Buổi sáng tỉnh dậy đã khá muộn, cơn mưa to đêm qua đã tạnh từ lâu, nhưng những nhánh chi trinh đằng leo ngoài cửa sổ vẫn còn đọng những hạt nước. Sau một đêm được nước mưa tưới tắn, chúng càng trở nên dồi dào sức sống. Đáng tiếc, những nhành Chi trinh đằng không biết được rằng, qua mấy hôm nữa, sinh mệnh của chúng sẽ kết thúc cùng với ngôi nhà cổ này.
Xuống dưới tầng hai tôi mới phát hiện ra Tiểu Sảnh đã đi làm rồi, nhưng cô ấy vẫn để cho tôi một phần điểm tâm. Ăn xong bữa sáng, tôi lượn một vòng từ tầng trên xuống tầng dưới, tuy điện đã cắt rồi nhưng nước vẫn chưa bị cắt, mấy ngày cuối chắc là vẫn có thể gắng trụ được.
Do không có điện, bữa trưa của tôi đành phải ra ngoài ăn. Nhưng so với bữa cơm tối qua Tiểu Sảnh nấu, bữa trưa này quả thực còn khó ăn hơn thức ăn của heo.
Buổi chiều không có việc gì làm, tôi đọc sách trong phòng một lúc, nhưng chỉ cần nhớ tới những cảnh tượng xảy ra trong căn phòng này tối qua, tôi thực sự chẳng có tâm trí đâu mà đọc nữa. Mãi tới sẩm tối, trong lúc tôi đang chuẩn bị ra ngoài ăn tối thì Tiểu Sảnh lại về sớm.
Tiểu Sảnh mặc một chiếc váy ngắn, tóc hơi ươn ướt, trên người tỏa ra mùi nước gội đầu thơm mát. Nhưng càng hấp dẫn tôi hơn chính là đồ ăn nhanh Kentucky, cô ấy xách trên tay. Cho dù từ trước tới nay tôi vốn rất ghét ăn đồ ăn nhanh kiểu tây, nhưng trong thời khắc đặc biệt n ày, được ăn Kentucky quả là khá ổn.
Khi trời đã tối hẳn, chúng tôi thắp nến, tôi bất giác tự chọc ghẹo: “Cùng nhau ăn cơm dưới ánh nến, cái này chỉ được phục vụ trong nhà hàng cao cấp thôi đấy”.
Khi tôi coi như bên cạnh chẳng có ai ăn hết sạch phần đùi gà của mình, thì Tiểu Sảnh hầu như không động gì đến. Tôi quệt dầu trên miệng nói: “Tiểu Sảnh, em có thể ăn chút không, Bồ Tùng Linh tiên sinh đâu có viết về chuyện Nhiếp Tiểu Sảnh nhịn ăn giảm béo đâu”.
Nhưng cô ấy lạnh nhạt đáp: “Bởi vì Nhiếp Tiểu Sảnh vốn dĩ không giống người thường mà”.
Sau khi thu dọn bữa tối sạch sẽ, Tiểu Sảnh bỗng hỏi nhỏ tôi: “Đêm qua… tại sao anh không ở lại?”
“Cái này à…” Tôi cười bối rối nói: “Anh thấy em đã ngủ say rồi, tất nhiên không cần người bên cạnh nữa”.
Tiểu Sảnh không nói gì, chỉ hít một hơi thật sâu, ánh mắt cô ấy dường như còn giấu điều gì đó nhưng lại lảng tránh ánh mắt tôi.
Trầm ngâm dưới ánh nến hồi lâu, cô ấy đột nhiên lại nói chuyện: “Lần trước anh từng nói, anh lấy từ chỗ mấy sinh viên tới Hoang thôn kia rất nhiều đồ ngọc cổ đại”.
“Hỏi cái này làm gì?” Tôi có chút thấp thỏm bất an trả lời, “Những đồ ngọc đó lấy từ lòng đất Hoang thôn lên, giống như chiếc nhẫn đang trên tay anh”.
“Chúng thật sự có năm nghìn năm lịch sử sao?”
“Chuyên gia đều giám định qua rồi, chắc là vậy”.
“Có thể cho em xem không?” Cô ấy bước tới trước mặt tôi, nhìn vào mắt tôi nói, “Chỉ là xem thôi mà, không động gì đến đồ của anh đâu”.
Không, tôi làm sao có thể từ chối yêu cầu nhỏ nhoi đó của cô ấy chứ? Tôi gật đầu: “Được, chỉ cần lúc xem cẩn thận chút, nhất định không được làm hỏng những bảo bối này, càng không được để lộ tin tức về chúng ra ngoài”.
“Cái này em đương nhiên biết rồi. Hơn nữa, trừ anh ra, em cũng không có bạn nào khác”.
Tôi gật đầu, cầm lấy hai chiếc đèn pin, tôi và Tiểu Sảnh mỗi người một chiếc rồi đi lên tầng ba.
Bước lên cầu thang xoắn ốc tối om, Tiểu Sảnh theo sau bám chặt lấy tôi, ánh đèn pin của tôi mở đường, chúng tôi tới căn phòng cuối cùng trong hành lang trên tầng ba.
Tôi đã để lại đây một chiếc cầu thang, vừa vặn gác vào lỗ hổng trên trần nhà. Tôi dùng đèn pin doi lên trên nói: “Phải từ đây leo lên, em có sợ không?”
Gan cô ấy to hơn tối qua nhiều: “Không sợ”.
Tôi gật đầu, một tay nắm lấy đènpin, một tay vịn cầu thang, khó khăn lắm mới chui được vào căn gác xép. Sau đó, Tiểu Sảnh cũng theo sau leo lên trên đó, tôi nắm chặt tay cô ấy, tiện thể kéo luôn cô ấy lên.
Căn gác tối tăm ngập tràn không khí đáng sợ, cửa sổ đã bị Chi trinh đằng che kín, một ánh trăng cũng không lọt được vào. Tôi chỉ còn cách dùng đèn pin quét một vòng, mãi lâu sau mới tìm thấy chiếc cặp đựng đồ ngọc, cảm giác thật khó hiểu, giống như đang đào trộm mộ vậy.
Trong phạm vi ánh đèn thu hẹp lại, tôi vất vả mở chiếc cặp ra, cẩn thận rón rén lấy ra từng đồ ngọc trong đó: ngọc hổ phách, ngọc bích, búa ngọc, rùa ngọc và dao găm ngọc. Ánh đèn pin rọi vào những bảo bối này, bề mặt đồ ngọc tỏa ra ánh sáng phản quang kỳ dị, Tiểu Sảnh vuốt nhẹ lên ngọc hổ phách, tay cô ấy bắt đầu run rẩy.
Tôi nhìn lại xung quanh đang tối đen như trong địa cung, bỗng nhiên nhớ tới bốn sinh viên hoặc là đã chết, hoặc là mất tích, hoặc là thần kinh. Khi họ vào địa cung thần bí trong lòng đất tại Hoang thôn, lúc đối diện với những đồ ngọc này, chắc là cũng có cảm giác tương tự.
Tiểu Sảnh bỗng thở dài nói: “Bây giờ em tin rồi, chúng thực sự là đồ ngọc của năm nghìn năm trước”.
“Tại sao?”
“Bởi vì cảm giác trên tay em”. Cô ấy chuyển đồ ngọc sang tay bên kia, lùi lại một bước nói, “Đúng, khi tay em chạm vào những đồ ngọc này, em thực sự cảm nhận được tuổi của chúng”.
“Đây chính là giác quan thứ sáu của phụ nữ?”
“Có lẽ vậy, anh nhanh cất chúng đi, bảo bối năm nghìn năm trước, em không dám chạm vào nữa đâu”.
Tôi gật đầu, lại lấy báo cũ và bọt xốp bọc chúng lại, cất những đồ ngọc này vào trong cặp.
Sau đó, tôi kéo tay Tiểu Sảnh nói: “Đợi đã, anh còn cho em xem mấy thứ nữa”.
Dưới ánh sáng đèn pin, tôi tìm thấy chiếc bàn trang điểm, thì thầm nói: “Đây là bàn trang điểm trước đây của Nhược Vân”.
“Sao không có gương?”, cô ấy không nhìn rõ khung gương trong bóng tối.
“Bị vỡ lâu rồi.”
Bỗng nhiên, Tiểu Sảnh hiểu ý nói: “Giống như đêm qua, cô ấy và chồng”.
“Đúng, một tấm gương bị vỡ, sao có thể liền lại được?”
Nói xong, tôi mở hai ngăn kéo phía dưới, lấy ra những bức ảnh cũ của Nhược Vân và gia đình Âu Dương cùng với hai quyển sách của Trương Ái Linh. Dưới ánh đèn pin mù mờ, Tiểu Sảnh từ từ lật những tấm ảnh và trang sách, nhìn khuôn mặt cua Nhược Vân trong ảnh, cô ấy buồn bã nói: “Cám ơn anh, cám ơn anh đã cho em thấy những thứ này, dường như em có thể hít thở hương trên người cô ấy rồi”.
“Đúng thế, anh cũng có cảm giác như vậy”.
“Không, cảm giác của anh và của em không giống nhau. Bởi vì em là phụ nữ, chỉ có phụ nữ mới cảm nhận được nỗi đâu của Nhược Vân… Trước khi cô ấy gả cho nhà Âu Dương, nhất định là một cô gái có rất nhiều hoài bão, cô ấy vì tình yêu sâu đậm với chàng trai Âu Dương khôi ngô tuấn tú mới hy sinh bản thân gả vào chiếc cũi nhốt tù này”.
“Em bảo quán trọ Hoang thôn là cũi nhốt tù?”
“Lẽ nào không phải sao? Gia đình Âu Dương bảo thủ và khép kín nhường vậy, cho dù là họ dọn tới Thượng Hải đi chăng nữa cũng không dọn theo cả ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ ở Hoang thôn. Đúng, ngôi nhà này đã biến thành Tiến Sỹ Đệ, bởi vậy mới lấy tên là quán trọ Hoang thôn, chẳng qua là dựng lại một Hoang thôn thu nhỏ trên đất Thượng Hải mà thôi”.
