– Mèng ơi! Dưới này nóng quá đi!
Vừa xuống đến nơi, cả ba cảm thấy nghẹt thở vì sự thay đổi đột ngột của nhiệt độ và bầu không khí ở đây hầm và ẩm chịu không nổi. Thảo như bị hụt hơi.
Nguyên nhận xét:
– Ở trường chúng ta có học về rừng ở vùng nhiệt đới, có lẽ ba đang thí nghiệm về những loài thảo mộc của các xứ ấy!
Thảo trả lời em bằng một giọng do dự:
– Có lẽ là vậy!
Không hiểu vì sao Thảo có một cảm giác bất an! Phải chăng vì chúng nó đang tò mò lục lọi phòng thí nghiệm của ba – một việc mà cha chúng nó đã cấm ngặt?
Thảo đứng phía sau hai đứa kia, nhìn khắp phía. Tầng này được chia ra làm hai phòng rộng lớn hình chữ nhật. Bên trái trước đây được dành làm phòng giải trí cho gia đình. Gian phòng nầy bây giờ tối om nên khó khăn lắm Thảo mới nhận ra được dáng lờ mờ của chiếc bàn ping-pong đặt ở giữa phòng. Ngược lại, căn phòng bên mặt là phòng làm việc của ông Bình sáng choang khiến ba đứa phải nheo mắt khi nhìn vào. Các ngọn đèn halogène thật lớn gắn trên trần toả xuống những tia sáng trắng tràn ngập căn phòng.
Nguyên trố mắt nhìn vào kêu lên:”Ồ, nhìn kìa!” rồi nó nô nức tiến về vùng ánh sáng ấy.
Chúng nó thấy có độ chừng 12 cây cao, bóng loáng với các cuống lá rất dày và ngọn lá thật lớn được trồng sát nhau trong một cái “chậu” khổng lồ chứa đầy đất đen.
Thảo đi theo sau Nguyên thích thú la lên:
– Chẳng khác nào một khu rừng. Xem này, ngoài mấy loại cây cao có giây leo uốn quanh còn có các loại thảo mộc bò trên đất um tùm và có cả dương xỉ nữa.
Kim phê bình:
– Đúng như là một vùng đầm lầy! Mầy có chắc là ba mầy trồng được mấy thứ này chỉ trong vòng 5 hay 6 tuần lễ không?
– Tao chắc chắn như vậy mà! – Thảo trả lời bạn trong khi ánh mắt nó dán vào một quả cà chua thật to lủng lẳng trên chiếc cuống mỏng manh màu vàng.
Khi ấy Kim la lên:
– Ồ, thích quá! Tụi bây thử sờ cái nầy nè!
Thấy bạn đang vuốt ve một chiếc lá rất lớn, dẹp có hình dạng một giọt nước mắt, Thảo ngăn lại:
– Kim, đã bảo là không được sờ mó cái gì mà …
– Tao biết … tao biết..Nhưng mầy thử đặt bàn tay mày lên đây đi ….
Thảo miễn cưỡng nghe theo bạn rồi đưa nhận xét trong khi Kim quay sang quan sát một ngọn dương xỉ:
– Không phải là chiếc lá thường, nó nhẵn quá, giống như làm bằng gương vậy.
Lúc ấy, Nguyên cỡi chiếc áo trên người ra, quăng xuống sàn và rên rỉ:
– Nóng chịu không nổi!
Bỗng đôi mắt Nguyên mở căng ra, nó như bất động vì khám phá một điều bất ngờ nào đó. Nguyên gọi:
– Này …
Thảo tiến nhanh về phía Nguyên hỏi:
– Chuyện gì vậy Nguyên?
Nguyên trỏ một cây cao:
– Cái này nè … Nó thở …
Kim cười to nhưng Thảo cũng nghe “tiếng thở” ấy. Nó nắm chặt vai em và lắng tai nghe. Đúng rồi. Thảo nghe một tiếng gì như một nhịp thở phát ra từ cây ấy. Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của chị em Thảo, Kim hỏi:
– Tụi bây có chuyện chi vậy?
– Nguyên nói không sai. Cái cây nó thở thật đấy Kim ạ! – Thảo khẽ trả lời bạn vừa lắng nghe âm thanh đều đặn nhịp nhàng kia.
Kim đảo mắt nhìn quanh:
– Có lẽ cái cây đó bị cảm cúm hay nghẹt mũi phải không?
Nói xong Kim cười thích thú với câu nói châm biếm của mình, nhưng chị em Thảo không thể hưởng ứng được. Kim lại gần hai đứa kia hơn:
– Tao không nghe gì cả!
Cả ba lắng nghe. Im lặng hoàn toàn. Thảo nói:
– Nó đã ngưng rồi …
Kim cự nự:
– Đủ rồi! Tụi bây đừng bày trò hòng khiến tao sợ!
Bỗng Kim và Thảo lại nghe tiếng của Nguyên la lên:
– Nhìn kìa!
Nó đã khám phá ra một vật khác. Nó đang đứng trước một cái buồng bằng kính cạnh đám cây. Cái buồng nầy tương tự một buồng điện thoại công cộng, trong đó có một đóng một miếng ván với chừng 12 sợi dây gắn ở phía sau và hai bên.
Đôi mắt Thảo lần theo những sợi dây kia. Thảo thấy những sợi dây ấy được nối liền với một buồng khác cũng bằng kính cách đó không xa. Giữa hai buồng kính đó là một bộ máy giống như máy phát điện dường như được nối liền với hai buồng kia.
Nhìn thấy Kim hối hả bước về hướng Nguyên, Thảo vội vàng nói:
– Đừng đụng vào cái gì hết nghe chưa!.
Rồi Thảo liếc nhìn cái cây biết “thở” lần chót trước khi đến với Kim và Nguyên.
Nguyên chực đưa tay mở cửa buồng bằng kính, nói với Thảo:
– Em chỉ muốn thử xem cái cửa này có thể mở ra được không thôi!
