Freud Thân Yêu - Chương 2-1

Hôm đó là sinh nhật của Dương Tư. Chạng vạng, Chân Ý và Tư Côi tụ tập ở phòng trọ của Dương Tư ăn cơm.

Gần đây công việc của Dương Tư không thuận lợi lắm, trong vụ Diêu Phong giết hại bạn học tàn nhẫn, cô chỉ có thể phát huy ảnh hưởng ở mức độ nhất định. Hiện tại, tương lại của Diêu Phong phụ thuộc vào giấy giám định tâm thần, cô không có việc gì để làm nữa. Nếu Diêu Phong bị tâm thần còn tốt, ít nhất cô có thể tranh thủ quyền lợi cho anh ta, nếu không, luật sư như cô tương đương với hoàn toàn vô dụng. Bực mình hơn chính là vụ án nghiên cứu sinh Đại học K giết thầy giáo và bạn học vốn nên thu hút được mối quan tâm và lời bàn luận của cả nước, nhưng sức ảnh hưởng của Lâm Tử Dực và Tống Y quá lớn, cứ thế át đi vầng hào quang của vụ án Diêu Phong.

Đang ăn giữa chừng, cô nhớ tới mấy lời xì xào trong văn phòng gần đây, hỏi: “Ý, vụ án của Tống Y sao rồi?”

“Xảy ra chút vấn đề.” Chân Ý ngậm miếng thịt, nói không rõ tiếng; Tư Côi không tham gia, chuyên tâm ăn cơm.

“Ý… Cậu phải cố gắng lên.” Giọng Dương Tư buồn thiu.

“Sao thế?” Chân Ý nghe ra giọng điệu khác lạ của bạn, ngẩng đầu lên.

Dương Tư lo lắng: “Tất cả mọi người đang chờ xem trò cười của cậu đấy. Vụ án Tống Y vừa bắt đầu rất thuận lợi, không cần ra tòa đã cầm chắc phí ủy thác. Nhưng bây giờ tình thế đảo ngược, mọi người cảm thấy cậu không nắm chắc, còn nghe nói Tống Y và cậu trở mặt rồi…”

Chân Ý không để tâm, ăn miếng thịt lớn, lẩm bẩm: “Thua thì sao chứ? Thắng bại đều rất bình thường mà.”

“Không phải đâu. Ý, chẳng phải sếp Biện muốn nhờ vụ án này mang lại tiền tài và tiếng tăm cho cậu sao? Bởi vì anh ấy luôn thiên vị cậu, mọi người mới nhiệt tình muốn hóng chuyện…” Dương Tư ấp a ấp úng.

Sắc mặt Tư Côi còn khó coi hơn Chân Ý.

“Người trong văn phòng luật không biết quan hệ giữa cậu và Biện Khiêm, thường lén lút nói cậu và anh ấy có quan hệ mờ ám, nói cậu quyến rũ…”

“Nói gì?” Chân Ý trợn mắt.

Sắc mặt Tư Côi và Dương Tư thay đổi, vừa định an ủi, Chân Ý đã quẳng đũa xuống. Cô đứng phắt dậy, vọt tới phía sau cánh cửa, gí mặt vào gương: “Nhan sắc của tớ đạt tới cấp độ đi quyến rũ người ta rồi à?” Cô nâng mặt nhìn trái nhìn phải, chống nạnh uốn éo. “Về tổng thể thì hài lòng, duy chỉ thất vọng với bộ ngực di truyền từ bố mình thôi. Với quan hệ giữa mình và anh Biện Khiêm, quyến rũ là loạn luân. Họ ghen tị mình có anh trai tốt đấy mà.”

Tư Côi nhìn một loạt động tác liên tiếp của Chân Ý, á khẩu hoàn toàn. Đúng là mỗi lần lo lắng cho con bé dở hơi này đều không cần thiết.

Dương Tư cười đau cả bụng, bội phục cách tự chế nhạo bản thân của Chân Ý: “Cậu không tức giận là tốt rồi.”