Cô ấy thực sự nói rất có lý, tôi cũng gật đầu nói: “Gả vào nhà Âu Dương cũng đồng nghĩa với việc mất đi tự do, bị giam cầm trong Hoang thôn thu nhỏ?”
“Đúng, sau khi Nhược Vân gả vào quán trọ Hoang thôn, nhất định đã trải qua rất nhiều đau khổ, nhưng cô ấy không muốn biểu hiện ra ngoài, đành phải thông qua ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, thông qua những trang sách của Trương Ái Linh”.
Tiểu Sảnh lại thở dài, sau đó đem tất cả số ánh cũ này cùng sách để lại vào ngăn kéo.
“Được rồi, chúng ta đi thôi”. Tôi nhẹ nhàng kéo cô ấy đi tới đầu bên kia của căn gác, bỗng nhiên ánh đèn soi vào một bóng đen cao to.
“Đó là cái gì?” Tiểu Sảnh lập tức vồ lấy tay tôi.
Tôi cẩn thận nhìn xem mới thốt lên được nói: “Không có gì, là cái tủ quần áo”.
“Tủ quần áo? Bên trong có quần áo của Nhược Vân?”
Có lẽ, do phụ nữ bẩm sinh đã trung thành với tủ quần áo, cô ấy lập tức chạy tới bên chiếc tủ. Dưới ánh sáng đèn pin, cô ấy từ từ mở cánh tủ ra, mùi ẩm mốc khiến chúng tôi đều quay đầu đi.
Một lúc sau, ánh đèn soi vào bên trong tủ, Tiểu Sảnh đột nhiên hét lên thất thanh: “Có người chết!”
Tôi lập tức nắm chặt lấy tay cô ấy nói: “Không, bên trong treo quần áo”.
“Cái gì?” Tiểu Sảnh rút cuộc cũng đã định thần lại, cẩn thận nhìn vào trong tủ, dưới ánh đèn pin mờ ảo, vài chiếc áo khoác đen trông thật giống người chết treo.
Tiểu Sảnh cẩn thận rón rén thò tay vào trong, sờ vào một chiếc sườn xám bắt mắt, lụa tơ tằm đều đã giòn tan rơi rụng, cô ấy đành phải bỏ xuống. Cô ấy lại sờ chiếc áo bên cạnh, là một chiếc áo khoác len màu đen kiểu dáng nữ. Xem ra chất liệu và đường kim mũi chỉ đều rất tốt, vào thời đó chắc hẳn là một thứ xa xỉ.
Bỗng nhiên, Tiểu Sảnh hình như sờ thấy gì đó trên áo, tay cô ấy dừng lại trước túi áo, bên trong hình như có cất giấu vật gì. Cô ấy lập tức thò tay vào trong túi, chiếc túi xem ra rất to, hình như nuốt chửng nửa cánh tay của cô ấy.
Cô ấy lôi một cuốn sổ tay trong túi áo ra.
Ánh đèn pin soi lên cuốn sổ, Tiểu Sảnh cẩn thận rón rén bưng nó lên, rõ ràng rất phấn khích, cô ấy hào hứng nói: “Anh xem, đây là cái gì?”
“Cuốn sổ tay giấu trong túi áo?”
Đây là một cuốn sổ bìa da cứng màu đen, chắc là sản phẩm của hơn năm mươi năm trước. Tôi nhẹ nhàng mở cuốn sổ ra, trên chương đầu tiên xuất hiện chữ viết bằng tay duyên dáng.
Nhật ký quán trọ Hoang thôn.
Dưới dòng chữ này còn có cả chữ ký: Nhược Vân.
“Trời ơi! Đây chính là nhật ký của Nhược Vân năm đó để lại”. Tiểu Sảnh thất thanh kêu lên, cô ấy thò tay ra vuốt ve trang sách, chạm vào chữ viết bằng bút mực đen của Nhược Vân ghi lại, “Hóa ra cô ấy giấu nhật ký trong tủ quần áo, thật là khó tin”.
“Có thể vốn dĩ không phải do cô ấy giấu”. Lúc này tôi gập cuốn sổ lại, tôi bắt đầu hơi lo lắng nói: “Ở trên gác thực sự bất tiện, chúng ta xuống phòng dưới tầng hai từ từ xem nhé”.
Tiểu Sảnh cũng gật đầu, vậy là chúng tôi đem theo cuốn sổ nhật ký leo xuống cầu thang rời khỏi căn gác xép.
Chúng tôi vội vàng trở lại căn phòng dưới tầng hai, dùng đèn pin thực sự rất khó chịu, tôi thắp một ngọn nến mới. Khi ánh nến soi sáng lại căn phòng, tôi và Tiểu Sảnh đều thở một hơi dài, dường như vừa được quay lại nhân gian.
Sau đó, chúng tôi cùng nhau mở cuốn “Nhật ký quán trọ Hoang thôn” này của Nhược Vân ra thì phát hiện bên trong thiếu sót và bị hư tổn rất nhiều, có lẽ nhiều trang đã bị xé đi cả cụm, bởi vậy đã làm cho cuốn nhật ký bị tàn phế không còn nguyên vẹn. Tôi đếm số lượng trang có chữ còn sót lại, tổng cộng có hai mươi mấy trang.
Nhưng trang đầu tiên của cuốn nhật ký lại được bảo lưu hoàn toàn nguyên vẹn, trên đầu trang viết ngày tháng: ngày 20 tháng 10 năm Dân quốc 35. Nhật ký viết chiều thẳng dọc từ phải sang trái theo thói quen thời đó, từng chữ Hán đẹp đẽ hiện lên trước mắt tôi.
Trong đêm tối của quán trọ Hoang thôn này, ánh nến lắc lư chiếu đỏ những trang giấy vàng ố, tôi và Tiểu Sảnh đều nín thở, dường như thực sự đang nghe thấy Nhược Vân nói chuyện rồi chúng tôi cùng nhau đọc thầm ngày đầu tiên của “Nhật ký quán trọ Hoang thôn”.
Nắng, ngày 20 tháng 10 năm Dân quốc 35.
Hôm nay, đây là ngày đầu tiên của cuốn nhật ký này, cũng là ngày thứ hai mình gả vào quán trọ Hoang thôn.
Đúng, hôm qua là ngày kết hôn của mình.
Mình nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, tại sao người ta luôn nói rằng phụ nữ đẹp nhất trong ngày cưới, hôm qua lúc mình khoác chiếc váy cưới trắng tinh khôi lên người, nhìn mình trong gương, mình thấy hình như đó là một người xa lạ. Đúng vậy, cô ấy trong gương trẻ trung nhường vậy, thuần khiết nhường vậy, váy cưới như tuyết trắng phủ lên người cô ấy, vậy mà cô ấy lại là mình sao? Mình lắc lắc đầu, cô ấy trong gương cũng lắc lắc đầu, mình khẽ nói, cô ấy trong gương cũng mấp máy môi. Mình không dám tưởng tượng kể từ ngày hôm nay mình đã biến thành cô ấy rồi, một người đàn bà hoàn toàn xa lạ.
Xe hơi của gia đình Âu Dương đợi mình dưới nhà, mẹ đưa mình xuống nhà, mấy cô gái giúp mình đỡ váy cưới, đưa mình vào trong xe hơi. Xe hơi tới quán trọ Hoang thôn, chỉ nghe thấy tiếng pháo nổ không dứt, rất nhiều người vây lấy mình bước vào quán trọ Hoang thôn, mình cúi gằm mặt xuống, thậm chí còn không nhìn rõ ngôi nhà này ra làm sao. Trong phòng khách tất cả đã bố trí xong xuôi, Thanh Viễn mặc một bộ comple thẳng tắp, đang mỉm cười chờ mình. Anh ấy xem ra dáng vẻ tuấn tù ngời ngời, ánh mắt mỉm cười toát lên vẻ tự tin, bởi vì kể từ ngày hôm nay anh ấy sẽ trở thành chồng mình.
Cha mẹ Thanh Viễn đang ngồi uy nghiêm chính giữa, tuy họ đã thẩm tra qua người con dâu này từ trước, nhưng vẫn cẩn thận chăm chú nhìn mình. Mình giống như một thứ đồ chơi xinh đẹp, làm theo tất cả những bước dặn dò từ trước, hoàn thành tất cả nghi thức hôn lễ. Rất nhiều người ở bàn rượu tiến đến, tiếng cười nói ồn áo khiến mình không nghe rõ gì cả, giống như mơ thấy một giấc mơ. Cứ như vậy ầm ĩ cho tới tận khuya, Thanh Viễn mới kéo mình lên căn phòng trên tầng ba, cả ngày mệt mỏi rã rời, mình ngả người ra giường cái là ngủ ngay.
Đó chính là hôn lễ của mình. Ngày thứ hai, Thanh Viên kéo mình đi thỉnh an bố mẹ chồng, sau đó ở bên mình cả ngày. Lúc này, nhân lúc anh ấy xuống nhè, mình trốn trong phòng viết trang nhật ký này.
Kể từ ngày hôm nay, mình sẽ ghi lại mỗi ngày của mình trong quán trọ Hoang thôn vào cuốn nhật ký này. Nó là người bạn giấu kín trong lòng mình, trừ bản thân mình ra, bất cứ ai cũng không được nhìn thấy nó.
Âm u, ngày 29 tháng 10 năm Dân quốc 35
Hôm nay, là ngày thứ mười mình được gả vào quán trọ Hoang thôn.
Cha mẹ của Thanh Viễn sống ở tầng hai, mỗi buổi sáng Thanh Viễn đều đưa mình tới thỉnh an họ, anh ấy nói rằng đây là phép tắc của nhà Âu Dương từ trước tới nay. Cha mẹ chồng đều đã rất lớn tuổi rồi,còn Thanh Viễn lại là con trai duy nhất của họ, và cũng là người thừa kế duy nhất của gia tộc Âu Dương. Mình nghĩ rằng bố mẹ chồng đều rất cao tuổi mới có con, nhất định rất yêu con trai của mình, bởi vậy họ cũng nhất định sẽ rất yêu mình.