Khi tay nó chạm vào chiếc cửa.. đôi mắt nó mở to vì kinh ngạc. Cả người nó bắt đầu run lên.Chiếc đầu lắc qua lắc lại thật mạnh. Hai tròng mắt đảo liên hồi. Toàn thân nó càng lúc càng dao động thật nhanh và dữ dội:
– Cứu em với! Em …không thể nào ngừng lại được!
– 4 –
Nguyên dãy tê tê như có một luồng điện mạnh đang luân chuyển khắp châu thân. Miệng nó vẫn la hét không ngừng:
– Làm ơn cứu em chị Thảo ơi!
Sự kiện đột ngột xảy ra khiến Thảo và Kim kinh hoàng tột độ chỉ biết đứng sững nhìn Nguyên trong tình trạng ấy. Nhưng chỉ tích tắc sau đó Thảo là người đầu tiên bừng tỉnh. Thảo nhào đến Nguyên, định kéo em ra khỏi chiếc cửa kính thì Kim thảng thốt kêu lên:
– Thảo, đừng! Đừng đụng vào người Nguyên!
Thảo hét:
– Nhưng phải làm cái gì cho nó chứ!
Chợt chúng nó nhận ra rằng Nguyên đã hết run và … đang cười. Nét kinh hoàng trên mặt Thảo lúc bấy giờ đã đổi thành vẻ kinh ngạc. Thảo nhìn em dò xét. Lúc ấy, Nguyên đang đứng tựa vào thành cửa kính nhăn răng cười.
Nó trỏ vào hai đứa kia, cười lớn:
– Hà hà … khoái quá! Em đã gạt được hai người rồi!
Thảo mắng:
– Nguyên, chuyện nầy không thể đem ra làm trò đùa như vậy được!
Mặt Kim vẫn còn tái xanh, môi dưới vẫn chưa hết run, nó bực dọc hét:
– Nguyên giả vờ hả? Kim không thể tin là Nguyên lại làm được việc ấy!
Rồi hai đứa con gái nhảy xổ lại, đè Nguyên xuống đất. Thảo ngồi trên người em trong khi Kim giữ chặt hai vai nó. Nguyên vẫn không ngớt cười to và lập đi lập lại:
– Ha ha … em thắng hai người rồi. Hì hì … hai người đã thua em!
Thảo cù lét vào nách, vào bụng Nguyên thật mạnh để nó ngưng nói, còn Kim thì vừa thụi vào vai Nguyên vừa mắng:
– Cho chừa thứ láu cá vặt nè!
Hoạt cảnh hỗn loạn đó đột nhiên ngưng lại vì một tiếng rên rỉ phát ra từ cuối căn phòng. Cả ba ngẫng đầu lên và nhìn về hướng đó.
Im lặng bao trùm khắp nơi. Người ta chỉ còn nghe nhịp thở của ba đứa chúng nó. Kim thầm thì:
– Cái gì vậy?
Ba đứa vểnh tai nghe ngóng và chúng nó lại nghe một tiếng rên khác-một tiếng rên yếu ớt, buồn bã, nghẹn ngào. Cùng lúc ấy, một tua dây bỗng dưng rơi xuống đất kèm theo một tiếng than u uất trầm buồn.
Khuôn mặt Nguyên lộ vẻ kinh hoàng tột độ, nó lắp bắp:
– Mấy cái …cây … mấy cái cây …
Rồi nó đẩy Thảo ra (vẫn ngồi trên người nó từ lúc nãy) và bật dậy. Kim quan sát tất cả những cây trong gian phòng:
– Cây cỏ làm sao có thể khóc, có thể than thở, có thể rên rỉ!!
– Nhưng những cây cỏ ở đây thì chắc chắn “có thể” – Thảo trả lời.
Bấy giờ các tua dây đang cử động như những cánh tay đang múa may. Thêm một lần nữa, cả ba đứa lại nghe một hơi thở chậm chạp, đều đều. Rồi tiếp theo là một tiếng thở dài.
Nguyên vừa đi về hướng thang lầu vừa nói:
– Tụi mình phải ra khỏi đây ngay!
– Chắc chắn rồi! Tao nổi da gà cả người nè! – Kim vừa nói vừa bước theo Nguyên nhưng mắt vẫn không rời những cành cây đang cử động và than thở.
Thảo đi thụt lùi về hướng thang lầu theo Kim và Nguyên. Thảo run run nói:
– Tao chắc chắn rằng ba sẽ giải thích mọi việc xảy ra ở đây cho chúng mình hiểu.
Kim cằn nhằn:
– Ba tụi bây thật là quái đãn.
Nguyên bênh vực cha:
– Kim nói như vậy là sai. Ba đang thực hiện một công trình quan trọng bí mật thôi!
Bỗng một trong những cái cây buông tiếng thở dài, và dường như đang chồm tới phía ba đứa trẻ. Rồi những tua dây quấn quanh thân cây vươn ra như những cánh tay làm dấu hiệu muốn gọi chúng nó trở lại.
Thảo hoảng sợ nói:
– Ra khỏi đây nhanh lên!
Cả ba đứa chen nhau trên các bực thang, chạy hụt hơi lên tầng trên. Khi lên đến nơi, Nguyên không quên cẩn thận đóng cánh cửa lại thật chặt.
Đầu óc Kim vẫn còn căng thẳng, ngón tay cứ xoắn lấy lọn tóc dài của nó và miệng thì không ngớt nói:
– Thật kỳ quái! Quá sức kỳ quái!
Sau khi thở lại được bình thường, Thảo nói với hai đứa kia:
– Ba đã cảnh cáo không cho chúng ta xuống dưới đó, chắc chắn là vì ba biết chúng ta sẽ kinh sợ đến chết người vì không hiểu gì cả.
Kim từ giã bạn:
– Thôi tao đi về. Mầy có còn muốn tụi mình làm Toán chung nữa không?
– Sao lại không!
– Vậy hẹn gặp lại mày tối nay nhé!
