quyên cũng nhìn thấy Giang Diệp phía sau Đào Nhiễm: “Bác sĩ Giang.”
Giang Diệp liếc nhìn bà một cái, trong lòng trầm xuống. “Dì Trình, con đi ra ngoài chờ, dì cùng Đào Nhiễm vui vẻ nói chuyện đi.”
Trình Tú Quyên đã lâu tinh thần cũng chưa tốt như vậy, lải nhải nói đến chuyện Đào Nhiễm khi còn bé.
“Khi đó nhà chúng ta còn có một cái sân, cha con cũng chưa phát tài, con ăn cơm xong liền đi cùng đám khỉ bùn điên kia. Mẹ nói con ăn cơm xong là không bao giờ thấy người, đánh con thì con liền dùng sức khóc, nhưng lần sau lại quên lời dạy dỗ, vẫn đi khắp nơi…”
“Ngày đầu tiên đi học, con trốn học với cậu bé hàng xóm vừa trở về. Mẹ vừa nói con, con nói mình đưa nó về nhà, cậu bé cứ ở trong lớp học khóc, con nói thích đi học, đưa người bạn nhỏ của mình về liền trở về học tập…”
“Con khi còn bé khóc, đều là không để tâm, chưa từng thực sự thương tâm. Mẹ rất buồn, sao mình lại sinh ra một đứa con gái vô tâm như vậy…”
Nhưng bây giờ, mẹ thà mong con mãi mãi không có tim gan tình cảm, cũng không muốn con bị tổn thương.
Đào Nhiễm lẳng lặng lắng nghe, mặt mày nhẹ nhàng: “Mẹ, con trưởng thành rồi, sau này đối với mẹ rất tốt, sẽ không làm mẹ tức giận. ”
Trình Tú Quyên đôi mắt ướt át, nhưng bà vẫn cười: “Được, mẹ chờ. Mẹ ngủ một chút. ”
Bà nằm xuống, sắc mặt trở nên xanh trắng.
Trời càng mưa càng lớn. Đào Nhiễm chớp chớp mắt mấy cái mới phát hiện nước mắt rơi xuống.
Nước mắt nóng rực, rơi trên mu bàn tay, nóng đến đau đớn.
Cô ngồi bên giường nhiều giờ. Chậm chạp đưa tay nắm tay Trình Tú Quyên. Quả nhiên một mảnh lạnh lẽo.
Trình Tú Quyên đi rồi.
Một tay bà mang theo cô lớn lên, từng vì thành tích kém của cô mà cầm chổi lông gà đuổi theo chạy khắp phòng, cũng từng đeo tạp dề nấu cơm cho cô. Điều quan tâm nhất cả đời của Trình Tú Quyên, đều là Đào Nhiễm.
Đào Nhiễm chạy ra ngoài, nước mắt đã giàn dụa đầy mặt.
Cô không dám nhìn nữa, không muốn nhìn nữa. Có phải nửa đời trước quá tùy hứng, nửa đời sau sẽ không có gì cả. Nếu thật sự là như vậy, cô tình nguyện không có bất kỳ thời kỳ thiếu nữ phản nghịch nào, ai cũng không gặp, sẽ làm con gái ngoan ngoãn nghe lời của Trình Tú Quyên.
Cô thậm chí còn chưa kịp tận hiếu.
Giang Diệp nói: “Đào Nhiễm, em cứ khóc thành tiếng đi, khổ sở thì cứ khóc thành tiếng. ”
Cổ họng cô như bị chặn, một chút thanh âm cũng không phát ra được, chỉ có đôi mắt trống rỗng, nước mắt vẫn rơi.
Giang Diệp nhíu mày, vỗ lưng cô: “Đào Nhiễm, Đào Nhiễm…”
Cô mở to mắt và nhìn vào cuối hành lang. Khuôn mặt tái nhợt của anh đi tới.
Người đàn ông mặc áo sơ mi đen, ánh mắt hoảng hốt tan vỡ, Ngụy Tây Trầm đi tới trước mặt cô, ngữ điệu khẽ run: “Em làm sao vậy? Anh…”
Anh vươn tay về phía cô, đồng tử cô tối tăm, dùng sức đẩy anh ra, ai cũng không thấy, chạy ra khỏi bệnh viện.
Thanh âm lạnh như băng của Giang Diệp dừng bước chân muốn đuổi theo của anh: “Dì Trình đã chết, điều cô không muốn nhìn thấy nhất chính là anh. Sau khi tất cả, anh không làm gì ngoại trừ việc ép buộc cô. ”
Ngụy Tây Trầm nhìn thoáng qua phòng bệnh của Trình Tú Quyên, sắc mặt trắng bệch. Loại cảm giác sợ hãi này trong nháy mắt xâm nhập vào anh. Ngón tay anh run rẩy, hoảng loạn và tuyệt vọng đan xen. Trình Tú Quyên đã chết? Tại sao lại như vậy?
Cô ấy có phải sẽ không bao giờ yêu anh nữa?
Anh đuổi theo, mưa to tràn ngập trời, giống như nước mắt cô rơi đầy mặt. Anh lảo đảo, sợ hãi đến mức không thể làm gì được.
Anh đã làm gì?
Khi cô đến cầu xin anh, anh lạnh nhạt yêu cầu cô đi tìm bác sĩ. Anh nói chia tay, còn yêu cầu cô trả lại 300 vạn.
Trái tim co rút, đau đến nỗi anh không thể đứng vững. Cô sẽ không muốn gặp anh nữa.
Phương Khả nhận được tin tức chạy tới, liền nhìn thấy Ngụy Tây Trầm toàn thân ướt đẫm cùng Giang Diệp im lặng không nói. Phương Khả lạnh lùng cười một tiếng, nhìn về phía Ngụy Tây Trầm: “À, đây chính là Tổng giám đốc Ngụy nổi danh à? Sao lại có dáng vẻ này. ”
Cô vừa tức vừa hận, mang theo phần khổ sở kia của Trình Tú Quyên, mang theo một cái gai ác ý: “Dì Trình có di ngôn muốn tôi nói cho anh biết. ”
Lông mi người đàn ông ướt đẫm, nước mưa theo trán anh rơi xuống.
Mang theo cảm giác lạnh lẽo thấu xương.
“Dì Trình nói nhà họ Đào bọn họ có lỗi với anh, có báo ứng gì bọn họ đều chịu, chú Đào đền mạng, dì Trình cũng không sống được bao lâu. Nhưng người nhà họ Đào duy nhất không có lỗi với anh, chính là Đào Nhiễm. Năm đó cô ấy cảm thấy cha mình có mục đích, một lòng rời xa anh, anh lại nhất định phải đuổi theo. Sau đó đuổi kịp đi, anh xảy ra chuyện, Đào Nhiễm muốn đến thành phố W thăm anh, sợ người cao ngạo như anh chịu nhục nhã. Dì Trình nhất quyết mang cô ấy đi, nói bằng không để Đào Nhiễm giết bà. Đào Nhiễm khóc suốt chặng đường, khóc đến khi dì Trình hối hận và tan nát cõi lòng. ”
Phương Khả cong môi: “Tổng giám đốc Ngụy, anh có từng tin cô ấy không, khi còn trẻ thật sự yêu anh không? ”
Cô nhìn người đàn ông trước mặt đang không thể tin ngước mắt lên, ánh sáng trong mắt từng tấc từng tấc mất đi, Phương Khả cảm thấy còn chưa đủ: “À, tôi quên mất, anh không tin. Cô ấy cười nói với tôi rằng hai người vẫn chưa chia tay, cuối cùng trái tim như tro tàn trở về.”