Kể từ hôm nay Thanh Viễn sẽ trở lại công ty làm việc, nhà Âu Dương mở một công ty mậu dịch tại Thượng Hải, chuyên nhập khẩu thương phẩm đắt giá từ Mỹ về. Bố mẹ chống đều lớn tuổi rồi, việc làm ăn buôn bán của công ty hoàn toàn một mình Thanh Viễn quản lý, vì thế anh luôn bận tối mắt tối mũi. Bây giờ đã là chín giờ tối, anh ấy vẫn chưa về nhà, mình ngồi một mình trong phòng đọc sách, thẫn thờ viết nhật ký. Thanh Viễn đã từng hứa với mình, sua khi kết hôn mình vẫn có thể đến ngân hàng làm việc, nhưng bây giờ bố mẹ chồng đều không đồng ý, họ nói con dâu nhà Âu Dương bắt buộc phải ở nhà, Thanh Viễn không thể làm trái lời cha mẹ, cuối cùng đã làm tiêu tan ý định đi làm của mình.
Tuy mới chỉ qua mười ngày, nhưng cảm giấc giống như mấy năm trôi qua vậy. Đây chính là mùi vị của tân hôn sao? Cả đời cũng không hổi tưởng hết? Có phải là do ngôi nhà này không nhỉ? Có lúc bước lên cầu hàng của quán trọ Hoang thôn, trong lòng liền nảy sinh cảm giác rất kỳ lạ, hình như có thể nghe thấy âm thanh gì đó, dừng lại dỏng tai nghe ngóng thì lại không nghe thấy gì cả. Ôi, có phải là các cô dâu mới đều đa nghi nhiều như vậy không nhỉ?
Đúng thế, nói thực lòng mình có chút sợ bố chồng, quần áo ông mặc và giọng nói chuyện đều khiến mình âm thầm sợ hãi. Thanh Viễn toàn là an ủi mình nói rằng nhà Âu Dương tới từ một nơi hẻo lánh, đương nhiên có những phong tục cổ hủ. Thôi vậy, chỉ lúc nào đối diện với Thanh Viễn mình mới cảm thấy yên tâm, nhưng đêm nay lúc nào thì anh ấy mới về chứ?
Âm u, ngày 24 tháng 12 năm Dân quốc 35
Đêm nay là đem bình an.
Buổi sáng, hiếm hoi lắm mình mới được ra khỏi cửa, những ngôi nhà tây bên đường An Tức hầu hết đều đã chăng đèn màu, hóa ra ngày mai là lễ Giáng sinh. Đương nhiên, những nhà treo đèn đều là người nước ngoài, nhà Âu Dương tuyệt đối không bao giờ tổ chức ngày lễ của người tây. Nhưng Thanh Viễn đã hứa với mình rồi, tối nay anh ấy sẽ về nhà sớm cùng mình ăn bữa tối.
Nhưng Thanh Viễn lại một lần nữa thất hứa rồi, mình cùng ăn tối với bố mẹ chồng, lúc họ ăn cơm không nói lấy một câu, mình gần như chẳng ăn gì cả, liền chạy sang phòng cạnh phòng khách đàn dương cầm. Đúng rồi, chiếc đàn dương cầm này có thể coi là của hồi môn của mình, mỗi khi mình buồn chán là sẽ ngồi trước cây đàn chơi những bản nhạc của Liszt. Đàn dương cầm ngân lên ngân lên, nước mắt mình lặng lẽ rơi xuống, mình đành phải dừng lại lau nước mắt. Không, anh ấy không thể quên ngày hôm nay, bởi vì hôm nay là tròn một năm ngày chúng mình gặp nhau.
Đúng thế, đúng tròn một năm trước, mình vẫn đang làm thư ký văn phòng của ngân hàng Trung Quốc. Đêm bình an năm ngoái, những đồng nghiệp nữ đều lần lượt về nhà sớm, chỉ còn mình là vẫn đánh nốt một phần văn bản. Bỗng nhiên, mình phát hiện ra có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm, từ từ ngẩng đầu lên thì thấy một gương mặt khôi ngôi tuấn tú. Anh ấy chính là Thanh Viễn của mình. Hóa ra anh ấy đã nhìn mình như thế từ lâu rồi, mình hỏi anh ấy có việc gì, anh ấy lại gãi đầu hỏi phòng giám đốc ở đâu. Từ đó trở đi, chiều nào anh ấy cũng tới văn phòng ngân hàng, chắc là những việc của tài vụ đều do anh ấy tự làm, bởi vì chỉ có như vậy anh ấy mới có cơ hội nói chuyện với mình. Mỗi lần anh ấy nói chuyện với mình đều lái sang rất nhiều chuyện khác, cứ nói chuyện trong văn phòng là nói nửa ngày giời, còn mình thì cũng ngại đuổi anh ấy đi. Sau đó, anh ấy mời mình ra ngoài nói chuyện, trước tiên là ở quán cà phê, quán cơm, sau đó là rạp chiếu phim, công viên. Mọi người chẳng mấy chốc đã phát hiện ra bí mật này: công từ nhà Âu Dương đang theo đuổi mình, những đồng nghiệp nữ nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ. Còn lòng mình thì thấp thỏm bất an, không biết làm thế nào để đối diện với Thanh Viễn, người đàn ông này xuất sắc nhường vậy, phong độ đĩnh đạc, điềm đạm nho nhã, càng quan trọng hơn là gia đình anh ấy rất giàu có, sở hữu một ngôi nhà tây ba tầng trên đường An Tức. Mình biết có rất nhiều cô gái âm thầm đấu tranh tranh giành anh ấy, nhưng anh ấy lại chẳng ưng một ai, chỉ yêu mỗi mình mình. Cho đến lúc này mình cũng không thể hiểu được, tại sao anh ấy lại chung thủy với mỗi mình mình, có lẽ là do đôi mắt của mình, anh ấy từng nói trong đôi mắt mình có vẻ đẹp xuyên thấu thời gian.
Cuối cùng, mình bị Thanh Viễn chinh phục rồi. Trước tình yêu nồng cháy của anh ấy, mình nghĩ anh ấy chính là nửa còn lại của cuộc đời mình. Mọi người trong gia đình đều mừng cho mình, những đồng nghiệp nữ trong ngân hàng đều âm thầm đố kị với mình. Vậy là, vào một đêm mát mẻ tháng bảy, trong sự ngạc nhiên tròn xoe mắt của tất cả mọi người có mặt trong quán ăn La Tống, mình đã nhận lời cầu hôn của anh ấy.
Đây chính là quá trình gặp gỡ yêu đương của chúng mình, sau đó là hôn nhân của hai đứa. Trong tròn một năm đó, mình từ một cô gái biến thành một người đàn bà, nhưng mình cũng không rõ rút cuộc bản thân mình đã biến đổi điều gì, có lẽ giống như một con chim, chỉ là từ một chiếc lồng này đổi sang một chiếc lồng khác.
Đánh đàn xong, mình trở về căn phòng trên gác, thẫn thờ đọc “Truyền kỳ” của Trương Ái Linh. Cuốn sách này mình đã đọc hai mươi lần rồi, có lẽ còn cần phải đọc thêm hai mươi lần nữa.
Ban nãy, mình nghe cuộc điện thoại của Thanh Viễn gọi về, anh ấy nói tối nay có tiệc mời quan trọng, ngày mai mới trở về nhà. Mình không đáp một câu, nhẹ nhàng gác máy, tiếp tục viết nhật ký của mình.
Giáng sinh vui vẻ, các bạn thân yêu của mình
Mưa nhỏ, ngày 1 tháng 4 năm Dân quốc 36
Còn nhớ lúc làm việc tại ngân hàng trước đây, trong văn phòng có một viên chức người nước ngoài, vào ngày 1 tháng 4 hàng năm đều bày ra rất nhiều trò đùa ác, không bảo là đồng nghiệp nào đó hôm nay trúng độc đắc thì sẽ lại nói chiến tranh thế giới lần thứ ba nổ ra vào tối qua rồi, hóa ra ngày 1 tháng 4 là ngày nói dối của người nước ngoài.
Hôm nay chính là ngày 1 tháng 4.
Bác sỹ chiều nay tới, bố mẹ chồng đều rất lo lắng, Thanh Viễn cũng về nhà sớm hiếm thấy. Sau khi khám xét cẩn thận, bác sỹ vô cùng trịnh trọng nói với mình, mình đã có thai rồi.
Nghe thấy tin này, mình bỗng chốc ngây cả người ra, nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại. Đột nhiên, mình hỏi nhỏ: “Đúng rồi, hôm nay là mùng 1 tháng 4, ông đang đùa tôi ngày lễ nói dối đúngko?”
Bác sỹ ngóc nghếch đáp: “Xin lỗi, thưa bà, ngày nói dối là cái gì?”
Mình bối rối cười cười rồi không nói thêm gì nữa. Nhưng tại sao lại nói với mình vào hôm nay, lẽ nào tất cả những thứ này đều là số phận đùa cợt mình?
Không, mình biết thế nào là có thai, và cũng biết mình sắp làm mẹ rồi, nhưng… mình không nói rõ được, chỉ là trong giây phút đó, tim vô cớ đập quá nhanh.
Thanh Viễn không hề để ý tới biểu hiện của mình, còn cha mẹ chồng cũng đều vô cùng vui mừng, bà nội rút cuộc cũng đã lộ ra nét mặt tươi cười, nắm lấy tay mình nói mãi không thôi. Khuôn mặt kín những nếp nhăn của bà giống như ngôi mộ cổ của hơn một nghìn năm trước, miệng bà lẩm bẩm phương ngữ vùng miền đông Chiết Giang, đến một từ mình nghe cũng không hiểu, cảm giác giống như đang niệm thần chú với mình vậy.
Họ dày vò mình cả một ngày, cho mãi tới tận nửa đêm mình mới được thảnh thơi ngồi trong phòng sách viết nhật ký. Mình nghĩ bây giờ có một hạt giống nho nhỏ ẩn trong bụng mình đang đâm chồi nảy lộc, nó sẽ dần dần lớn lên, sau đó tách khỏi cơ thể mẹ, nó sẽ giống ai nhỉ? Giống mình hay giống Thanh Viễn?