Khi Kim vừa đi khỏi thì chiếc xe hơi nhà màu xanh đậm của ông Bình xuất hiện ở góc đường và đang tiến vào con đường trải nhựa trước nhà.
Thảo quay lại hỏi Nguyên:
– Cánh cửa đi xuống tầng dưới kia đã đóng cẩn thận rồi chứ Nguyên?
– Em đã đóng rồi! Chị yên tâm, chắc chắn ba sẽ không biết chuyện chúng ta….
Vừa nói, Nguyên vừa liếc nhìn cánh cửa một lần chót…nhưng nó chưa nói hết câu thì ngưng lại, miệng há to mà không phát ra được âm thanh nào.
Khuôn mặt nó càng lúc càng tái xanh…
– Chết rồi! Cái áo của em!! – Nguyên đấm lên lồng ngực trần của nó, buông tiếng than. Em còn để nó ở dưới ấy!
– 5 –
Nguyên quýnh quáng:
– Em phải đi xuống đem nó lên. Nếu không ba sẽ biết….
Thảo ngắt lời em:
– Không kịp nữa rồi. Xe ba đã gần vào tới trước nhà.
Nguyên để tay lên nắm cửa, quả quyết trả lời:
– Phải mất vài giây ba mới vào được đây. Em chạy nhanh xuống và trở lên tức khắc!
– Không được!
Thảo lính quýnh đứng ngay chính giữa đoạn hành lang hẹp nối liền cửa ra vào và cửa xuống tầng dưới. Thảo nhìn ra ngoài, bảo em:
– Ba đã đậu xe xong…. Ba đang bước xuống xe kìa Nguyên ơi!
Nguyên đau khổ than:
– Thế thì sẽ không giấu được ba, ba sẽ biết hết chuyện!
– Vậy thì sao?
– Bộ chị không còn nhớ lần đó ba đã nổi cơn thịnh nộ như thế nào à?
– Dĩ nhiên là chị không quên, nhưng chẳng lẽ ba lại giết chúng ta chỉ vì chúng ta lỡ tò mò nhìn được mấy cái cây của ba? Ba….
Đang nói bỗng dưng Thảo ngừng lại. Thảo tiến lại gần cửa ra vào hơn một chút:
– Nguyên! Chờ đấy!
– Có chuyện gì vậy chị?
Thảo quay lại xua Nguyên bằng hai tay:
– Nhanh lên! Xuống dưới đó nhanh lên. Ông Hà, hàng xóm của mình, đang chận ba lại hỏi chuyện kìa.
Buông một tiếng kêu vui mừng, Nguyên mở toang cánh cửa tầng dưới và biến đi trong nháy mắt.
Thảo nghe tiếng chân của Nguyên phóng thình thịch trên các bậc thang. Sau đó Thảo nghe bước chân hối hả của em trong phòng làm việc của cha chúng nó.
Thảo đứng sát cửa ra vào để theo dõi ba nó. Ông Bình vừa nói chuyện với ông Hà, vừa lấy tay che mắt để tránh ánh nắng mắt trời.
Thảo sốt ruột nghĩ thầm: “Nhanh lên Nguyên ơi! Ba có bao giờ thích la cà nói chuyện lâu với hàng xóm đâu. Lần này chắc lại là ông Hà muốn nhờ ba việc gì nữa đây!”. Ông Hà không được khéo tay như cha chúng nó nên vẫn thường nhờ ông nầy sang nhà gắn máy này, sửa máy nọ.
Lúc ấy, Thảo thấy ông Bình đang tươi cười gật đầu và bắt tay từ giã ông Hà. Rồi mỗi ông quay vào nhà của mình.
Thảo hồi hộp than thầm:
– Nguyên ơi, nhanh lên chứ! Ba đã vào tới rồi…. Trời ơi, chỉ có một việc nhặt chiếc áo và chạy lên mà sao lâu quá vậy. Không thể nào một việc dễ dàng như thế mà phải tốn ngần nầy thời gian!
Từ bên ngoài ông Bình đã nhìn thấy Thảo qua chấn song cửa ra vào. Ông vẫy tay chào con gái. Thảo cũng chào lại rồi nhìn về hướng cánh cửa xuống tầng dưới. Thảo gọi:
– Nguyên ơi, em ở đâu?
Không tiếng trả lời.
Không một tiếng động nào phát ra từ dưới đó.
Hoàn toàn không….
Ông Bình đứng lại bên ngoài, đang để mắt vào những cụm hoa hồng của ông.
Thảo cất tiếng gọi lần nữa:
– Nguyên! Nguyên! Lên ngay!
Vẫn hoàn toàn im lặng!
Ngoài kia ông Bình đang ngồi sụp xuống xới đất quanh các gốc hoa.
Một cảm giác kinh hoàng xâm chiếm đầu óc Thảo, nó không còn đường lựa chọn nào khác: nó phải xuống dưới kia để xem chuyện gì đã giữ lấy Nguyên ở lại.
– 6 –
Nguyên nhảy một lúc hai bậc thang chạy tuôn xuống tầng dưới. Chân vừa chạm lên nền xi-măng, nó đi nhanh về hướng căn phòng thí nghiệm sáng choang với một rừng cây trong ấy.
Dừng trước ngưỡng cửa phòng, Nguyên chờ một lát để đôi mắt quen dần với ánh sáng chói chang so với ánh sáng ban ngày tự nhiên trên lầu. Tấm lưng trần và gáy của Nguyên bắt đầu ngứa ngáy vì không khí nóng hầm dưới nầy.
Từ bên ngoài Nguyên nhận ra ngay chiếc áo của nó ở dưới sàn cách một thân cây cao xum xuê lá khoảng một thước. Cái cây này dường như đang nghiêng xuống gần chiếc áo trong khi những sợi dây leo dài ngoằng thông thường treo lủng lẳng ở bên trên bây giờ lại nằm cuộn tròn trên mặt đất quanh gốc cây.
