Sơn Tinh Thủy Tinh hay Sơn Thần Thủy Quái là tên gọi của một truyền thuyết của văn hóa Việt Nam. Câu chuyện kể về cuộc chiến giữa Sơn Tinh và Thủy Tinh khi tranh giành nàng Mỵ Nương con gái của Hùng Duệ Vương. Câu chuyện mang yếu tố thần thoại và quỷ dị, nhưng vẫn thường là đề tài bất tận trong thi ca và nghệ thuật của Việt Nam.
Trong văn học trung đại Việt Nam, Sơn Tinh thường được gọi là Tản Viên Sơn Thánh, do Sơn Tinh ngự trị trên núi Tản Viên (nay gọi là núi Ba Vì). Cùng thienduongtruyen đọc lại câu truyện cổ tích rất được yêu thích này.
Nội Dung
Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái tên gọi là Mỵ Nương, sắc đẹp tuyệt trần. Mỵ Nương được vua cha yêu thương rất mực. Nhà vua muốn kén cho nàng một người chồng thật xứng đáng.
Một hôm có hai chàng trai đến, xin ra mắt nhà vua để cầu hôn. Một người ở vùng núi Ba Vì, tuấn tú và tài giỏi khác thường: chỉ tay về phía đông, phía đông biến thành đồng lúa xanh, chỉ tay về phía tây, phía tây mọc lên hàng dãy núi. Nhân dân trong vùng gọi chàng là Sơn Tinh. Còn một người ở mãi tận miền biển Đông tài giỏi cũng không kém: gọi gió, gió đến, hò ma, ma tới – Chàng này tên gọi là Thủy Tinh.
Một người là chúa của miền non cao, một người là chúa của vùng nước thẳm, cả hai đều xứng đáng làm rể vua Hùng cả. Hùng Vương băn khoăn không biết nhận lời ai, từ chối ai. Nhà vua cho mời các quan lạc hầu vào bàn mà vẫn không tìm được kế hay. Cuối cùng, Hùng Vương phán rằng:
– Hai người đều vừa ý ta cả, nhưng ta chỉ có một người con gái, biết gả cho người nào? Ngày mai, nếu ai đem đồ sính lễ đến đây trước: một trăm ván cơm nếp, hai trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, thì được rước dâu về.
Sáng sớm hôm sau, Sơn Tinh đã đem đầy đủ lễ vật đến trước và được phép đưa dâu về núi. Thủy Tinh đến sau, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo, một hai đòi cướp lại Mỵ Nương.
Thủy Tinh hô ma, gọi gió, làm thành dông bão đùng đùng rung chuyển cả đất trời, dâng nước sông lên cuồn cuộn tiến đánh Sơn Tinh. Nước ngập lúa, ngập đồng rồi ngập nhà, ngập cửa.
Sơn Tinh không hề nao núng, dùng phép màu bốc từng quả đồi, di từng dãy núi chặn đứng dòng nước lũ. Nước dâng lên cao bao nhiêu, Sơn Tinh lại làm cho đồi, núi mọc cao lên bấy nhiêu. Hai bên đánh nhau ròng rã mấy tháng trời liền, cuối cùng Thủy Tinh đuối sức phải rút quân về.
Từ đó, oán ngày càng thêm nặng, thù ngày càng thêm sâu, không năm nào Thủy Tinh không làm mưa làm bão, dâng nước lên đánh Sơn Tinh và lần nào Thủy Tinh cũng thua, phải bỏ chạy.
Hùng Vương thứ mười tám có một người con gái tên là Mị Nương, người mẫu như hoa, tính nết hiền dịu. Vua Hùng muốn kén cho nàng một người chồng xứng danh. Đến cầu hôn có hai vị thần tài giỏi ngang nhau, đều xứng làm rể Vua Hùng .Một người là Sơn Tinh – chúa vùng non cao. Một người là Thuỷ Tinh – chúa vùng nước thẳm. Để lựa chọn được chàng rể xứng danh, Vua Hùng bèn đặt ra điều kiện kèm theo : ” Ngày mai ai mang lễ vật gồm : Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi đến trước thi ta sẽ gả con gái cho ” .Hôm sau, Sơn Tinh mang lễ vật đến trước, cưới được Mị Nương. Thuỷ Tinh đến sau, không lấy được vợ, đùng đùng nổi giận, đem quân đuổi theo đòi cướp Mị Nương. Thần hô mưa gọi gió, dâng nước sông lên cuồn cuộn làm cho thành Phong Châu ngập chìm trong nuớc. Sơn Tinh không hề nao núng. Thần dùng phép bốc từng quả đồi, dời tùng dãy núi, đắp thành dựng luỹ, ngăn ngừa dòng lũ. Hai bên đánh nhau kịch liệt. Cuối cùng Thuỷ Tinh đuối sức phải chịu thua .Từ đó, oán nặng thù sâu, hàng năm Thủy Tinh vẫn làm mưa gió, bão lụt, dâng nước đánh Sơn Tinh nhưng năm nào cũng mang thất bại quay trở lại.