Mình nhẹ nhàng xoa bụng, thôi dừng bút tại đây vậy.
Nắng, ngày 3 tháng 4 năm Dân quốc 36
Hôm nay, lần đầu tiên quán trọ Hoang thôn tổ chức vũ hội.
Sau hai hôm biết tin mình có thai, Thanh Viễn quyết định phải ăn mừng linh đình, anh ấy mời tất cả những bạn bè trong giới làm ăn, tổ chức một vũ hội trong quán trọ Hoang thôn.
Đêm xuống, mọi khách quý đều đã tới, tất cả người giúp việc trong quán trọ Hoang thôn đều trở nên bận rộn, trang trí phòng khách cao sang diễm lệ. Thanh Viễn kéo mình tới trung tâm phòng khách, tuyên bố với mọi người tin vui mình sắp làm cha, trong tiếng vỗ tay hoặc là ngưỡng mộ hoặc là đố kị của mọi người, máy phát nhạc vang lên, vũ hội bắt đầu rồi.
Thanh Viễn từ trước tới nay vốn là cao thủ trên sàn nhảy, nghe nói là dáng nhảy của anh ấy đã làm say lòng không biết bao nhiêu thiếu nữ. Mình vốn không biết nhảy lắm, sau khi quen Thanh Viễn, anh ấy thương xuyên đưa mình tới Bách Lạc Môn, Thất Trùng Thiên, dưới sự dẫn dắt tỉ mỉ của anh ấy, kỹ năng nhảy của mình cũng khá lên nhanh chóng. Nhưng sau khi gả vào nhà Âu Dương, mình cũng không còn cơ hội khiêu vũ nữa, thậm chí Thanh Viễn bên ngoài có khiêu vũ cùng người phụ nữ khác hay không, mình cũng chẳng biết được.
Theo giai điệu “Biết bao năm tháng” vang lên, Thanh Viễn ôm lấy mình nhẹ nhàng khiêu vũ, âm nhạc dặt dìu dẫn bước, nhặt lại những tiết tấu đã lãng quên từ thủa nào. Trời ơi, mình lâu lắm rồi không có cảm giác thế này, chúng mình dính chặt vào nhau, cánh tay khỏe mạnh của anh ấy ôm lấy eo mình, mình nhẹ nhàng áp đầu lên vai anh ấy, cảm giác giống một chiếc thuyền nhỏ cập vào cảng.
Những người khiêu vũ xung quanh đều nhìn chúng mình không chớp mắt, chúng mình đã trở thành trung tâm của vũ hội. Tuy vậy, nhưng mình chẳng muốn làm hoàng hậu vũ hội gì đó, mình chỉ muốn là người đàn bà duy nhất mà Thanh Viễn yêu thương, mình lại ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh ấy, trong ánh mắt dịu dàng của anh ấy rõ ràng là có sự áy náy và báo đền. Đúng vậy, nửa năm nay mình đối với anh ấy đầy oán hận, đêm anh ấy không về, anh ấy không một lời hỏi thăm, trên người anh ấy có vết son phấn bên ngoài, bây giờ đều đã tan thành mây khói. Thanh Viễn, anh chắc chắn đã từng nghe những lời tâm sự của em, bất luận anh đã từng làm gì, em đều đã tha thứ cho anh rồi.
Đúng thế, chúng mình sẽ trở thành một đôi vợ chồng hạnh phúc, chúng mình sẽ sinh rất nhiều đứa con, quán trọ Hoang thôn cũng không còn cô đơn thanh vắng nữa, mà sẽ trở nên sống động tươi vui.
Âm u, ngày 25 tháng 5 năm Dân quốc 36
Mấy ngày trước mình đã từng nói trong nhật ký, cha mẹ chồng về quê một chuyến, đó là một nơi gọi là Hoang thôn, nghe nói là ở đó còn có một ngôi nhà cổ tên là Tiến Sỹ Đệ. Hôm qua lúc sẩm tối, cha mẹ chồng rút cuộc đã tức tốc về, hình như đem thứ gì đó quan trọng từ quê lên, để trong một chiếc cặp da to. Biểu hiện của họ nhìn mình rất kỳ quái, mình không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết xoa xao bụng theo phản xạ. Vóc dáng mình bắt đầu sưng phù lên, nhưng trong lòng mình vẫn rất vui, bởi vì con mình càng ngày càng lớn rồi.
Cha mẹ chồng và Thanh Viễn cứ thầm thì to nhỏ, giống như đang dấu mình thương lượng việc gì đó quan trọng, mình âm thầm có chút dự cảm đáng sợ. Cả ngày đều trốn trong phòng không ra ngoài, gần mười hai giờ đêm mình vẫn chưa dám ngủ. Lúc này, Thanh Viễn lại lôi minh ra, đưa mình tới một căn phòng trống. Cha mẹ chồng cũng đợi mình ở đây, họ đóng chặt cửa lại, bảo mình nằm lên bàn ở giữa phòng. Mình rất sợ không khí này, thực sự không dám nằm ra đấy, mẹ chồng liền tới trách mắng răn dạy mình vài câu. Cuối cùng, dưới sự khẩn cầu của Thanh Viễn,mình đành phải nằm ngửa lên bàn, giống như thai phụ sắp sinh đẻ.
Bố chồng mở chiếc cặp da đem từ dưới quê lên, lấy ra một chiếc rương hình như được làm bằng ngọc. Sau đó, Thanh Viễn cẩn thận rón rén mở chiếc rương, thò tay bưng ra một vật hình tròn. Thanh Viễn toàn thân run rẩy nói: “Đây là nhẫn ngọc sao?”
Mẹ chồng gật đầu nói: “Nhanh tiến hành đi, dù sao thì cũng phải tới bước này”.
Thanh Viễn từ từ đến bên cạnh mình, cầm lấy tay trái mình, chiếc nhẫn ngọc hiện ra trước mắt mình rõ mồn một, nó bằng ngọc màu xanh non, bên cạnh có một vệt đỏ đun bắt mắt, phát ra một thứ ánh sáng phản quang kỳ dị dưới ánh đèn. Mình lập tức dãy dụa ra, nhưng bị Thanh Viễn giữ chặt lại, hình như anh ấy nước mắt lưng tròng, anh nói nhỏ: “Nhược Vân, yên tâm đi, em không có chuyện gì đâu, giống như đeo một chiếc nhẫn vậy”.
Mắt mình nhìn vào ngón trỏ trên tay mình đang bị Thanh Viễn tóm chặt lấy không sao cử động nổi. Sau đó, anh ấy từ từ deo chiếc nhẫn lên ngón tay mình. Chiếc nhẫn ngọc lạnh toát, lập tức giống như một chiếc đai thắt chặt ngón trỏ của mình, một cảm giác kỳ lạ lập tức lan tỏa khắp người mình. Phút chốc, mình cảm nhận được thai nhi trong bụng kêu lên một tiếng, vậy là mình cũng khóc lóc hét lên. Nhưng Thanh Viễn vẫn sống chết giữ mình lại, cảm giác trên ngón tay khiến mình toàn thân kiệt quệ, không thể nào phản kháng lại được nữa.
Dưới ánh đèn mờ ảo, mình chỉ nhìn thấy bố chồng hài lòng gật đầu, khuôn mặt già nua giống như xác ướp của ông lắc lư trước mắt mình. Sau đó, mình nghe thấy những câu nói kỳ lạ phát ra từ mồm ông, đó rõ ràng không phải là tiếng nói của loài người, giống như đang niệm câu thần chú gì đó, liên tục không dứt vào tai mình. Âm thanh này có tiết tấu rất đặc biệt, giống như một loại ca dao cổ xưa, mình lập tức nhớ tới một quyển sách từng nói về một số vu ca tại nơi nào đó khi thi hành phép thuật. Không, âm thanh đáng sợ cổ xưa này rõ ràng muốn cướp đi giãy giụa, nhưng trong người không còn chút sức lực nào cả, mình chỉ biết khóc hu hu, nước mắt giàn giụa.
Trong ánh sáng lắc lư, mình nhìn thấy rõ Thanh Viễn và mẹ chồng vây quanh mình, họ vòng hết vòng này tới vòng khác, miệng lầm rầm niệm chú. Mọi vật trước mắt đều trở nên mờ ảo mông lung, mình dần dần không nhìn thấy rõ gì cả, không nghe thấy gì cả… Mình cảm giác bản thân giống như bị bắt tới một bộ lạc nào đó, bị trói chặt đem cống lễ trên bàn, những dã nhân này vây quanh mình hát hò nhảy múa, còn mình và con trở thành tế phẩm đáng thương.
Mình mất đi tri giác, sau đó xảy ra những gì, mình không biết được nữa.
Đợi tới khi mình tỉnh lại, đã là sáng hôm sau rồi, mình phát giác bản thân đang nằm trong phòng ngủ, Thanh Viễn lo lắng nhìn mình. Mình dụi mắt hỏi: “Tối hôm qua, em nằm mơ thấy mọi người đặt em lên bàn, vây quanh em hát hò nhảy múa…”
Thanh Viễn đành phải bối rối nói: “Vậy sao? Vì chỉ là một giấc mơ nên không cần lo lắng quá”.
Nhưng mình lập tức cảm thấy có vật gì đó trên ngón tay, mình giơ tay trái lên xem, chiếc nhẫn ngọc đó nghiễm nhiên đeo trên ngón trỏ của mình. Mình hét lên thất thanh: “Đây là cái gì? Tại sao nhẫn ngọc trong mơ lại đeo trên ngón tay em?”
Lúc này Thanh Viễn đã không còn gì để nói nữa rồi. Mình muốn rút chiếc nhẫn ra, nhưng bất luận mình dùng bao nhiêu sức, nhẫn ngọc vẫn kiên quyết dính chặt vào ngón tay mình, thậm chí còn càng lúc càng chặt, khiến ngón tay mình đau đớn khôn cùng. Cả một ngày, mình tìm đủ mọi cách để tháo chiếc nhẫn ngọc ra, nhưng nó giống như có sức sống vậy, không tài nào rút ra được.