“Mọi người luôn cay nghiệt với người may mắn.” Chân Ý không để tâm. “Tớ muốn may mắn, còn muốn danh tiếng tốt, không phải quá tham lam ư?”

“Khâm phục tâm thái tốt của cậu. Nếu là tớ chắc tức đến phát khóc rồi.”

“Tớ giỏi nhất là vào tai trái ra tai phải mà.” Chân Ý ngồi xuống trở lại, tiếp tục ăn ngấu nghiến. “Trên đời này vốn dĩ không có công bằng. Thông thường những người đứng ở cán cân bên dưới mới kêu gào không công bằng.”

“Chậc chậc chậc, cậu thì ghê rồi.” Tư Côi đá cô. “Cầu nguyện cho cậu mãi mãi đứng ở cán cân bên trên.”

“Không cần, tớ thích cuộc đời thăng trầm.” Chân Ý cười lớn hơn. “Tâm thái tốt thì ở cán cân bên dưới cũng không oán thán. Nhấp nhô lên xuống mới đặc sắc.”

Bóng cây xanh mướt bao phủ khắp chốn, hai tòa nhà màu trắng không hề cao nhưng chiếm diện tích rất lớn, thiết kế hiện đại mà đơn giản.

Trước cửa, trên khối đá cẩm thạch nằm ngang khắc mấy hàng chữ. Một bên là “Viện nghiên cứu Điều trị Tâm thần Quốc Lập”, “”Viện nghiên cứu Tâm lý học Thần kinh Quốc Lập”, “Viện nghiên cứu Tâm lý học Nhân cách Quốc Lập”, “Viện nghiên cứu Tâm lý học Lâm sàng và Tư vấn Quốc Lập.”

Bên kia lại rất đơn giản: “Bệnh viên Tâm thần Quốc Lập”, “Bệnh viên Tâm thần số 1 thành phố K”.

Nếu không phải có hai khối đá này, trời xanh mây trắng, cây biếc hoa thắm, dân cư thưa thớt, nơi này có thể được gọi là chốn bồng lai tiên cảnh.

Chân Ý đứng dưới tán cây cao ven đường, lấy danh thiếp Ngôn Cách đưa cô, bấm số gọi. Sau một tiếng “tít”, điện thoại được bắt máy nhanh chóng: “Xin chào,, Phòng thí nghiệm Điều trị tâm thần Thành phố K xin nghe.” Giọng thanh niên trẻ tuổi, tốc độ nói nhanh đến mức cô nghe không rõ.

“Tôi tới tìm Ngôn Cách.” Nói xong phát giác không khí bên kia bất thường, cô vội đổi cách xưng hô. “…Thầy, thầy Ngôn!”

“Xin chờ một chút.”

Sau một hai giây yên tĩnh, điện thoại lại được nhấc lên, giọng anh trầm thấp: “Ai đấy?”

“Là em đây. Vừa lúc đi ngang qua, không có hẹn trước, anh không bận gì chứ?”

Anh không đáp: “Em ở bên dưới à?”

“Ừm, hình như trông chừng rất nghiêm, không cho vào.”

“Em chờ một chút.”

Chân Ý cúp máy, vừa đi vòng quanh thân cây lớn vừa suy tư.

Hôm nay cô đến Cục Cảnh sát lấy tài liệu về cái chết của Lâm Tử Dực. Chỉ thế mà thôi, không có chứng cứ và tài liệu pháp chứng nào khác. Dù sao Tống Y vẫn chỉ là nghi phạm.

Tại đại sảnh tầng một của viện nghiên cứu trống trải không một bóng người, một thanh niên khoác áo blouse nhanh chóng xuất hiện, bước đi rất nhanh, đến bên cánh cửa kính dày, quẹt thẻ lên thiết bị mật mã, chỉ thấy miệng anh ta mấp máy nhưng không nghe thấy gì.

Anh ta mở cửa ra, nở nụ cười rạng rỡ: “Tôi là Tiểu Kha. Xin lỗi đã để cô đợi lâu.”