Ta là Hùng Vương đời thứ mười tám. Ta có một người con gái gọi là Mị Nương, người mẫu như hoa, tính tình lại hiền dịu nên ta rất mực yêu thương, chiều chuộng. Khi Mị Nương đã đến tuổi cập kê, ta muốn kén cho con một chàng rể thật xứng danh. Vì vậy, ta đã cho người đi loan báo khắp nơi, mong tìm được chàng rể vừa lòng.
Chẳng bao lâu sau đã có hai chàng trai đến cầu hôn. Ai cũng mang cốt cách phi phàm, không giống người thường. Trong bụng ta đã có phần vừa lòng lắm. Một ngưòi tự xưng là Sơn Tinh, tướng mạo khôi ngô, hình dáng hùng dũng và oai phong. Sơn Tinh mặc áo bằng da hổ trắng, vai mang cung tên, tay cầm rìu lớn, giọng nói oang oang.
Người này tài phép cao ráo: vẫy tay về phía đông, phía đông lập tức nổi lên nhiều cồn bãi ; vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy núi đồi. Ta và triều thần ai nấy đều khâm phục rất là. Người thứ hai cũng hùng dũng không kém. Người đó tự xưng là Thủy Tinh, sống ở miền nước thẳm. Sơn Tinh có thân hình to lớn, tóc xanh, xoăn tít. Vị chúa vùng nước thẳm khoác trên mình bộ giáp bằng vảy cá, sáng lóng lánh dưới ánh mặt trời. Tay cầm một thanh mâu lớn, cao hơn trượng. Khi thanh mâu vừa đuợc vung lên thì ờ đâu kéo đến một luồng gió mạnh kèm theo mây đen và chỉ một lát sau, mưa trút xuống ào ào, khiến tất thảy đều kinh sợ.
Cả hai người đều tài năng, đều xứng danh làm rể ta. Nhưng ta chỉ có một người con gài, biết nhận lời ai, khước từ ai. Suy nghĩ đắn đo mãi không được, ta bèn triệu những Lạc hầu, Lạc tướng vào tranh luận. Sau khi luận bàn xong xuôi, ta phán như sau
– Cả hai Ngài đều vừa lòng ta. Song ta chi có một người con gái, biết gả cho ai giờ đây ? Thôi thì ngày mai, ai đem sính lễ đến truớc, ta sẽ gả con gái cho người đó.
Sơn Tinh và Thủy Tinh đều chấp thuận đồng ý với quyết định hành động của ta. Hai chàng còn hỏi ta lễ vật gồm những gì. Suy nghĩ hồi lâu, sau cuối vì có phần ưng Sơn Tinh hơn nên lễ vật ta đưa ra gồm toàn những thứ hoàn toàn có thể thuận tiện tìm thấy ở trên cạn : “ Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao, mỗi thứ một đôi. ”Quả thực, trời không phụ lòng người. Sáng tinh mơ hôm sau, khi ta còn đang yên giấc, Sơn Tinh đã đem lễ vật đến trước điện. Lễ vật đã đầy đũ, ta được cho phép Sơn Tinh rước Mị Nương về núi. Đoàn rước dâu vừa đi được một đoạn thì Thuỷ Tinh đem lễ vật đến.
Nghe tin ta đã gả Mị Nương cho Sơn Tinh, Thủy Tinh điên cuồng tức giận, đem quân đuổi theo. Ta không hề khuyên giải được nên cho người phi ngựa khẩn cấp báo tin cho Sơn Tinh. Nghe tin, Sơn Tinh không hề nao núng mà còn động viên để ta yên tâm. Nhưng lòng la như có lửa đốt khi nghĩ lại ánh mắt đỏ ngầu, tiếng thét tàn ác của Thuỷ Tinh lúc nghe tin mình đến trễ, không cưới được vợ. Cùng lúc đó, từ phía hoàng cung, ta lại nhìn thấy những vầng mây đen cùng những cơn cuồng phong đang ùn ùn kéo tới chỉ chờ đón nhấn chìm thành Phong Châu của ta trong biển nước.
Một dự cảm không lành ngập tràn trong lòng ta. Quả thật, điều ta thấp thỏm đã xảy ra .Thuỷ Tinh hô mưa, gọi gió, dâng nước làm ngập nhà cửa, làng mạc. Thành Phong Châu từ từ ngập chìm trong nước. Ta và triều thần tìm mọi cách đưa người dân lên núi cao lánh nạn mà trong lòng vần không nguôi lo ngại cho vợ chồng Mị Nương. May thay, trước những đòn tiến công kinh hoàng của Thủy Tinh, Sơn Tinh cũng không hề thua kém, một tay bốc từng quả đồi, một tay dời từng dãy núi, ngăn ngừa dòng nước dữ. Binh tôm, tướng cá của Thuỷ Tinh kéo đến đâu đều bị mãnh hổ và voi trắng hạ gục đến đấy.