Mình đau khổ truy vấn Thanh Viễn, còn anh ấy cười đau khổ không muốn trả lời. Mình lại cả gan đi hỏi cha mẹ chồng, họ mỉm cười, không ngừng an ủi mình, nói tối qua chỉ là tập tục của nhà Âu Dương mà thôi, là để cầu chúc bình an cho mẹ tròn con vuông. Còn về chiếc nhẫn ngọc thần kỳ, họ lại không nói nguyên nhân cho mình.
Lúc này, mình trốn trong phòng viết nhật ký này, mình chiếc nhẫn ngọc những chuyện xảy ra đêm hôm qua đều là thật, mình không hề nằm mơ thấy ác mộng. Không, nó còn đáng sợ hơn cả ác mộng, họ vây quanh mình hát hò nhảy múa vu ca(1) cổ xưa, còn cho mình đeo một chiếc nhẫn ngọc, và khi đeo nó lên thì sẽ không thể tháo nó ra được. Trời ơi, chồng mình và bố mẹ chồng rút cuộc đang làm gì? Nhà Âu Dương rút cuộc là người thế nào? Đến tận bây giờ, khi mình vuốt ve đứa con trong bụng bỗng cảm thấy đây là một sai lầm, kể từ ngày mình gả vào nhà Âu Dương trở đi đã là một sai lầm to lớn.
Không, mình phải làm sao bây giờ?
Nhiều mây, ngày 18 tháng 6 năm Dân quốc 36
Mình nhìn thấy ma.
Hôm qua, Thanh Viễn tối lại không về, bố mẹ chống cũng về quê, một mình mình ngủ trên tầng ba. Đến nửa đêm bỗng cảm thấy ngón tay đau nhức, hóa ra chiếc nhẫn ngọc thắt vào trong da thịt mình. Mình vuốt chặt ngón tay trỏ thì phát hiện ngoài hành lang sáng đèn. Mình nhịn đau bước ra khỏi phòng thì thấy không phải là ánh đèn, mà là một thứ ánh sáng trắng kỳ quái đang chiếu sáng một bóng đen tại cửa cầu thang.
Mình khẽ kêu lên một tiếng: “Thanh Viễn”.
Nhưng cái bóng đó không hề có chút phản ứng, mình lo lắng chạy lại, nhưng cái bóng đó đi xuống cầu thang. Kỳ lạ ở chỗ, ánh sáng trắng bước sau đều soi vào cái bóng đó, còn xung quanh đều là một vùng tối đen. Mình chầm chậm đi theo bóng đen xuống tầng hai thì mới nhìn rõ đó là một người đàn ông cao to, hình như không phải là Thanh Viễn. Người đàn ông đó lộ ra một bàn tay trắng toát đẩy cửa phòng. Mình cũng đi theo đến cửa thì nhìn thấy trong phòng có vài người treo cổ chết!
Mình sợ đến nỗi suýt nữa hét toáng lên, nhưng miệng lại không thốt ra được câu nào, hoảng sợ khiến mình gần như quên mất sự đau đớn trên ngón tay. Lúc này, mình rút cuộc đã nhìn rõ hơn người đàn ông đó, hóa ra là một ông tây, da dẻ trắng bợt, tóc màu hạt dẻ, mắt màu nâu, xem ra khoảng ngoài bốn mươi tuổi. Càng khiến mình sợ hãi ở chỗ, người chết treo cổ trong phòng cũng là người nước ngoài, một người đàn bà và ba đứa trẻ nhỏ, thân hình mềm oặt của họ treo trên không trung lắc lư qua lại, tóc dài xõa xượi xuống che lấp nửa khuôn mặt, bàn chân trần duỗi thẳng ra, xem ra họ đều đã ngừng thở rồi.
Ông tây nhìn cảnh tượng trước mắt cũng tuyệt vọng hét lên, nhưng kỳ lạ ở chỗ mình không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chỉ nhìn thấy chiếc miệng ngoác ra còn không biết đang kêu lên cái gì. Có lẽ, những người treo cp63 chết chính là vợ con ông ấy? Mình nghĩ bất cứ ai đến bước đường này cũng sẽ đều phát điên, mình không biết bản thân nên làm gì, chỉ còn cách hét to lên, nhưng người đàn ông đó không có bất cứ phản ứng gì. Mình trợn mắt nhìn ông ta đứng lên chiếc ghế, sau đó thòng một sợi dây đang treo trên không vào cổ.
Lập tức, ánh sáng trắng rọi sáng khuôn mặt ông ấy, vả biểu cảm đó thật kỳ lạ, miệng thậm chí còn mỉm cười, dường như là một sự giải thoát của số phận. Sau đó, ông ấy đạp chiếc ghế xuống, chiếc dây treo thắt chặt vào cổ ông ấy, cả thân hình đều treo trên không trung. Đột nhiên, đôi chân ông ấy giãy đạp loạn xạ, dáng vẻ vô cùng đau khổ, đôi tay lắc lư yếu ớt, lẽ nào ông ấy đang hối hận vì đã treo cổ?
Đúng lúc này, một vùng ánh sáng chói mắt bắt đầu lóe lên trên đỉnh đầu lập tức khiến mình nhắm nghiền mắt lại. Đợi tới lúc mình mở mắt ra, mọi thứ trước mắt đều đã biến đổi rồi. Mấy người tây treo cổ chết đều biến mất, căn phòng thu dọn rất gọn gàng sạch sẽ, mấy nữ giúp việc chạy tới, họ đang hoảng loạn vây lấy mình.
Mình không dám tin vào mắt mình nhưng trong phòng thực sự không có người nước ngoài nào cả, mấy sợi dây treo cổ cũng không tồn tại nữa, chỉ có một chiếc xà nhà vắt xuyên qua. Những nữ giúp việc nói ban nãy họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của mình nên liền chạy lên bật đèn, phát hiện mình đang vô cùng hoảng sợ đứng ở đây.
Nhưng mình vẫn không thể tin được, kể cho họ nghe về cảnh tượng khủng khiếp vừa nhìn thấy ban nãy, những nữ giúp việc đều lắc đầu, nhìn từ biểu hiện của họ cho thấy, chắc là nghĩ mình bị điên rồi?
Lúc này, một chị giúp việc lớn tuổi nhớ ra, chị ấy từng nghe kể mấy năm trước, có một gia đình người Pháp sống trong ngôi nhà này. Sau khi quân đội Nhật chiếm lĩnh khu phố tây của Thượng Hải, muốn đưa hết người Âu Châu vào trại tập trung, vài quân Nhật xông vào căn nhà đã làm nhục vợ của chủ hộ người Pháp. Vậy là gia đình này đã không chịu nổi sự ô nhục đó nên đã cùng nhau treo cổ tự tử trên căn phòng tầng hai.
Trời ơi, mình đã nhìn thấy ma?
Đúng, ban nãy mình đã nhìn thấy gia đình người Pháp này, nhìn thấy cảnh tượng họ treo cổ tự tử, nhưng tại sao chỉ có mỗi mình mình nhìn thấy? Bỗng nhiên mình nghĩ tới chiếc nhẫn ngọc, nghĩ tới nghi thức đáng sợ đó, nghĩ tới khuôn mặt như xác ướp của cha mẹ chồng…
Không, mình không dám nghĩ tiếp nữa, có lẽ quán trọ Hoang thôn vốn dĩ là một ngôi nhà ma?
Nhật ký hôm nay viết tới đây thôi.
Mưa to, ngày 19 tháng 6 năm Dân quốc 36
Đang mưa to như trút nước ngoài cửa sổ.
Hôm nay mình không thể chịu đựng được nữa, mình hạ quyết tâm nhất định phải hỏi rõ nguyên nhân, nếu không thì mình sẽ phát điên mất. Tạ ơn trời đất, hôm nay rút cuộc Thanh Viễn đã về nhà sớm, nhân cơ hội bố mẹ chồng không ở nhà, mình kéo anh ấy vào trong phòng ngủ. Mưa to ngoài cửa sổ khiến Thanh Viễn cảm thấy sốt ruột, anh ấy đi đi lại lại giống như một phạm nhân đang bị thẩm vấn.
Mình run rẩy hỏi: “Anh có còn yêu em không?”
“Hỏi cái này làm gì?” Anh ấy quay người lại, nhìn ra phía cửa sổ đang ướt mưa.
“Tại sao đeo nhẫn ngọc lên tay em, tại sao lại hát vu ca với em, tại sao em lại nhìn thấy ma?”
“Bởi vì em là con dâu nhà Âu Dương”. Thanh Viễn quay đầu lại, biểu hiện của anh ấy thật kỳ lạ, giống như đang đứng giữa sự phải trái. Mình suy nghĩ sâu xa vài phút, anh ấy rút cuộc cũng thốt ra một câu: “Thực ra, việc này sớm muộn gì anh cũng phải nói với em, chỉ lo em cảm thấy sợ hãi nên mới không dám nói ra”.
“Rút cuộc là việc gì? Chúng ta là vợ chồng, còn có gì không thể nói sao?”
Thanh Viễn ngập ngừng hồi lâu, chậm rãi nói: “Bí mật của Hoang thôn”.
“Bí mật? Hoang thôn có bí mật gì?”
“Em có biết lịch sử của gia tộc Âu Dương chúng ta không?” Thanh Viễn hít một hơi thật sâu, ánh mắt cũng trở nên dị dạng, “Lịch sử toàn là bỡn cợt con người, nhà sử học luôn nói rằng Trung Quốc có năm nghìn năm lịch sử, khởi nguồn từ mặt đất trung nguyên cổ xưa. Nhưng nhà sử học vốn không biết, ở vùng quê hương sông nước Giang Nam cách đây năm nghìn năm, vẫn còn tồn tại một vương quốc cổ kính”.
“Anh không phải là nhà sử học, làm sao anh biết được?”