“Không sao.” Chân Ý biết Ngôn Cách sẽ không nói mấy lời kiểu này, lấy làm lạ tại sao anh ta lại khách sáo thế.

Sau khi đăng ký, hai người đi vào đại sảnh sạch sẽ sáng sủa, sàn nhà đá cẩm thạch rộng lớn không dính một hạt bụi, im ắng vô cùng. Ngoài cửa sổ sát đất, cây xanh và ánh nắng cực đẹp. Ra khỏi thang máy, hai bên hành lang là phòng thí nghiệm lắp cửa sổ kính, suốt quãng đường đều có người đang làm việc ngẩng đầu lên nhìn Chân Ý, ai ai cũng có vẻ tò mò.

Tiểu Kha đưa cô đến căn phòng ở phía cuối. Ngôn Cách mặc áo blouse đứng bên cửa sổ kính, đeo cặp kính gọng đen, cầm cuốn sổ cúi đầu ghi chép.

Cùng là đồng phục làm việc màu trắng, thế nhưng khi khoác trên người anh lại tăng thêm khí khái oai hùng lấn át, cứ như người thời trang trời sinh vậy.

Tiểu Kha gõ cửa, đẩy ra: “Thầy Ngôn?”

Trông anh ta trạc tuổi Ngôn Cách, nhưng lời nói và hành động lại vô cùng tôn kính.

Ngôn Cách quay đầu lại nhìn thấy Chân Ý, yên lặng một giây: “Sao em lại tới đây?”

Chân Ý sa sầm mặt. Bác sĩ Ngôn, trí nhớ của anh có vấn đề sao? Vừa nãy là ma nghe điện thoại à?

Chân Ý và Tiểu Kha ngơ ngác nhìn nhau, ánh mắt đồng thời liếc về người đàn ông mặc áo trắng.

Ngôn Cách day sống mũi: “Tiểu Kha, không phải tôi đã bảo cậu đưa cô ấy sang bên kia…” Anh khựng lại: “À, tôi chưa nói.”

Tiểu Kha cười hì hì: “Lúc ấy thầy đang ghi chép, không chú ý.”

Ngôn Cách tháo kính xuống, nói: “Tôi dẫn em đi.”

Anh giao mọi việc cho Tiểu Kha, dẫn cô đi tới bệnh viện tâm thần chênh chếch phía trước.

Sau khi tiến vào, Chân Ý phát hiện ra một thế giới hoàn toàn mới, không khí khác hẳn viện nghiên cứu. Bên kia lành lạnh vắng lặng, nơi này ấm áp dễ chịu, có thảm cỏ rất lớn, hồ nhỏ và xích đu. Trên bãi cỏ không có ai, chỉ có ánh nắng mặt trời.

Cả chặng đường anh không nói câu nào, hai tay đút trong túi áo blouse, lặng lẽ bước đi, để lại tiếng sột soạt trên cỏ. Chân Ý đi sau anh khoảng hai bước, cảm thấy bóng lưng anh rất đẹp. Cô nhớ tới dáng vẻ anh đứng trong phòng thí nghiệm cúi đầu ghi chép khi nãy, tuyệt đẹp, ẩn chứa phong cách mà không hề phô trương. Kỳ lạ thay, chỉ một bóng lưng thôi đã có thể khiến lòng cô xao xuyến. Duyên phận giữa người với người quả thật chẳng thể nói chính xác được.

Cô tiến lên: “Bác sĩ Ngôn, ở bệnh viện này, bệnh nhân có thể trốn ra không? Ý em là trốn ra rồi trở về đấy.”

Ngôn Cách ngẫm nghĩ một lát, kết quả là: “Xin lỗi, tôi không dám chắc.” Hỏi chẳng khác nào không hỏi.

Đi vào tòa nhà chính, cách cửa sổ kính, Chân Ý nhìn thấy các bệnh nhân mặc đồ trắng xếp hàng chờ ra ngoài sân, bác sĩ và các y tá trông chừng.