Nguyên có vẻ do dự khi bước vào căn phòng ấy. Nó tự hỏi:
“Tại sao mình lại sợ nhỉ? Đây chỉ là một căn phòng có nhiều thứ cây lạ thôi! Tại sao mình lại có cảm giác như chúng nó đang quan sát theo dõi mình và đang ngóng chờ mình trở xuống đây?”
Nhưng rồi Nguyên tự mắng mình nhát như thỏ đế. Nó bạo dạn bước vào hướng về chiếc áo nhăn nhúm của nó.
Bỗng….khoan đã! Có một tiếng động đâu đây! Tiếng động của một hơi thở. Một nhịp thở bình thường. Không mạnh lắm mà cũng không yếu lắm.
Ai có thể thở đều đặn như vậy? Cái gì có thể thở được như vậy?
Nguyên nghe như là tiếng thở ấy phát ra từ cái cây kia.Nguyên nhìn chăm chăm vào chiếc áo đang nằm dưới đất. Nó có thể chạy nhanh lại, chụp lấy cái áo và lao nhanh lên lầu nhưng dường như có một sức mạnh nào đó đã ngăn Nguyên lại. Nguyên bước thêm một bước, rồi một bước nữa. Bỗng Nguyên giật nẩy mình, kinh hoàng nghe một tiếng rên phát ra từ bên trong chiếc tủ dùng để chứa vật liệu kê sát tường: có người bị nhốt trong ấy đang rên rỉ vì đau đớn.
– Nguyên ơi, em thế nào rồi?
Nguyên nghe tiếng Thảo gọi … Nhưng tiếng gọi như phát ra từ một nơi xa lắm mặc dù Nguyên biết chị nó chỉ ở ngay trên đầu thang lầu mà thôi.
– Em vẫn bình yên! – Nguyên trả lời lớn nhưng giọng nó lại như một tiếng thì thầm. Có lẽ Thảo chẳng nghe được gì cả!
Nguyên tiếp tục bước tới chiếc áo, một bước rồi một bước nữa. Bấy giờ Nguyên chỉ cách cái áo khoảng 3 thước. Chỉ cần Nguyên nhào tới chụp lấy là được ngay.
Nhưng tiếng rên lúc nãy lại vang lên lần nữa. Và dường như có tiếng thở dài phát ra từ một thân cây nào đó. Một bụi dương xỉ thật lớn đột ngột sà xuống, lung lay các cụm lá của nó.
– Nguyên ơi! Nhanh lên em!
Nguyên nghe từ trên lầu Thảo giục nó với một giọng bất an. Nó thì thầm trong trí: “Mình cũng rất muốn nhanh chóng rời khỏi nơi nầy, nhưng không biết cái gì đã giữ chân mình lại.”
Nguyên bước thêm hai bước nữa rồi ngồi xổm xuống, hai tay đưa về phía trước. Cái áo gần như đã trong tầm tay của Nguyên. Nhưng … lại thêm một tiếng rên, rồi nhiều nhịp thở khác nữa.
Nguyên ngước mắt nhìn về hướng một thân cây lớn gần đó. Những sợi dây leo bấy giờ không quấn cong lại mà kéo thẳng ra. Nguyên có hoa mắt và tưởng tượng không?
Không. Nguyên không tưởng tượng mà thật sự những nhánh dây đó đang giương ra như sẵn sàng quấn lấy Nguyên.
Nó nghe tiếng Thảo kêu như càng lúc càng xa dần: “Nguyên … nhanh lên …”
Nguyên không trả lời. Nó đang chú mục vào chiếc áo. Còn một thước.. Còn một chút nữa thôi.
– Nguyên! Nguyên! Em bình an chứ? Trả lời cho chị biết!
Nguyên chụp được chiếc áo rồi. Nhưng như những con rắn, hai sợi dây leo thình lình quấn quanh người Nguyên. Nguyên hốt hoảng la lên, cả thân người như tê liệt:
– Chuyện gì xảy ra như thế này? Thả tôi ra!
Nguyên vừa hét, vừa cầm chiếc áo ở tay này, tay kia giữ chặt hai nhánh dây đang từ từ quấn lại. Nguyên muốn gọi Thảo nhưng không một âm thanh nào thoát ra được cổ họng nó. Nó vùng thật mạnh, lao về phía trước nhưng không thoát được.Mặc dù các nhánh dây kia không siết chặt cũng không có ý làm cho nó nghẹt thở nhưng cũng không thả Nguyên ra. Nguyên cảm giác được hai sợi dây leo đó chạm vào làn da trần của nó hâm hấp nóng như là cặp chân của một loài thú, không phải là những nhánh, những thân của loài thảo mộc.
Nguyên ráng sức kêu cứu lần nữa và dùng toàn lực để vùng ra nhưng vô hiệu. Nguyên nằm phịch xuống, lăn tròn dưới đất hy vọng có thể thoát ra xa được nhưng hai sợi dây kia đã trì kéo nó lại thật mạnh. Nguyên nghe tiếng thở dài thật áo não của cái cây kế bên nó.
Thình lình Nguyên thấy Thảo đang đứng kế bên nó. Nó không hề nghe tiếng chân của Thảo đi xuống lầu và nó cũng không thấy Thảo bước vào phòng này bao giờ. Thảo kêu lên:
– Nguyên! Cái gì vậy…?
Chỉ nói được bấy nhiêu, Thảo như bị á khẩu, đôi mắt mở căng ra nhìn hai sợi dây leo đang trói Nguyên lại. Nguyên trả lời nhanh:
– “Chúng nó” không muốn thả em ra.
Thảo kinh hoàng hét to:
– Không! Không thể được!
Rồi Thảo nắm chặt một trong hai sợi đó với hai tay và dùng hết sức bình sinh kéo mạnh nó ra. Sợi dây trì lại một phút chốc nhưng rồi cũng nhượng bộ.