Thanh Viễn lạnh lùng cười: “Anh đương nhiên biết, em nghe anh nói trước đã. Giang Nam hơn năm nghìn năm trước, vốn là vùng ao hồ thuộc thời nguyên thủy mộng mị. Chính trong thời kỳ hoang dã trước bình minh này, bỗng nhiên xuất hiện những thiên thần trong truyền thuyết, họ đến từ đại dương mênh mông, điều khiển những chiếc thuyền độc mộc to lớn, đổ bộ lên bờ biển tại một vùng hoang dã, nơi đó chính là Hoang thôn ngày nay”.
“Em hiểu rồi, Hoang thôn chính là nơi các thiên thần đổ bộ lên bờ biển?”
“Đúng, nhưng đây không phải là thần thoại, mà là sự thật lịch sử. Những thiên thần đến từ một nơi vô cùng xa xôi, nôi xa xôi đó vô cùng thần bí đến nỗi từ trước tới nay chưa từng có người nào đặt chân tới. Nhưng những thiên thần và nhân loại giống nhau về hình dạng, họ nhanh chóng phát hiện ra mảnh đất này rất phù hợp với mình nên định cư lại trên bờ biển hoang sơ này”. Thanh Viễn lại im lặng hồi lâu, có chút đau khổ nói: “Nhưng điều quan trọng hơn, họ đã phát hiện ra một thứ vô cùng quan trọng tại gần bờ biển hoang sơ này”.
“Thứ gì vô cùng quan trọng?”
“Cái này anh cũng không rõ, bởi vì bí mật này quá quan trọng, chỉ có một mình cha anh biết. Cha đã từng nói, chỉ khi nào ông hấp hối thì mới nói cho anh biết bí mật này”.
Mình bỗng nhiên cảm thấy lành lạnh, ôm lấy vai nói: “Thế thì nói về những thiên thần đó vậy”.
“Được, các thiên thần sống ở vùng đất hoang sơ bên bờ biển một thời gian thì vượt qua những dãy núi trùng điệp khởi hành về hướng bắc, họ phát hiện ra một vùng đất màu mỡ, đây chính là đồng bằng Giang Nam cổ xưa. Vậy là, các thiên thần đã chinh phục các cư dân địa phương, kiến lập lên một vương quốc hùng mạnh và thịnh vượng, vương quốc này tên là Cổ Ngọc Quốc.”
“Cổ Ngọc Quốc?”
“Đúng, bởi vì họ rất thích dùng đồ ngọc, bất luận là trong cuộc sống thường nhật hay là trong tôn giáo thờ cúng, đồ ngọc đều là thức không thể thiếu. Nhưng vương tộc của Cổ Ngọc Quốc, cũng chính là hậu duệ của những thiên thần, không những nắm bắt được kỹ thuật chế tác đồ ngọc, mà còn có thể tận dụng sức mạnh thần bí của ngọc để sáng tạo những kỳ tích mà trong thời đó không thể có”.
“Sức mạnh thần bí của ngọc? Em không hiểu”.
“Nhìn xem chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay em là sẽ hiểu”.
Mình cúi đầu nhìn chiếc nhẫn ngọc, lập tức hiểu ra thế nào là “sức mạnh thần bí”, đúng vậy, nó giống như sinh mệnh của mình vậy, có thể bám chặt cứng vào ngón tay mình, có lẽ nó vẫn còn có nhiều sức mạnh hơn nữa.
Thanh Viễn tiếp tục nói: “Bởi vì vương tộc của Cổ Ngọc Quốc có thể nắm vững và tận dụng sức mạnh của đồ ngọc, khiến đất nước của họ nhanh chóng phát triển hùng mạnh và thịnh vượng, sáng tạo ra văn minh cổ đại huy hoàng xung quanh khu vực Thái hồ. Họ thậm chí còn xây dựng lên một thành phố, có cung điện khí chất hùng vĩ, tế đàn và điện thần khổng lồ, còn có cả lăng mộ vua chúa sâu trong lòng đất. Thứ quan trọng nhất trong Cổ Ngọc Quốc chính là ngọc, một lượng lớn đồ bằng ngọc được chế tác tinh xảo, còn hậu duệ của những thiên thần – vương tộc lại nắm vững những bí mật cáo nhất của ngọc”.
“Bí mật cao nhất của ngọc là gì?”
“Cái này anh cũng không biết rõ, nhưng bí mật cao nhất đó thực sự tồn tại. Được rồi, bây giờ nói tiếp về vương tộc đó. Cổ Ngọc Quốc là vương quốc được thống trị bởi một nữ vương. Rất kỳ lạ đúng không? Càng kỳ lạ hơn nữa, nữ vương vốn không phải là do cha truyền con nối mà là một thiếu nữ được chọn ra trong vương tộc để kế tục ngôi báu nữ vương. Nữ vương này chiếm giữ quyền tôn giáo, cũng chính là đại tế lễ của Cổ Ngọc Quốc”.
“Người phụ nữ như thế thật sự khiến người ta ngưỡng mộ”.
Nhưng Thanh Viễn lắc đầu nói: “Không, nữ vương vốn không có quyền lực thực sự, các vương tộc mới là khống chế toàn bộ, còn nữ vương bắt buộc phải giữ gìn trinh tiết cả đời, nếu không thì sẽ phải tự sát tạ tội”.
“Nữ vương bắt buộc cả đời là trinh nữ? Quy định này hoang đường làm sao?”
“Đúng là có chút hoang đường, nhưng đối với Cổ Ngọc Quốc thời đó mà nói, sứ mệnh đầu tiên của nữ vương là tế tự, bởi vậy bắt buộc phải là một người con gái thuần khiết, nếu không thì sẽ xúc phạm tới thiên thần tổ tiên”.
“Cô ấy thật đáng thương”.
“Sự phồn vinh của Cổ Ngọc Quốc kéo dài khoảng một nghìn năm. Nhưng sức mạnh thần kỳ nào đi chăng nữa cũng không thể ngăn chặn sự suy vong của nó, bởi vì đây là một quy luật tự nhiên, bất cứ nền văn minh nào đột nhiên phát triển cũng đều đột nhiên tiêu vong. Cổ Ngọc Quốc cũng không ngoại lệ, nó bị quấy rối bởi thù trong giặc ngoài, thù trong là lũ lụt kéo dài hàng trăm năm, nước Thái hồ dâng trào thành tiên tai, nhấn chìm ruộng đất và thành thị. Giặc ngoài lại là sự xạm lược của những bộ lạc lân cận, họ tuy lạc hậu nhưng dũng cảm và thiện chiến, vương tộc của Cổ Ngọc Quốc đã bị cuộc sống xa hoa làm cho thối nát từ lâu, tuy có sức mạnh thần bí của ngọc khí nhưng cũng không thể kháng cự được giặc ngoài”.
Mình gật đầu, cướp lời hỏi: “Cổ Ngọc Quốc đã diệt vong như vậy sao?”
“Không, Cổ Ngọc Quốc diệt vong do một người đàn bà. Vào khoảng bốn nghìn năm trước, Cổ Ngọc Quốc có một nữ vương tuyệt sắc giai nhân, tuy cô ấy biết rõ mình phải giữ gìn trinh tiết suốt đời nhưng vẫn yêu một nô lệ trẻ”. Tình yêu của nữ vương và nô lệ?”
“Bây giờ xem ra rất lãng mạn đúng không? Nhưng với Cổ Ngọc Quốc thời đó lại là một hành động đại nghịch bất hiếu xâm phạm tổ tiên. Nhưng nữ vương kiên quyết giữ lấy tình yêu của mình và đã phát sinh quan hệ với người đàn ông mình yêu. Sau đó, quan hệ của họ bị vương tộc phát hiện, căn cứ vào quy tắc của tổ tiên, nữ vương bắt buộc phải tự sát để gột rửa tội ác.”
Mình chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói: “Cô ấy có chết không?”
“Đúng, nữ vương xinh đẹp đã tự tử vì tình, dùng một con dao găm cắt cổ họng. Lời tiên đoán của cô ấy trước khi chết: Cổ Ngọc Quốc sẽ diệt vong một năm sau đó. Lúc cô ấy chết, trên tay có đeo một chiếc nhẫn ngọc, máu đỏ tươi đã nhuộm lên mặt nhẫn, lau thế nào cũng không sạch. Các vương tộc đều bị cái chết của nữ vương làm cho chấn động, họ cảm thấy án náy và cắn rứt nên đã đem chiếc nhẫn ngọc có dính máu tươi của nữ vương thành dị vật cao nhất dâng tế lên vương tộc. Bởi vậy, nỗi ai oán về cái chết của nữ vương đã được gửi gắm trong chiếc nhẫn ngọc, chứa đựng một sức mạnh thần kỳ”.
Nghe tới đây, mình lập tức giơ tay trái lên, chiếc nhẫn ngọc đó đang phát ra ánh sáng quái dị. Đúng vậy, vệt đỏ đun trên chiếc nhẫn không phải là máu tươi của nữ vương bi thảm sao?
Thanh Viễn nắm lấy tay mình, tiếp tục nói: “Quả nhiên, một năm sau khi nữ vương tự sát, Cổ Ngọc Quốc đã bị nước khác lớn mạnh hơn chiếm lĩnh, giết sạch hầu hết cư dân, phóng hỏa hủy diệt thành thị và cung điện, văn minh Cổ Ngọc Quốc bị hủy diệt triệt để, thậm chí còn không để lại bất cứ vết tích nào trong sử sách. Nhưng có một số vương tộc sống sót lại, họ mang chiếc nhẫn ngọc của nữ vương tháo chạy tới bờ biển hoang vu mà trước đây tổ tiên đổ bộ lên bờ”.
“Cũng chính là Hoang thôn ngày nay?”
“Đúng, những người này chạy tới Hoang thôn ngày nay, trên lãnh thổ mà tổ tiên trước đây đổ bộ lên, sống cuộc sống ẩn dật. Họ tiếp tục duy trì phương thức sống cổ xưa, hết đời này qua đời khác sống bên bờ biển hoang vu phong kín đó. Sau triều Nam Bắc, họ liền lấy họ là Âu Dương, trở thành đại tộc của vùng đất đó, nhưng vẫn không giao tiếp với thế giới bên ngoài. Mãi tới tận đời Minh mới có một vị đỗ tiến sỹ, sau đó được ngự giá phong tặng tấm bia tiết hạnh”. Cuối cùng, Thanh Viễn thở phào như trút hết được gánh nặng trong người, buồn bã nói: “Bây giờ em chắc là đã hiểu lịch sử của gia tộc Âu Dương chúng ta rồi chứ?”