Nước dâng cao lên bao nhiêu thi đồi núi cao lên bấy nhiêu. Trận đánh ngày càng gay go ác liệt. Cuối cùng, Thủy Tinh đuối sức, đành rút quân về trong nhục nhã ê chề .Từ đó, oán nặng thù sâu, hàng năm Thuỷ Tinh lại dâng nước đánh Sơn Tinh. Vào những ngày ấy, ta và những Lạc hầu, Lạc tướng góp sức cùng Sơn Tinh, mong chàng giành thắng lợi, mang lại bình yên cho muôn dân. Quả là như vậy, năm nào Sơn Tinh cũng giành thắng lợi, Thuỷ Tinh đánh mãi, mỏi mệt lại rút quân về. Nhưng sau bao lần thất bại mà Thuỷ Tinh vẫn không thôi ý chí báo thù, đúng như câu ca dao :“ Núi cao sông hãy còn dài Năm năm báo thù, đời đời đánh ghen ”
Ta là Sơn Tinh, vị thần trị vì ở vùng núi Tản Viên. Hôm nay, nhìn lại cảnh bình yên của quốc gia, ta lại nhớ đến lần cầu hôn nàng Mị Châu xinh đẹp, vợ của ta giờ đây. Ta lại nhớ đến đại chiến quyết liệt với Thủy Tinh với những khó khăn vất vả, thử thách .Câu chuyện mở màn từ lời kén rể của vua Hùng thứ 18. Vua Hùng có người con gái Mị Nương, xinh đẹp, nết na, nên muốn tìm cho nàng người chồng xứng danh. Lúc ấy, ta nghe khắp thành Phong Châu dân chúng đều rối loạn buôn chuyện, ai sẽ là phò mã. Ta đem lòng hâm mộ nàng Mị Nương từ lâu, nên thấy đây là thời cơ hiếm có để hỏi nàng làm vợ. Ta tức tốc đến thành Phong Châu. Lúc ra đời nhà vua, trong tổng thể những đối thủ cạnh tranh, ta thấy có chàng Thủy Tinh tướng mạo khôi ngô, có tài năng. Nếu ta có tài vẫy tay về phía đông, phía đông nổi cồn bãi, vẫy tay về phía tây, phía tây mọc lên từng dãy đồi thì chàng lại có tài gọi gió, gió đến, hô mưa, mưa về. Nhà vua phân vân, không biết chọn ai cho con gái, nên đã gọi những quan tướng và họp mặt. Sau thời hạn tâm lý khá lâu, ở đầu cuối nhà vua đưa ra quyết định hành động : “ Sáng mai, ai mang sính lễ đến trước sẽ được lấy công chúa ”. Ta và Thủy Tinh đồng thanh hỏi nhà vua : “ Dạ, bẩm sính lễ gồm những gì ? ”. Vua Hùng uy nghi vấn đáp : “ Một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, vơi chín ngà, gà chín cựa, ngựa chín hồng mao mồi thứ một đôi. ”Nghe xong những lễ vật vua nhu yếu, ta thở phào nhẹ nhõm vì tổng thể đều là sản vật trên rừng dễ tìm kiếm. Ta cáo biệt nhà vua, rồi nhanh gọn quay trở lại, tức tốc sai quân đi tìm đủ sính lễ. Sáng hôm sau, cả thành Phong Châu còn chìm trong mờ sương, ta đã mang không thiếu lễ vật đến rồi xin vua Hùng đón nàng Mị Nương núi Tản. Ta rời đi không bao lâu, thì đoàn tùy tùng phía sau bỗng dưng cấp báo, vì thấy phía sau nổi lên giông tố, bão bùng cây cối nghiêng ngả. Thấy có sự bất bình, ta liền hóa phép thuật xem có chuyện gì xảy ra. Ta bay lên trên đỉnh núi cao nhìn xuống, thấy Thủy Tinh đùng đùng nổi giận đang hô mưa gọi gió vận động và di chuyển về phía núi Tản Viên. Vậy là Thủy Tinh đến sau, không lấy được vợ nên tức giận đuổi theo ta trả thù. Ta nhanh gọn hóa phép, bốc từng ngọn đồi chuyển dời từng ngọn núi để chặn dòng nước lũ của Thủy Tinh. Trận chiến càng về sau, càng quyết liệt cả thành Phong Châu chìm trong biển nước, ta sai quân cho di rời người dân lên chỗ cao. Sức chiến đấu của Thủy Tinh, về sau yếu đi, còn ta không hề nao núng. Thủy Tinh kiệt sức, không hề cầm cự lại được bèn rút quân về .
Nhiều năm sau, Thủy Tinh vẫn ôm mối hận trong lòng nên vẫn dâng nước khiêu chiến với ta nhưng đều thất bại. Người dân thành Phong Châu đời này qua đời khác rút ra được nhiều bài học để chống lại những lần Thủy Tinh nổi giận, để cuộc sống yên bình, hạnh phúc.
Nguồn tham khảo: https://vi.wikipedia.org/wiki/Sơn_Tinh_–_Thủy_Tinh