Bổn Cung Không Thể - Chương 18: Gia thần

Kỷ Sơ Đào không có kinh nghiệm chung sống với nam tử, bởi vì nơi này là phủ đệ của riêng mình, nàng đã quen tùy hứng nên đến bây giờ mới chợt hiểu ra, hai người đều không mặc nhiều quần áo, lại thêm đêm hôm khuya khoắt, quả thực rất dễ khiến người ta hiểu nhầm ý đồ của nàng.

Sau khi tỉnh táo lại, nàng vội vàng cột dây áo choàng, cố gắng bọc cả người mình kín mít như kén tằm. Ngước mắt lên thấy bóng râm đã ập xuống, cánh tay Kỳ Viêm lướt qua người nàng chống lên bàn, cúi xuống lạnh lùng nhìn nàng: “Lần này, điện hạ lại muốn chơi trò gì?”

“Thích khách” xuất hiện trong phủ Công chúa, sóng gió vẫn chưa dẹp yên, nếu nàng dám đưa ra yêu cầu kỳ quặc sỉ nhục nào đó, Kỳ Viêm không thể bảo đảm mình sẽ không làm chuyện dĩ hạ phạm thượng…

Thân thể của nàng rất thơm.

Khoảng cách quá gần, mùi thơm mềm mại quanh quẩn trên chóp mũi, khiến Kỳ Viêm ngây ngẩn trong chớp mắt: Rõ ràng là Đế Cơ của một đất nước, trên đầu còn có hai vị tỷ tỷ tội ác chồng chất nhưng vì sao thân hình của nàng lại nhỏ nhắn như vậy?

Cứ như đêm qua trên giường, hắn chỉ dùng một cách tay đã có thể dễ dàng khống chế nàng.

Ánh mắt của Kỳ Viêm rất lạnh lùng nhưng thân thể lại rất nóng bỏng. Kỷ Sơ Đào ngửa đầu nhìn hắn không chớp mắt, khẽ nuốt nước miếng.

“Kỳ Tướng quân, ngươi… Ngươi cách ta gần quá.” Nàng không nhịn được lên tiếng, hơi bối rối giơ tay lên, muốn đẩy Kỳ Tiểu Tướng quân hung ác ra xa một chút.

Khi ngón tay vừa chạm vào vạt áo của hắn, mùi sữa thơm nồng càng rõ rệt hơn. Kỳ Viêm hoàn hồn, đứng dậy né tránh theo phản xạ, không cho nàng chạm vào mình.

Quả nhiên hắn rất ghét mình. Kỷ Sơ Đào buông tiếng thở dài, cảm thấy nếu mình muốn bù đắp lại mối quan hệ quân thần thì chẳng khác nào Nữ Oa vá trời.

Nếu không biết chuyện xảy ra trong giấc mơ thì thôi, bây giờ nàng đã biết thì không thể không nhúng tay.

Kỷ Sơ Đào lấy bình sứ giấu trong ống tay áo ra: “Vết thương của ngươi bị nứt rồi, bổn cung đến đây để đưa thuốc cho ngươi.”

Đưa thuốc thì cứ kêu người hầu làm giúp, vì sao nàng lại hạ mình đến đây?

Kỳ Viêm nhíu mày, cuộc sống trên chiến trường lâu năm khiến hắn đánh hơi thấy mùi khác thường: Nếu không phải tiểu Công chúa này có phần yêu mến “nam sủng mới” thì chỉ còn một khả năng khác… Nàng đã nhận thấy điều gì đó.

“Ngươi yên tâm, bổn cung lén lút đến đây một mình, không để người khác biết đâu.” Kỷ Sơ Đào giải thích, mềm giọng giục hắn: “Mau bôi thuốc đi. Thấy ngươi cầm máu, bổn cung sẽ rời đi.”

Kỳ Viêm dứt khoát lấy cái bất biến đối phó với cái vạn biến, chậm rãi đi đến bên bàn ngồi xuống, dùng ngón cái đẩy nút nhét bình sứ rồi đổ thuốc bột lên vết thương đã bị nứt ra.

Vết thương trên cổ tay trái của hắn đã khép lại, vết thương bị nứt là trên cổ tay phải. Kỷ Sơ Đào sợ hắn dùng tay trái băng bó thì bất tiện, “ừm” một tiếng rồi đề nghị: “Để bổn cung giúp ngươi nhé?”

“Không cần.”

Kỳ Viêm thản nhiên từ chối, quấn băng vải sạch sẽ quanh cổ tay phải mấy vòng rồi dùng răng cắn một bên băng vải kéo căng ra, thành thạo cột lại thật chặt.

Kỷ Sơ Đào xem ngây người. Rõ ràng nàng ghét mãng phu quân doanh nhất nhưng khi thấy Kỳ Viêm mới biết có người khác biệt, từng cử chỉ hành động của hắn lúc nào cũng vô cùng ưa nhìn.