Các bệnh nhân rất nhạy cảm với khuôn mặt mới. Mọi người không xếp hàng nữa mà ló hết đầu ra, chen chúc ghé sát tấm kính nhìn Chân Ý với đôi mắt tràn ngập vẻ mới lạ, ánh mắt như trẻ con ham học hỏi. Họ đều rất sạch sẽ, áo trắng tinh tươm, gương mặt thuần khiết, vẻ mặt ngây ngô. Khác hẳn thế giới ngoài kia, dường như những con người bên ngoài đều đeo mặt nạ dơ bẩn, nhưng họ thì không. Bởi vì chân thật nên rất sạch sẽ.

Chân Ý lên tầng cùng Ngôn Cách, tới một đại sảnh đặt bàn ghế màu trắng, là nơi bệnh nhân đọc sách, đánh cờ, vẽ tranh. Mọi người đã ra ngoài sân, chỉ có một mình Ngô Triết ngồi trước giá vẽ. Chân Ý khẽ hỏi: “Anh ta bị bệnh gì thế?”

“Vẫn chưa giám định.”

“Tại sao?”

“Tình trạng rất kém, không thể giám định. Nhưng xét trên tình hình hiện tại, anh ta đã mất trí nhớ về con người, trí nhớ về sự vật dựa trên cảm giác.”

“Nói như vậy, chỉ có đau khổ và sợ hãi thôi ư?” Chân Ý hơi buồn. “Cảnh sát đã tới rất nhiều lần phải không?”

“Ừ. Anh ta cứ lẩm bẩm suốt, không thể thẩm vấn, nhưng họ vẫn ghi lại lời khai của anh ta.” Ngôn Cách nói với giọng không hề tán thành.

Chân Ý đi tới, bản vẽ của Ngô Triết trống trơn, trái lại dưới đất trải một đống bản thảo đã vẽ xong, màu trắng đen, đều là cảnh tượng kỳ dị và đáng sợ, người trong tranh có động tác vặn vẹo, vẻ mặt kinh khủng và ma quái.

Nửa tháng không gặp, Ngôn Triết không còn là chàng trai khôi ngô, cũng không phải là con người vốn dĩ trước kia nữa. Sau chuyện thảm khốc, anh ta đã từng khích lệ, cùng Đường Thường bôn ba khắp chốn tìm kiếm luật sư. Về sau, bằng sự nhẫn nại và bao dung đáng kinh ngạc, anh ta chống đỡ sóng to gió lớn của thế giới bên ngoài, bảo vệ cô gái của mình.

Khi Đường Thường bị sự tàn nhẫn và đen tối của hiện thực hành hạ đến mức mất hết hy vọng, cô ấy sẽ mất khống chế la hét chửi bới; khi Chân Ý sắp không chống đỡ nổi nữa, cô cũng sẽ nổi giận. Chỉ có anh ta chôn vùi tất cả nỗi đau vào đáy lòng, an ủi và bao dung Đường Thường, tin tưởng và biết ơn Chân Ý.

Hơn bốn tháng kề vai chiến đấu hệt như ở chốn địa ngục ấy không khác gì đương đầu với cuộc chiến kéo dài một thế kỷ. Chính anh ta giúp Chân Ý nhận ra rằng, con người dẫu có bình thường hơn nữa, khi biến cố đột ngột ập tới trong đời cũng có thể bộc phát sức mạnh mãnh liệt và bền bỉ.

Nhưng sau cái chết của Đường Thường, người đàn ông kiên cường tựa bê tông cốt thép này bỗng sụp đổ.

Cô ngồi xuống trước mặt anh ta: “Ngô Triết?”

Ngô Triết dời ánh mắt trống rỗng nhìn vào mặt cô, dần dần có tiêu cự: “Luật sư Chân.”

Trái tim Chân Ý thắt lại, không thể diễn tả đây là cảm giác gì, hệt như người ở tuổi xế chiều gặp lại chiến hữu hồi trẻ đã xa cách một đời, chua xót mà đau đớn: “Anh còn nhớ tôi ư?”