Lúc này, mưa ngoài cửa sổ đã ngớt dần, mình nhìn vào mắt Thanh Viễn, run rẩy hỏi: “Anh nói là… gia tộc Âu Dương là hậu duệ của vương tộc cổ đại?”
“Không sai, gia tộc của anh là hậu duệ của vương tộc Cổ Ngọc Quốc năm nghìn năm trước. Những người trong gia tộc anh từ khi sinh ra đã không giống với người khác, những việc này không được để cho người ngoài biết, nếu ai tiết lộ bí mật của gia tộc thì nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc nhất”.
“Đây chính là bí mật của Hoang thôn? Vậy còn chiếc nhẫn ngọc thì sao? Tại sao phải đeo nó lên tay em?”
“Bởi vì đây là quy tắc của gia tộc nhà anh, mấy nghìn năm nay đều như vậy. Chiếc nhẫn ngọc này đã nhuốm máu của nữ vương cuối cùng, máu cũng đại diện cho sinh mệnh của nữ vương, bởi vậy chiếc nhẫn ngọc chứa đựng sức mạnh thần bí, nó có thể cho em nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nhìn thấy được, và cũng có thể phù hộ bình yên cho em. Vì thế, khi con dâu nhà Âu Dương có thai thì sẽ bắt buộc phải đeo chiếc nhẫn ngọc này lên, đây là thánh vật của gia tộc, ẩn giấu bí mật của nguyên cổ, và sẽ khiến đứa trẻ trong bụng em khác với những người thường. Khi đeo chiếc nhẫn ngọc này lên, đồng thời những thành viên trong tộc còn phải cử hành những nghi lễ đặc biệt cho thai phụ, hát những bài vu ca từ thời xa xưa lưu truyền lại, đó cũng là để phù hộ bình an cho mẹ con em”.
“Nhưng, chiếc nhẫn ngọc đeo lên tay là không thể tháo ra được nữa”.
Thanh Viễn mỉm cười nói: “Không việc gì đâu, đợi em sinh con ra, chiếc nhẫn ngọc sẽ tự động tháo ra. Sau đó, gia đình anh sẽ mang nhẫn ngọc về Hoang thôn, cất giấu tại một nơi bí mật trong ngôi nhà cổ của gia đình anh. Nhược Vân, xin em nhất định phải ghi nhớ, chiếc nhẫn ngọc này là thánh vật quan trọng nhất của gia tộc anh, tuyệt đối không được làm mất, không được nói cho người khác biết bí mật này”.
“Vì thế anh mới không dám nói những chuyện này cho em biết, đúng không?”
“Đúng, nhưng làm con dâu của nhà Âu Dương, em cũng nên biết những bí mật này. Bây giờ, anh đã kể hết rồi, cũng coi như là hoàn thành tâm nguyện của mình”. Thanh Viễn đột nhiên xoa bụng mình nói, “Nhược Vân, em gả vào nhà Âu Dương, cũng là một thành viên của gia tộc anh. Bất luận thế nào, em bắt buộc phải tuân thủ quy tắc của gia tộc, nếu không thì sẽ xảy ra bi kịch”.
Tim mình lập tức đập thình thịch: “Bi kịch?”
Thanh Viễn hình như nói tới điều gì đó cấm kị, biểu hiện rất bối rối nói: “Đừng sợ, bây giờ có chiếc nhẫn ngọc phù hộ cho em, nó sẽ giúp em sinh con ra bình an, anh tin rằng mọi việc sẽ đều rất viên mãn”.
Tiếp đó, anh ấy nói rất nhiều câu an ủi mình, nhưng lòng mình rối như tơ vò, không thốt nên được lời nào.
Đợi sau khi Thanh Viễn ngủ rồi, mình lặng lẽ vào phòng khách, mở nhật ký của mình ra. Mưa rơi ngoài cửa sổ khiến mình cảm thấy tâm trạng rối bời, giờ đây mình cũng là thành viên của gia tộc cổ xưa này? Nhưng đây là sự lựa chọn của bản thân mình sao? Sinh ra là đàn bà thì nhất định sẽ như vậy sao?
Có lẽ không có ai tin nổi những gì mình và Thanh Viễn nói ban nãy, mình đều nhớ rõ từng từ một, lúc này mình đã ghi chúng lại không sai lấy một từ, chắc đây cũng là trang nhật ký dài nhất của mình.
Âm u, ngày 2 tháng 12 năm Dân quốc 36
Trải qua hơn chín tháng sau, mai là ngày dự định sinh con của mình. Thanh Viễn mời bác sỹ giỏi nhất Thượng Hải cho mình, sáng mai sẽ tới nhà để trông mình, bố chồng nói chỉ cần có chiếc nhẫn ngọc ở đây, đứa bé sẽ sinh hạ thuận lợi.
Lúc này, mình nằm một mình trong phòng ngủ, Thanh Viễn ngủ phòng bên cạnh, anh ấy nói hễ có động tĩnh là sẽ chạy sang ngó mình. Nhân lúc rãnh rỗi này, mình lấy ngay cuốn nhật ký ra, vác bụng bầu viết nhật ký thật là chẳng dễ dàng chút nào. Nhưng mình vẫn phải viết ra đây, bởi vì ngày mai con của mình ra đời rồi, mình sẽ trở thành một người mẹ đúng nghĩa. Thế nên, mình muốn ghi lại tâm trạng bản thân trong thời khắc này.
Nhưng, cảm giác trong lòng mình lúc này thực sự rất kỳ lạ, không hề có bất cứ niềm vui nào của người sắp làm mẹ. Tuy mình cũng đã từng nghe nói, phụ nữ đẻ con so trước khi sinh đều căng thẳng, nhưng mình không cảm thấy vậy. Mình từ trước tới nay đều không lo lắng quá trình sinh con, mình chỉ lo lắng cho tương lai của mình và con. Nhớ lại bí mật của nhà Âu Dương, còn cả cha mẹ chồng, tim mình bất giác đập nhanh một cách vô cớ, mình không biết cảm giác này sẽ còn duy trì bao lâu nữa, biết đâu sẽ là cả đời.
Đêm qua, mình nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy mình sinh ra không phải là đứa trẻ mà là một viên ngọc đá màu xanh được tạc thành hình dạng thai nhi. Khi tỉnh dậy trong cơn ác mộng, mình cảm thấy toàn thân mướt mồ hôi, mình biết điều đó sẽ không thể trở thành hiện thực, nhưng đây đã là cơn ác mộng thứ chín trong nửa tháng nay của mình.
Viết tới đây, mình giơ tay trái lên, vệt đỏ đun trên nhẫn ngọc đang phát ra ánh sáng mờ ảo, đó là máu của nữ vương hơn bốn nghìn năm trước, cô ấy cũng đang nhìn mình sao?
Nắng, ngày 10 tháng 12 năm Dân quốc 36
Bảy ngày trước, con trai mình chào đời.
Thật khó mà hình dung được sự đau đớn lúc trở dạ, phải chăng mình đã sinh được một bé trai khỏe mạnh, thằng bé rất giống Thanh Viễn, xem ra nó thừa hưởng rất nhiều gien di truyến của gia tộc Âu Dương. Thanh Viễn đặt tên cho con trai là Gia Minh, hy vọng nó có thể phát huy truyền thống của nhà Âu Dương.
Lúc mình ôm Gia Minh, nhìn khuôn mặt xinh xắn của nó, nước mắt mình đã rơi xuống. Nhìn xem, nó chẳng mấy chốc là biết ăn sữa, mình nhẹ nhàng hôn con, mong rằng nó sẽ trưởng thành thuận lợi, hạnh phúc viên mãn như những đứa trẻ khác, đây đều là mong muốn chung của tất cả những bà mẹ.
Ngày thứ hai sau khi sinh Gia Minh thì phát hiện ra chiếc nhẫn ngọc đã tuột khỏi tay mình, xem ra Thanh Viễn nói kosai, nó đã hoàn thành xong sứ mệnh của mình. Thanh Viễn lấy đi chiếc nhẫn ngọc, nói là giao lại cho bố mẹ chồng, họ sẽ đem nhẫn ngọc trở lại nhà ở Hoang thôn.
Mình đã bảy ngày không viết nhật ký rồi, nhân cơ hội này trong phòng không có ai, mình lặng lẽ lấy cuốn nhật ký ra, nằm trên giường ghi lại cảm giác của mình sau khi làm mẹ.
Mưa nhỏ, ngày 5 tháng 4 năm Dân quốc 37
“Thanh minh lất phát mưa phùn. Khách đi đường thấm nỗi buồn xót xa”.
Lúc này, ngoài cửa sổ đang mưa nhỏ làm mình nhớ lại bài thơ này.
Hôm nay là tiết Thanh minh, vốn là phải về quê tảo mộ, nhưng do Gia Minh mới sinh được vài tháng, thế nên trong nhà không tiến hành nghi thức tế lễ. Thanh Viễn nhân cơ hội bố mẹ có nhà, mời nhiếp ảnh gia tới chụp một bức ảnh cả gia đình.
Địa điểm chụp ảnh chọn dưới tầng trệt, trong căn phòng đặt chiếc đàn dương cầm, sau khi bố trí xong đèn, mình và Thanh Viễn, cha mẹ chồng đều sắp xếp xong xuôi vị trí. Gia Minh được ôm trong lòng mình. Nhiếp ảnh gia muốn khuôn mặt chúng mình tươi cười, nhưng chúng mình đều không tài nào làm ông ấy hài lòng được, cuối cùng, ông ấy đành phải chụp một bức ảnh gia đình toàn vẻ mặt nghiêm nghị.