Ánh mắt của Kỷ Sơ Đào vừa chuyên chú vừa sạch sẽ, không chứa một chút sắc dục nhưng Kỳ Viêm vẫn cảm thấy phiền muội mà không hiểu tại sao.

“Đã bôi thuốc rồi, điện hạ còn muốn làm gì nữa?” Hắn hờ hững nói. Dây dưa từ nãy đến giờ, cũng nên đi thẳng vào chủ đề chính.

“Ừm… Đúng rồi.” Kỷ Sơ Đào hoàn hồn, tháo một tấm lệnh bài đeo trên eo rồi nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Kỳ Viêm.

Dưới ánh nến đung đưa, ngón tay trắng nõn hồng hào của nàng như được bao phủ quầng sáng ấm áp.

“Thứ này cho ngươi.” Kỷ Sơ Đào nghiêm túc nói: “Có thứ này, về sau ngươi có thể tự do rời phủ, không cần làm những chuyện nguy hiểm kia nữa.”

Quả nhiên, nàng biết hết.

Ánh mắt Kỳ Viêm tối sầm. Ngay khi Kỷ Sơ Đào thấy vết thương bị nứt trên cổ tay của hắn đã đoán được hắn chính là “thích khách”.

Thế này là thế nào? Định chơi lạt mềm buộc chặt à?

“Điện hạ có ý gì?” Sắc mặt Kỳ Viêm không thay đổi, ánh lửa đen tối nhảy nhót trong đôi mắt lạnh lùng sắc bén.

“Đây là thành ý của bổn cung.” Kỷ Sơ Đào im lặng đứng tại chỗ, bình tĩnh hóa giải khí thế lạnh lẽo ập đến.

Nếu nàng muốn hại hắn thì khi Hoắc Khiêm điều tra, nàng đã vạch trần hắn rồi. Nhưng nàng không làm như vậy, ngược lại còn che giấu giúp hắn.

Kỳ Viêm chậm rãi sửa soạn lại băng vải, khóe môi cong lên trông có vẻ lưu manh, hỏi nàng: “Thành ý này của điện hạ, Đại Công chúa có biết không?”

Nghe thấy danh hào của đại tỷ, quả nhiên Kỷ Sơ Đào ngây người.

Ngươi xem, cái gọi là “thành ý”, chẳng qua là yêu cầu phụ thuộc, đổi một sợi dây xích khác tiếp tục thuần phục hắn mà thôi. Kỳ Viêm suy nghĩ ác liệt.

Kỷ Sơ Đào biết rõ nỗi lo ngại của Kỳ Viêm. Nàng ngước mắt lên: “Đây là phủ đệ của bổn cung, Kỳ Tướng quân là người của bổn cung, sao không thử tin bổn cung?”

Đã nhắc đến tin tưởng thì Kỳ Viêm rất muốn hỏi Kỷ Sơ Đào: Vì sao nàng lại biết sự tồn tại của Cùng Kỳ Mặc Ngọc?

Nếu thứ đó bị lan truyền ra ngoài, không phải là hắn giết người của Kỷ gia thì cũng là người Kỷ gia giết hắn…

Nhưng lời nói đến miệng, lại bị hắn nuốt xuống.

Bây giờ chưa phải là lúc hỏi chuyện này, nóng lòng biết đáp án sẽ để lại sơ hở, hắn không thể đánh cuộc được.

Kỳ Viêm không lộ dấu vết: “Điện hạ là muội muội của Đại Công chúa, mà Đại Công chúa một lòng muốn giết thần. Điện hạ không ngại nói xem, thần nên tin tưởng bằng cách nào?”

Kỷ Sơ Đào ngẫm nghĩ, mắt sáng lên: “Giờ Tỵ ngày mai, bổn cung sẽ dẫn ngươi đến một nơi.”

Không chờ Kỳ Viêm trả lời, nàng đã vội vàng đội mũ trùm đầu, nói: “Bổn cung đã rời đi quá lâu, bây giờ phải trở về. Giờ Tỵ ngày mai gặp lại.”

Dứt lời, nàng xách chiếc đèn lồng bằng lụa đặt trên bàn lên, tay chân rón rén lẻn ra ngoài, biến mất trong bóng đêm.

Mùi thơm mềm mại như có như không vẫn còn vương trong phòng, đó là mùi thơm trên người Kỷ Sơ Đào.

Kỳ Viêm tiện tay cầm tấm lệnh bài phủ Công chúa trên bàn, ngồi trên giường giơ lên trước ánh sáng quan sát một phen, sau đó cười khẩy một tiếng, lại ném nó lên bàn.

Tin nàng ư?

“Không dễ dàng tin tưởng người khác, người khác sẽ không phụ ta”, đây là đạo lý đầu tiên mà hắn học được từ thuở nhỏ.

Hôm sau dùng bữa sáng xong, quả nhiên Kỳ Viêm đã đứng chờ bên xe ngựa.