Nguyên hét lên một tiếng mừng rỡ vội tháo gỡ sợi dây còn lại ra khỏi người nó. Thảo cũng quăng sợi dây kia và nắm tay Nguyên cùng chạy về hướng thang lầu. Nhưng cả hai đứng khựng lại như trời trồng ở chân cầu thang. Từ trên đầu cầu thang, cha chúng nó đang nhìn xuống với một vẻ dữ tợn khủng khiếp, hai nắm tay siết chặt lại và gương mặt đầy giận dữ …
– 7 –
Thảo lo sợ lên tiếng trước:
– Thưa ba … mấy cái cây …!
Ông Bình nhìn chúng nó không chớp mắt, ánh mắt lạnh lùng mà khủng khiếp. Ông không nói gì cả.
Thảo nói thêm:
– Chúng nó trói em Nguyên lại đó ba!
Nguyên run run giải thích:
– Con chỉ mới cúi xuống nhặt cái áo lên thôi.
Hai đứa ngước lên nhìn cha, chờ đợi ông phác một cử chỉ, mong ông thả lỏng hai nắm tay, guơng mặt bớt đi vẻ dữ dằn và nói chuyện với chúng nó. Nhưng ông vẫn nhìn chúng nó với một ánh mắt thật khủng khiếp tuy chỉ trong một giây lát nhưng đối với chị em Thảo thật lâu vô tận.
Cuối cùng ông lên tiếng:
– Các con không hề gì chứ?
Cả hai cùng lắc đầu nguầy nguậy, đồng thanh trả lời cha:
– Dạ tụi con không sao cả!
Ông Bình lạnh lùng nói:
– Các con khiến ba thất vọng vô cùng!
– Con xin lỗi ba – Thảo nói. Chúng con biết chúng con không nên làm thế.
Nguyên cố tự bào chữa:
– Chúng con không đụng tới cái gì cả, thật đó thưa ba!
Ông Bình lập lại:
– Ba quá thất vọng vì các con! Quá thất vọng!
Rồi ông ra hiệu cho hai đứa đi lên và ông quay lưng bỏ đi. Nguyên thì thầm với Thảo khi hai chị em bước lên thang lầu:
– Em tưởng ba sẽ la hét chúng mình dữ lắm.
Thảo cũng nói khe khẽ:
– Thật không giống tính ba chút nào cả.
Hai đứa theo cha vào nhà bếp. Ông Bình ra dấu bảo chị em Thảo ngồi xuống ở bàn ăn và ông buông người ngồi trên chiếc ghế đối diện chúng nó. Ông lặng lẽ nhìn hết đứa này rồi nhìn sang đứa kia như là đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy chúng nó. Nét mặt của ông bất động gần như là mặt của một người máy.
Nguyên muốn phá tan bầu không khí nặng nề ấy, hỏi cha:
– Thưa ba, mấy cái cây dưới đó … có …cái gì vậy???
– Ý con muốn nói đến chuyện gì?
– Con muốn nói là …chúng nó kỳ quái quá!
– Ba sẽ giải thích cho các con hiểu tất cả mọi sự.- Ông Bình trả lời một cách máy móc trong khi đôi mắt vẫn không ngừng dò xét hai đứa chúng nó.
Thảo e dè chen vào:
– Chắc là thú vị lắm phải không ba?
Thảo không còn hiểu nổi ba nó nữa. Không hiểu chút nào cả. “Thông thường ba rất thẳng thắn. Nếu có điều gì khiến ông bực dọc, giận dữ thì ông nói thẳng ra ngay. Vậy mà bây giờ tại sao ba có vẻ rất kỳ lạ, rất khép kín và rất …lạnh lùng?”
Trong khi đầu óc của Thảo rối bời với bao nhiêu câu hỏi, ông Bình ngồi dựa ngữa hẳn ra phía sau khiến chiếc ghế như chỉ còn đứng trên sàn bằng hai chân thôi. Ông bình thản nói với hai đứa con:
– Ba đã cấm hai đứa không được xuống dưới kia. Ba tưởng đã nói quá rõ ràng hôm nọ rồi chứ!
Thảo và Nguyên đưa mắt nhìn nhau. Thảo nói:
– Thưa ba, chúng con hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Thấy cha đã dịu lại, Nguyên láu táu nói:
– Nhưng mà ba có thể đưa tụi con xuống dưới đó để giải thích công việc ba đang làm phải không ba?
Thảo cũng háo hức nói:
– Vâng, con cũng rất muốn như vậy đó ba à!
Ông Bình vừa đứng lên vừa trả lời:
– Sẽ có một ngày các con được toại nguyện. Không lâu đâu. Các con đồng ý chứ? Bây giờ ba phải trở xuống dưới ấy để làm việc.
Rồi ông bỏ đi ra, khuất dạng sau cánh cửa ở thang lầu.
Nguyên khẽ nhún vai nhìn chị đang ngồi chống cằm có vẻ tư lự:
– Dường như ba cũng không nhớ việc phải phạt chúng ta nữa!
– Nói tóm lại ba có vẻ gì khác thường lắm!
– Có lẽ ba bị xáo trộn vì vắng mẹ đó mà!
Nói xong Thảo đứng dậy, khẽ đẩy em:
– Thôi, tránh ra. Chị còn phải làm bài nữa.
Nguyên vẫn còn bị ám ảnh bởi chuyện vừa xảy ra:
– Em không thể nào tin mấy cây leo đó trói em được. Tối nay chắc chắn em sẽ bị ác mộng chị Thảo ơi!.
– Em đừng nghĩ tới căn phòng thí nghiệm dưới kia nữa là xong.- Thảo khuyên em, dẫu biết rằng lời khuyên đó thừa thải nhưng Thảo không biết phải nói gì hơn để trấn an em.
Thảo lên phòng riêng, cảm thấy nhớ mẹ vô cùng. Nhưng rồi sau đó trong trí nó lại hiện ra cảnh tượng Nguyên vùng vẫy cố thoát ra những thân cây leo khiến Thảo rùng mình. Thảo lôi tập vở ra, nằm sấp trên giường chuẩn bị học bài. Nhưng nó không tài nào tập trung tư tuởng để học, đầu óc Thảo cứ nghĩ đến những tiếng rên rỉ và nhịp thở của đám thảo mộc dưới kia.