“Tháng trước tôi từ biệt cô, đã để lại cho cô địa chỉ của tôi rồi.” Trông anh ta như người bình thường. “Tiểu Thường đi mua kem vẫn chưa về. Cô chờ một lát nhé.”

“Được.” Chân Ý gật đầu.

Ngôn Cách nói, ký ức sau thương tổn của Ngô Triết rẩ ngắn,một khoảng thời gian sẽ xóa đi dựng lại, trở về giai đoạn anh ta chờ Đường Thường về nhà. Sau đó, anh ta cứ chờ đợi mãi.

“Đây là gì thế?” Chân Ý nhặt những bức tranh u ám dưới đất lên.

“Câu chuyện về một cô gái.” Là tranh liên hoàn, cô gái giết bốn người đàn ông. Nhưng lại giống Đường Thường và bốn người bọn Lâm Tử Dực.

Chân Ý nhíu mày, nhìn thấy tờ cuối cùng: “Thứ vừa tròn vừa móp méo này là gì thế?”

“Cô ấy thiến chúng.” Giọng điệu anh ta bình thản.

Bộ phận sinh dục phái nam ư? Hơi thở của Chân Ý trở nên loạn nhịp, Lâm Tử Dực đúng là bị thiến, lúc chết cả người trần truồng, tay chân bị trói thành hình chữ đại, tư thế lúc chết nhục nhã đến cùng cực.

Chân Ý nhớ tới vết thương do bị trói trên cổ và cổ tay Ngôn Triết lần đầu gặp mặt. Khi đó cô loáng thoáng cảm thấy vết thương mà thảm kịch kia để lại trong lòng anh ta còn sâu thẳm hơn Đường Thường, sâu đến khắc cốt ghi tâm.

Tình trạng hiện giờ của anh ta có thể giết người không? Nếu như có thể, lúc giết người anh ta có tỉnh táo không? Hơn nữa, anh ta có thể ra vào tự do ư?

Ý nghĩ trong đầu cô lung tung rối loạn, cho đến khi Ngô Triết cất giọng rệu rã: “Luật sư Chân, tôi mệt mỏi quá.”

“Sao cơ?”

“Hôm nay chạy quá lâu, mệt lắm.”

“Chạy ư?”

“Tiểu Thường nhảy lầu, tôi chạy tới cửa sổ đỡ cô ấy. Chạy mệt lắm rồi.”

“Có đỡ được không?” Chân Ý không biết điều anh ta nói là sự thật hay ảo tưởng, chỉ có thể nói theo.

“Vẫn chưa. Cô ấy nhảy từ sân thượng tầng 50, tôi chạy tới cửa sổ ở cầu thang tầng 49, không đỡ được. Vì thế cô ấy lại nhảy một lần nữa thì phải?”

“Lại nhảy?”

“Ừ, cô ấy lại nhảy, tôi liền vội vàng chạy đi đỡ. Mỗi lần, tôi đều đỡ ở một tầng thấp hơn. Tuần trước tôi chạy đến cửa sổ ở cầu thang tầng 31, nhưng cô ấy vẫn sượt qua đầu ngón tay tôi. Gần đây tôi mắc kẹt ở tầng 31, mỗi lần chỉ có thể chạy tới đó.” Nói xong, anh ta trở nên cuống cuồng, tay bắt đầu vạch lên giá vẽ không theo quy luật. “Đến tầng 31 liền không xuống tiếp được nữa, phải làm sao đây?”

“Sao anh biết mình ở tầng 31?”

“Bên cạnh van cứu hỏa có số tầng.”

“Anh lao ra cửa sổ, sao nhìn thấy số tầng ở sau van cứu hỏa được?”

“Gương.”

“Gì cơ?”

“Bên cạnh cửa sổ cầu thang có gương. Từ trong gương tôi thấy một bức tường trống trơn, cửa tò vò và mấy con số màu đen.”

Sau lưng Chân Ý nổi cơn gió lạnh buốt, không biết ảo tưởng của Ngô Triết tượng trưng cho điều gì.