Lúc đối diện với ống kính máy ảnh, mình chỉ cảm thấy khủng hoảng và sợ hãi, con trai trong lòng cũng bật khóc, giống như bị lấy mất linh hồn vậy. Mình biết đây là ảo giác của bản thân, nhưng gần đây ảo giác của mình càng lúc càng mãnh liệt, mình thường thấy những cảnh tượng đáng sợ trong giấc mơ, mình mơ thấy con của mình biến thành dơi hút máu, treo lộn ngược trên xà nhà: mình mơ thấy chồng mình, miệng mọc ra răng nanh nhỏ máu, bò lên hút máu trên cổ mình; mình mơ thấy bố chồng biến thành một xác ướp đời nhà Thanh, giơ đôi tay ra nhảy nhảy từng bướ; mình mơ thấy mẹ chồng lộ ra bộ xương trắng toát, bò ra từ trong quan tài.
Đúng, những cơn ác mộng mấy tháng nay không ngừng đeo bám mình, khiến mình không còn bất cứ niềm vui mới làm mẹ nào, chỉ có duy nhất sự hoảng sợ vả tuyệt vọng.
Âm u, ngày 6 tháng 4 năm Dân quốc 37
Sáng sớm hôm nay, cha mẹ chồng về quê rồi. Thanh Viễn cũng đến công ty, mãi tới tận tối vẫn chưa về nhà. Đợi sau khi Gia Minh ngủ, một mình mình xuống tầng trệt, mở chiếc đàn dương cầm của mình ra.
Lâu lắm rồi không đánh đàn dương cầm, lúc mình chạm vào những phím đàn đã không kìm được nước mắt. Vẫn là giai điệu “Cho tới tận mãi mãi” của Liszt, bây giờ giai điệu này đối với mình càng quan trọng hơn nữa, mình chỉ có thể nói là đàn dương cầm chính là thứ duy nhất để mình trút bầu tâm sự. Đúng vậy, chỉ trước cây đàn, trong giai điệu của Liszt, mình mới cảm thấy vui vẻ, mới cảm thấy chính mình, mình là một người đàn bà tên là Nhược Vân, chứ không phải chỉ là con dâu của nhà Âu Dương.
Đúng lúc mình đang chìm đắm trong tiếng dương cầm thì bỗng phát hiện ra Thanh Viễn đã đứng sau lưng mình từ lâu. Sắc mặt anh ấy xem ra rất không ổn,hình như có uống chút rượu, anh ấy bảo mình đừng đánh đàn nữa, vĩnh viễn không được đánh, bởi vì anh ấy ghét dáng vẻ của mình khi đánh đàn. Cuối cùng, mình đã không thể nào chịu đựng được nữa, mình nói trừ khi mình chết đi nếu không thì mình sẽ không bao giờ từ ỏ đàn dương cầm. Nhưng mình không ngờ rằng, anh ấy lại tát mình một bạt tai.
Mình sờ lên má vừa bị Thanh Viễn tát, nước mắt không kìm nén được lã chã rơi. Kết hôn với anh ấy hơn một năm, tuy anh ấy lạnh nhạt với mình, nhưng từ trước tới nay chưa từng đánh mình, cảm giác nhục nhã lúc này khiến mình nghĩ tới cái chết. Thanh Viễn hình như cũng đã tỉnh táo lại, anh ấy sợ hãi ôm lấy mình, nhỏ nhẹ xin lỗi mình, nhưng mình chỉ đáp lại anh ấy bằng sự im lặng.
Sau đó, Thanh Viễn cũng bắt đầu thút thít khóc, anh ấy hình như đang chìm đắm trong thế giới của chính mình, tự mình lẩm bẩm nói: “Em đừng khóc nữa, thực sự lòng anh còn đau đớn hơn em. Em không biết, anh là con trai của vợ thế”.
Mình rút cuộc đã lên tiếng: “Vợ thế là gì?”
Vậy là Thanh Viễn đã kể hết lại cho mình, hóa ra “vợ thế” là một phong tục của miền đông Chiết Giang, những nhà khá giả không có con trai, bỏ tiền “thuê” vợ nhà người nghèo để sinh con. Năm đó, cha của Thanh Viễn tới trung niên mà vẫn chưa có con nên đã bỏ tiền mời một vợ thế đến nhà, sau đó sinh hạ được Thanh Viễn. Vợ thế luôn nhớ nhung người chồng và người con của mình, trong một lần bỏ trốn khỏi Hoang thôn đã bị bắt giữ lại rồi bị trừng phạt bằng cách dìm xuống giếng, tức là bị quẳng xuống giếng chết ngạt. Thực ra, hồi đó gia đình Âu Dương giết chết mẹ của anh ấy là do lo sợ bà sau khi trốn thoát khỏi Hoang thôn sẽ tiết lộ bí mật của gia tộc Âu Dương ra ngoài, thế nên mới dìm bà xuống giếng, thực tế là giết người diệt khẩu.
Thực ra trong lòng Thanh Viễn rất hận cha anh ấy, bởi vì cha đã giết mẹ để của anh. Nhưng tất cả những điều này đều vì bí mật của gia tộc Âu Dương, ai cũng không được phép vi phạm quy tắc của tổ tiên, bất luận đau khổ đến nhường nào cũng bắt buộc phải chịu đựng.
Hóa ra Thanh Viễn vốn không phải là con đẻ của mẹ chồng, trong lòng mình cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Trở lại phòng sách trên gác, mình vội vã viết nhật ký ngày hôm nay. Nhà Âu Dương chỉ vì giữ bí mật mà có thể giết chết mẹ của Thanh Viễn, vậy thì không biết có giết chết mình không nữa?
Nhiều mây, ngày 10 tháng 4 năm Dân quốc 37
Hôm nay, tinh thần của mình xấu tới đỉnh điểm bởi vì đàn dương cầm của mình không thể đánh được nữa rồi. Mình mở chiếc đàn ra kiểm tra mới phát hiện ra có bộ phận trong đó đã bị đập nát, nhìn bộ phận đập nát thảm hại này, lòng mình đau đớn vô cùng. Chiếc đàn này là quà tặng mà mẹ mua tặng mình, là của hồi môn của nhà mẹ đẻ cho mình, nó thậm chí còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.
Buổi tối, mình ép Thanh Viễn vào căn phòng trên tầng hai, anh ấy thừa nhận là anh ấy đập vỡ đàn dương cầm để mình không còn vương vấn gì tới nhà mẹ đẻ. Nhưng mình vẫn không sao tin nổi, người chồng mà mình đã từng yêu sâu đậm đã đập vỡ món quà quan trọng nhất của cuộc đời mình, tim mình bị anh ấy đập vỡ vụn rồi. Từ ngày vào quán trọ Hoang thôn tới nay, mình đã nhẫn nại quá lâu nhưng mình không thể tha thứ cho Thanh Viễn khi anh ấy đã ra tay với chiếc đàn của mình. Vậy là mình phát tiết ra tất cả những đau khổ trong lòng, nước mắt giàn giụa, tim như bị dao đâm.
Nhưng Thanh Viễn lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, anh ấy lạnh lùng nói: “Nhược Vân, gả vào nhà Âu Dương chúng ta thì phải sống một cuộc sống khác, hãy quên hết thế giới bên ngoài đi”.
“Tại sao những việc người khác có thể làm, các người lại không làm được? Lẽ nào các người không phải con người sao?”
Thanh Viễn từ từ gật đầu: “Không sai, bọn anh không phải là con người”.
Lời của anh ấy khiến mình kinh ngạc, biểu hiện nghiêm túc của anh ấy cho thất, tuyệt đối không thể là đang đùa cợt, mình run rẩy hỏi: “Không phải người? Thì là gì chứ?”
“Nghe anh nói, gia tộc Âu Dương của bọn anh không giống với con người bình thường. Anh đã kể tổ tiên của anh năm nghìn năm trước là vương tộc thống trị Cổ Ngọc Quốc Giang Nam, họ vốn không phải là cư dân của đại lục này mà đến từ một nơi vô cùng xa xôi và thần bí. Tóm lại là, gia tộc của bọn anh là một chủng loại khác, trong huyết mạch của bọn anh, vẫn đang chảy dòng máu của tổ tiên Cổ Quốc Ngọc năm nghìn năm trước, mục đích sinh tồn của bọn anh là để gìn giữ bí mật của gia tộc”.
Mình lại ngạc nhiên tới mức sững sờ, lẽ nào chồng mình cũng không phải là người sao? Không, mình nghĩ Thanh Viễn phát điên rồi, mình không thể sống với người điên này. Rút cuộc, mình cả gan nói: “Thanh Viễn, chúng ta li hôn đi”.
“Em nói gì?” Thanh Viễn giống như đang nghe lầm vậy.
“Em nói em muốn li hôn với anh”. Mình nước mắt lưng tròng nói. “Thanh Viễn, em đã từng nói yêu anh nhưng em không thể tiếp tục sống cùng anh được nữa. Em không thể trở thành vật hy sinh cho gia tộc anh, ngôi nhà này vốn dĩ là một cái lồng, là một địa ngục nuốt chửng linh hồn con người. Hơn nữa, em phải mang theo con trai em đi, bất kể trong huyết mạch của nó đang mang dòng máu của ai, nhưng nó phải được sở hữu nhân sinh và hạnh phúc giống như những đứa trẻ khác. Em yêu con trai Gia Minh của em, em tuyệt đối không thể để nó sống trong bóng tối của gia tộc, nó có quyền được hạnh phúc”.
Thanh Viễn lắc đầu, dữ dằn nói: “Em điên rồi sao? Từ trước tới nay, chỉ cần gả vào nhà Âu Dương Hoang thôn là tuyệt đối không được bỏ đi, nếu như con dâu muốn tự mình trốn chạy bỏ đi thì sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc”.
“Cái gì gọi là sự trừng phạt nghiêm khắc?”
Anh ấy chầm chầm nhả ra một chữ: “Chết”.
Nhưng mình đã không còn sợ hãi nữa rồi, lạnh lùng đáp: “Vì tự do, em tình nguyện chết”.
Nhật ký của Nhược Vân tới đây là hết, đằng sau toàn là những trang giấy trắng.
Chú Thích:
1.Vu ca: là điệu dân ca của Trung Quốc được hát bởi các thầy mo trong các lễ tang hoặc lễ cúng người chết.