Thảo cố gắng tự nhủ: ” Ít ra thì hai chị em mình cũng không bị ba phạt. Và lần này ba không la hét dữ tợn khiến tụi mình sợ hãi. Thêm vào đó, ba lại hứa sẽ đích thân đưa tụi mình xuống dưới đó để cắt nghĩa việc ba làm nữa.”
Nghĩ như thế nên Thảo cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Nhưng sự nhẹ nhàng thanh thản đó không kéo dài được lâu. Tờ mờ sáng sớm hôm sau, khi Thảo xuống nhà để chuẩn bị buổi ăn sáng, Thảo kinh ngạc thấy cha đã bắt đầu vùi đầu vào công việc ở dưới kia tự bao giờ. Cánh cửa dẫn xuống tầng dưới đóng chặt và thêm vào đó một ổ khoá đã được gắn vào …
Chiều thứ bảy hôm sau … Thảo nằm trên giường nói chuyện điện thoại với mẹ:
– Con lo cho dì Hồng quá!
Bà Bình nói với con bằng một giọng thật mệt mỏi:
– Cuộc giải phẩu vừa rồi không thành công như ý muốn. Các bác sĩ bảo rằng dì con phải chịu đựng một cuộc giải phẩu khác nữa. Nhưng trước tiên phải chờ cho dì lấy lại sức rồi mới tiến hành.
– Như thế có nghĩa là mẹ chưa có thể về ngay được hả mẹ?
Nghe giọng Thảo đượm vẻ buồn rầu, bà Bình phá lên cười:
– Con đừng nói với mẹ rằng …con nhớ mẹ đấy nhé!
– Đúng vậy mẹ à …con nhớ mẹ lắm!
– Ba thế nào? Mẹ có nói chuyện với ba tối hôm qua nhưng mẹ..chỉ nghe được..như tiếng ba rít qua kẽ răng thôi.
Thảo than thở với mẹ dù nó không muốn như vậy:
– Mẹ biết đó, hiếm có dịp tụi con được nói chuyện với ba. Ba có bước lên nhà trên đâu. Suốt ngày ba giam mình dưới kia.
Bà Bình giải thích để an ủi con:
– Tại ba làm việc quá siêng năng. Dưới mắt ba những thí nghiệm của ông là quan trọng bậc nhất.
Thảo giận dỗi kêu lên:
– Hơn cả tụi con hay sao?
Thảo giật mình vì cái giọng đầy nước mắt của nó. Nó hối hận đã khởi đầu chuyện làu bàu lèm bèm cách cư xử của ba cho mẹ biết tuy nó đã rõ rằng mẹ cũng đang lo ngại không ít về chuyện ấy.
– Con phải hiểu hiện tại ba có rất nhiều việc phải chứng minh cho chính ông và cho những người khác. Theo mẹ, ba cố hết sức làm việc ngày đêm để chứng tỏ cho ông Mạnh và ban điều hành trường đại học thấy rằng họ đã dại dột sa thải ba …
– Nhưng trước đây tụi con gần gũi ba nhiều hơn từ lúc ba làm việc tại nhà.
Thảo nghe mẹ nó buông tiếng thở dài như mất kiên nhẫn:
– Thảo, mẹ đã cố gắng giải thích cho con hiểu. Mẹ tưởng con đã tới tuổi phải biết lý lẽ rồi chứ!
Thảo vội nói:
– Con xin lỗi mẹ.
Rồi nó thay đổi đề tài:
– Dạo này lúc nào trên đầu ba cũng sùm sụp chiếc nón lưỡi trai của mấy người chơi đánh banh ….
– Hả? Con muốn nói thằng Nguyên phải không?
– Không phải. Con nói là ba luôn luôn đội nón và không bao giờ bỏ xuống cả.
– Thật sao?
Bà Bình có vẻ rất ngạc nhiên. Thảo cười lớn:
– Tụi con đã phê bình rằng ba có vẻ “khờ khạo” với chiếc nón ấy nhưng ba vẫn cứ đội nó suốt ngày.
Bà Bình cũng bật cười rồi bảo con:
– Có người gọi cửa. Mẹ phải đi đây. Con nhớ cẩn thận mọi việc. Mẹ sẽ gọi lại con sau nhé!
Một tiếng clic khô khan vang lên. Cuộc đàm thoại chấm dứt. Thảo nhìn đăm đăm lên trần nhà, nhìn những bóng cây sau vườn nhảy múa dọi vào nhảy múa trên đó. Thảo thầm nghĩ: “Tội cho mẹ! Mẹ đã có quá nhiều lo lắng vì dì Hồng rồi, tại sao mình lại làu bàu về chuyện của ba nữa. Mình không nên làm như thế!”
Thảo ngồi bật dậy, lắng nghe sự im lặng bao trùm căn nhà. Nguyên đã đi lại nhà bạn. Ba làm việc dưới kia, dĩ nhiên sau khi đã khóa cửa cẩn thận. Thảo định nhấc điện thoại gọi Kim cho đỡ buồn chán nhưng nó cảm thấy đói, vội vã ra khỏi phòng, xuống nhà bếp tìm thức ăn.
Khi đứng trước ngưỡng cửa vào nhà bếp, Thảo hơi ngạc nhiên khi thấy cha đã có mặt trong đó, trước bồn rửa chén, lưng quay về phía nó.Thảo định lên tiếng chào cha nhưng ngưng lại. Thảo tò mò muốn biết ba nó đang làm gì?
Nép mình sát tường, Thảo theo dõi từng cử chỉ của ông Bình. Dường như ông đang ăn một thứ gì. Một tay ông giữ lấy cái túi nhỏ đang đặt trên quày bếp gần bồn rửa chén, tay kia cho vào túi, vốc từng nắm sền sệt giống như bùn bỏ vào miệng.