“Luật sư Chân, cô tới đón tôi ra ngoài đấy à?” Dòng suy nghĩ của anh ta nhảy vọt, trở nên hoảng hốt.

“Tôi…”

“Người ở đây muốn hại tôi, cho tôi uống thuốc mãi, muốn bỏ độc giết tôi.”

“Vậy anh…”

“Dĩ nhiên tôi không uống.” Anh ta ngắt lời cực nhanh, nhìn quanh thấy không có ai bèn lấy mười mấy viên thuốc ở cạp quần ra, nhét vào tay Chân Ý. “Y tá sẽ tới kiểm tra, cô giấu đi hộ tôi nhé.”

Chân Ý không biết làm sao bèn nhận lấy cất đi.

“Nhưng tôi không lên tiếng, không lên tiếng thì họ sẽ không nhìn thấy tôi.” Ngô Triết nói: “Cô cũng nên đi đi.”

Chân Ý không tài nào hiểu nổi, muốn hỏi đến cùng nhưng Ngô Triết đã rời mắt đi, coi cô như không tồn tại, sau đó ôm tranh, chậm rãi đi về phòng.

Cuộc đối thoại ban nãy, Ngô Triết sẽ không cho rằng cô là ảo tưởng của anh ta chứ? Ý nghĩ này khiến da đầu Chân Ý tê dại.

Cô đi theo Ngô Triết, nhìn anh ta vào phòng. Cô tìm y tá đang trực ở hành lang, hỏi thăm: “CÔ chăm sóc những bệnh nhân bên này à?”

“Vâng.”

“Tình hình của Ngôn Triết thế nào?”

“Tôi cảm thấy rất tốt, không nói chuyện cũng không ầm ĩ, chúng tôi thích bệnh nhân ngoan ngoãn nhất.”

Lời này nghe không mấy dễ chịu, Chân Ý cũng không để tâm. Dù sao mọi người đều mong công việc của mình thuận lợi trôi chảy, lợi ích của người khác chẳng qua là thú tiêu khiển thiện chí khi bản thân đã xuôi chèo mát mái.

“Phòng bệnh nhân có khóa lại không?”

“Tùy theo bệnh tình.”

Chân Ý không hỏi nhiều nữa. Bệnh nhân nhiều, y tá ít, có một người biến mất, liệu y tá có chú ý không?

Cô vừa nghĩ vừa đi, lát sau phát hiện mình đã đi nhầm hướng, phía trước là cửa kính sát đất đóng chặt. Vừa định trở về, cô lại nhìn thấy Ngôn Cách. Bên kia cửa là một căn phòng, hơi nhỏ, không gian tinh tươm thanh đạm.

Ngôn Cách và người đàn ông nọ ngồi đối mặt, đều mặc đồ trắng. Có điều một người mặc đồng phục bác sĩ, một người mặc quần áo bệnh nhân.

Cô chỉ nhìn thấy một nửa gương mặt người kia, đường nét góc cạnh, chắc hẳn là mĩ nam.

Mê trai đẹp là cái cớ vô cùng cao cả. Chân Ý không thể di chuyển bước chân nữa, tò mò ngóng nhìn.

Hình như hai người đang nói chuyện với nhau, Ngôn Cách hờ hững thờ ơ, ung dung lạnh nhạt; người đàn ông kia khóe môi mang nét cười, trông vui vẻ thoải mái.

Theo bản năng, Chân Ý đẩy nhẹ cánh cửa sát đất, bị khóa rồi.

Cô buồn bực, nói chuyện với bệnh nhân tâm thần có gì hay ho đâu, vậy mà vẻ mặt Ngôn Cách còn nghiêm túc như thế. Ngẫm lại thái độ của anh với cô từ trước tới nay, quả thực coi cô như một đám không khí biết nói vậy.

Chân Ý bất mãn, bỗng nhiên lóe lên một ý tưởng. Anh hờ hững với cô nhường ấy, chẳng lẽ… không phải là cô không tốt, mà do giới tính của anh bất thường?

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