Ông nhóc nhách nhai và ngấu nghiến nuốt rồi lại cho tay vào túi vốc thêm nắm nữa cho vào miệng ngốn. Nhìn ông ăn, Thảo ngạc nhiên:
“Ba ăn thứ gì vậy kìa? Ba không bao giờ ăn cơm chung với Nguyên và mình. Ba cứ viện lý do là không cảm thấy đói. Nhưng sự thật trước mắt cho thấy rằng ba rất đói! Ba ăn như thể sắp chết vì đói!”
Thoáng một chốc ông Bình đã ăn xong. Ông vò cái túi, quăng vào thùng rác dưới bồn rửa chén. Rồi ông vừa lau hai bàn tay nhớp nhúa vào chiếc áo choàng trắng của ông vừa bước ra khỏi bếp hướng về lối đi xuống tầng dưới.
Thảo không dám thở mạnh, nhón gót đi lui lại về hướng phòng khách. Nó nghe tiếng cánh cửa đóng lại và âm thanh của ổ khoá được khoá lại cẩn thận.
Chờ một lúc để chắc chắn ông Bình đã ở dưới phòng thí nghiệm, Thảo vội vã vào nhà bếp. Nó phải biết thứ gì đã khiến ba nó ăn một cách ngon lành, ngấu nghiến như vậy.
Thảo lục lọi trong thùng rác dưới bồn rửa chén và lôi ra cái túi nhàu nát.
Vừa đọc xong cái nhãn hiệu in trên chiếc túi, Thảo cảm thấy như bị nghẹt thở …
Ba nó đã ăn một thứ phân bón cho cây..
– 8 –
Cổ họng Thảo như bị bóp nghẹt lại. Môi miệng khô khốc. Thảo dán mắt nhìn cái túi phân bón vừa bị Thảo quăng xuống sàn vì kinh hoàng. Thảo đã nôn oẹ tận mật xanh mật vàng và không tài nào xua đi hình ảnh khủng khiếp vừa rồi. Làm sao mà ba nó có thể ăn được “thứ ấy”. Nói đúng ra, không thể dùng chữ “ăn” được. Phải nói là ba nó nhét những thứ ấy vào miệng và nuốt trợn trạo từng miếng thật lớn như là ông thích món ấy lắm, như là ông cần món ấy lắm!
Thảo nghĩ:
“Có thể là đây là một phần cần thiết phải làm nằm trong thí nghiệm của ba! Nhưng loại thí nghiệm gì đây? Ba muốn chứng minh điều gì về những thứ cây kỳ quái mà ba đã tạo ra dưới kia?”
Mùi phân bón chua chua bốc ra từ cái túi. Thảo lại cảm thấy buồn nôn khi tưởng tượng đến mùi vị cái món mà người cha thân yêu của nó ngốn vào miệng. Thảo hít một hơi dài rồi nín thở nhặt cái túi lên, vo tròn lại và quăng vào thùng rác. Chợt một bàn tay của ai nắm lấy vai Thảo. Thảo hốt hoảng quay lại và kêu lên vui mừng khi thấy Nguyên:
– Nguyên!
– Em về rồi. Hôm nay chị em mình có gì để ăn trưa vậy chị? – Nguyên tươi cười hỏi Thảo.
Sau khi đã làm xong cho Nguyên một ổ bánh mì, Thảo thuật lại cho em nghe những điều trông thấy lúc nãy. Nguyên cười lăn lộn. Thảo cau có nói:
– Không phải chuyện đùa đâu Nguyên. Ba ăn phân bón thật đấy.
Nguyên càng cười to. Thảo bực dọc đấm vào vai Nguyên thật mạnh làm rơi ổ bánh mì Nguyên đang ăn xuống đất.
– Chị xin lỗi. Nhưng chị không thấy có gì vui để em phải cười như thế. Chuyện rất trầm trọng, em không cảm thấy điều gì cả hay sao? Ba đã thay đổi, thay đổi rất nhiều. Nhất là ngay sau khi mẹ đi khỏi nhà, ba càng ở dưới kia nhiều hơn …
Nguyên ngắt lời chị:
– Thì chính là vì mẹ không có ở nhà đấy mà!
Thảo không thèm để ý đến lời Nguyên nói, Thảo vẫn tiếp tục đưa ra nhận xét của nó:
– … ba lúc nào cũng khép kín, lặng lẽ và lạnh nhạt với chúng ta. Quan trọng hơn nữa là tiếng ba nói dường như không được phát âm như tiếng của con người ….Trước đây ba hay nói chuyện tiếu lâm và thường hỏi han về bài vở của chúng ta. Ba cũng không còn châm chọc gọi chị là Cô Công Chúa hay Cây Sậy nữa …
Nguyên ngắt lời:
– Chính chị không thích ba gọi chị như thế mà.
– Chị biết … nhưng đó chỉ là một thí dụ thôi.
– Thế thì, chị muốn nói điều chi? Chị muốn nói rằng ba mình đã biến thành loài cây cỏ? Hay chị muốn nói ba đã hoàn toàn trở nên quái đãn?
– Chị … chị không biết nữa – Thảo cọc cằn trả lời – Chị chỉ biết là khi nhìn thấy ba ngốn mớ phân bón gớm ghiếc ấy vào miệng thì chị có một ý nghĩ khủng khiếp là ba đang biến thành một cái cây.
Nguyên nhảy dựng lên, mắt nhắm kín lại, hai tay đưa thẳng ra phía trước và nhảy cà tưng quanh nhà bếp giống như những xác chết đang được các ông thầy pháp dẫn đường. Nó cố đổi giọng ồm ồm để nhát Thảo:
– Ta biến thành cái cây biết nói, biết đi rồi đây!
Thảo khoanh tay trước ngực, nhìn Nguyên đang làm trò hề, rồi hét lên:
– Em làm trò nầy không vui chút nào cả!
Nguyên vẫn không ngưng, lao về phía Thảo như chực bóp cổ Thảo. Thảo lại hét lên nữa:
– Nguyên! Dừng tay ngay!
Nguyên lui lại, cười:
– Được rồi, nhưng phải với một điều kiện!
– Điều kiện gì?
– Chị phải làm cho em một ổ bánh mì khác!
Trưa thứ hai, sau khi tan trường, Thảo và Nguyên đến nhà Kim chơi ném dĩa. Gió hây hây thổi nên không đủ sức làm tan đi nhiệt độ nóng bức hôm ấy. Trên bầu trời xanh lác đác vài cụm mây trắng lững lờ bay …
Kim quăng cái dĩa bằng nhựa lên thật cao, nó vụt qua đầu Nguyên rồi rớt xuống trong bụi sả. Nguyên chạy theo để luợm cái dĩa lại, nó té xuống vì vấp phải cái vòi nước của hệ thống tưới cây ngầm trong sân cỏ. Hai đứa con gái cười rộ lên chế nhạo Nguyên.
Bỗng Kim hỏi Thảo:
– Làm sao chịu được khi cha mình trở thành một nhà khoa học điên dại phải không Thảo?
– Cái gì? – Thảo không chắc chắn nó nghe rõ ràng câu hỏi của Kim.
Sau đó như đã hiểu ra, Thảo bực dọc cãi lại:
– Không phải vì ba tao thực hiện những thí nghiệm kỳ lạ mà chúng ta lại kết luận rằng ông điên khùng..
Kim tiếp tục nói với một vẻ mặt rất nghiêm trang:
– “Kỳ lạ”, đúng là chữ đó. Tao đã bị ác mộng đêm hôm kia chỉ vì mấy cái cây khủng khiếp ở dưới phòng thí nghiệm của ba mầy. Tao thấy chúng nó khóc lóc và muốn sờ vào người tao nữa.
– Tao rất ân hận vì chuyện hôm ấy – Thảo nói bằng một giọng hết sức chân thành – Tao cũng nằm thấy ác mộng như mầy vậy Kim ạ!
Vừa ném trả cái dĩa nhựa do Nguyên ném tới, Kim nói:
– Tối hôm nọ tao nghe ba tao nói chuyện về ba mày…
Thảo giật mình lo lắng:
– Mày không thuật lại cho ba mày chuyện xảy ra trong phòng thí nghiệm của ba tao chứ?
Kim lắc đầu trả lời:
– Dĩ nhiên là không! Ba tao tiết lộ rằng viện đại học sa thải ba mày vì các cuộc thí nghiệm của ông đã hoàn toàn thất bại, họ yêu cầu ba mày ngưng lại tất cả nhưng ba mày vẫn khăng khăng muốn tiếp tục.
– Như vậy có nghĩ là gi?
– Tao nghe nói là ông viện trưởng cùng ban giám đốc viện đại học không cho phép ba mày tiếp tục làm thí nghiệm nữa nhưng ba mày không muốn nghe theo. Ông nói rằng ông không thể ngưng được. Chính ba tao đã nghe ba mày nói như vậy.
Thảo hoàn toàn không hề biết chuyện Kim vừa kể. Mặc dù điều tiết lộ ấy khiến Thảo rất buồn nhưng Thảo hiểu rằng đó là sự thật.
Kim tiếp tục câu chuyện:
– Tao cảm thấy trong phòng thí nghiệm của ba mày đã xảy ra một việc gì đó không đơn giản. Theo tao thì có một người bị thương nặng hoặc bị giết chết được giấu ở đó.
Lần này thì Thảo cực lực phản đối:
– Không thể nào có chuyện ấy! Mày nói bậy!
Kim xua tay:
– Thôi được, có thể là tao tưởng tượng quá xa. Nhưng chuyện ba tao nói chắc chắn là sự thật.
Đột nhiên Thảo thấy rất cần phải bảo vệ, bênh vực cho ba nó không cần biết tại sao:
– Cho dù là ba tao không chịu ngưng những thí nghiệm đã thất bại thì cũng không có nghĩa là ba tao trở thành người điên như mày nghĩ.
Kim hất mạnh mái tóc dài của nó ra phía sau, giận dỗi nói:
– Tao chỉ thuật lại những điều tao nghe được. Mày không cần phải nói với tao bằng giọng điệu đó.
Hai đứa chấm dứt không bàn gì thêm về ông Bình. Chúng nó đổi sang chuyện mấy đứa bạn cùng trường, cùng lớp.
Vài phút sau, Thảo đứng lên gọi Nguyên:
– Nguyên ơi, tới giờ về nhà rồi!
Nguyên nhặt cái dĩa nhựa đang nằm trên bãi cỏ và chạy trước về nhà. Thảo vẩy tay tạm biệt Kim, nói:
– Lát nữa tao sẽ điện thoại cho mày, Kim nhé!
Hai chị em Thảo về đến nhà rất ngạc nhiên khi thấy ông Bình ở trong sân. Ông đang chăm chú nhìn mấy chùm bông hồng trên giàn hoa. Vừa thấy cha, Nguyên ném chiếc dĩa về hướng ông:
– Ba, chụp lấy nè ba!
Ông Bình từ từ quay lại. Cái dĩa bay đến chạm vào đầu ông làm rơi chiếc nón lưỡi trai trên đầu ông xuống đất. Với vẻ cực kỳ hoảng hốt, ông vội vàng dùng hai bàn tay che lấy đầu.
Nhưng đã quá muộn…
Thảo và Nguyên cùng buông tiếng la kinh ngạc khi nhìn thấy đầu của cha chúng nó.
Thoạt tiên, Thảo ngỡ rằng tóc của ông được “nhuộm” màu xanh lá cây. Nhưng khi nhìn kỹ lại, Thảo kinh hoàng nhận thấy đó không phải là những sợi tóc mọc từ da đầu của ông Bình: Ông không còn cọng tóc nào cả… Chúng nó đã rụng hết rồi!
Trên đầu ông Bình bây giờ toàn là những lá cây màu xanh bóng mọc lên từ bộ xương sọ của ông.