Hắn vẫn mặc võ bào ôm tay áo, đứng thẳng tại chỗ, hoa văn chạm trổ bằng vàng trên tấm bảo hộ cổ tay tăng thêm điểm nhấn cho hắn, đưa mắt nhìn qua khí thế như sương, cảnh đẹp ý vui.

Nhưng hắn không đeo lệnh bài mà Kỷ Sơ Đào tặng bên hông.

Kỷ Sơ Đào cũng không hỏi hắn, chỉ lơ đễnh nói: “Kỳ Tướng quân, chúng ta đi thôi.”

Xe ngựa dừng lại trước cửa Trấn Quốc Hầu phủ.

Lúc xuống xe, Kỷ Sơ Đào cố ý quan sát sắc mặt của Kỳ Viêm, song nằm ngoài dự đoán của nàng, sắc mặt Kỳ Viêm vẫn lạnh lùng cuồng ngạo như trước, không có một chút sợ hãi hay vui mừng.

Kỷ Sơ Đào hơi nản lòng. Nàng cứ nghĩ rằng Kỳ Viêm ở trong tù rất lâu, chắc chắn Trấn Quốc Hầu sẽ lo lắng gần chết, cho nên nàng mới dẫn Kỳ Viêm về phủ thăm phụ thân, còn tưởng rằng ít nhiều gì hắn cũng sẽ vui vẻ đôi chút.

Còn chưa gõ cửa thì cửa phủ đã được mở ra từ bên trong, thấy Kỳ Viêm, ánh mắt của gia đinh Kỳ phủ trợn tròn, vội vàng chạy vào nhà thông báo: “Hầu gia, Thế tử đã về!”

“Nơi mà điện hạ nói, chính là nơi này ư?” Giọng Kỳ Viêm không có chút cảm xúc.

“À, đúng vậy.” Kỷ Sơ Đào tò mò hỏi: “Ngươi vào tù lâu như vậy, không nhớ cha ngươi à?”

Kỳ Viêm không trả lời, chỉ vươn một tay, nói: “Mời điện hạ.”

Trấn Quốc Hầu là một nam nhân cao to hơi mập, mặt chữ điền, tóc mai hoa râm, nước da ngả màu đỏ nâu chất phác, thoạt nhìn vô cùng thô kệch. Nếu không phải ông ta khoác bộ xiêm y hoa lệ lên người thì Kỷ Sơ Đào suýt nữa tưởng rằng ông ta chỉ là một tiều phu ở vùng quê.

Nàng nhìn Trấn Quốc Hầu rồi lại nhìn Kỳ Viêm, trong lòng vô cùng thắc mắc, sao diện mạo lại khác biệt một trời một vực vậy?  Họ có thật là phụ tử không?

Thấy Kỳ Viêm từ xa, Trấn Quốc Hầu vỗ tay thật to, không để ý hình tượng chạy về phía hắn, đôi mắt đỏ hoe, vui sướng kêu lên: “Viêm Nhi, cuối cùng con cũng về rồi!”

Mặc dù ngoại hình của Trấn Quốc Hầu hung ác cộc cằn nhưng lại rất thương nhi tử.

Nàng vừa nghĩ vậy thì bỗng thấy Trấn Quốc Hầu lau nước mắt, khóc nức nở bằng giọng nam hùng hồn mạnh mẽ: “Con về đúng lúc lắm! Cái túi thơm mà nương của con để lại không thấy đâu, con mau tìm giúp cha đi!”

“?” Niềm vui vừa dâng lên trong lòng Kỷ Sơ Đào thoáng chốc vỡ tan.

Kỳ Viêm chịu nỗi khổ lao ngục nửa tháng, thoát khỏi cái chết nhiều lần, thế mà Trấn Quốc Hầu không hỏi hắn có bị thương hay không, không an ủi khuyên nhủ hắn mấy câu… Chẳng lẽ thân nhi tử còn không quan trọng bằng một chiếc túi thơm sao?

Kỳ Viêm đã quá quen với cảnh tượng này, thành thạo đi đến bức tranh trong phòng bên, kéo ngăn kéo hàng thứ ba của tủ thấp bên dưới, lấy một chiếc túi thơm màu xanh lá thông trong ngăn kéo đưa cho cha mình.

Kỷ Sơ Đào vội nhìn thoáng qua, chỉ thấy trong bức tranh kia là một nữ tử dung nhan tuyệt sắc, mặt mày có chỗ giống Kỳ Viêm.

“Chính nó, chính nó! Ôi chao tốt quá!” Trấn Quốc Hầu còn chưa lau khô nước mắt thì đã nở nụ cười, thoạt nhìn trông hơi hài hước. Ông ta cầm túi thơm hôn mấy cái, lúc này mới chú ý tới Kỷ Sơ Đào đứng bên cạnh Kỳ Viêm.

“Cô nương này là…” Trì trệ thật lâu, Trấn Quốc Hầu mới chợt nhớ ra, hốt hoảng quỳ xuống: “Thần Kỳ Thắng, bái kiến Vĩnh Ninh Trưởng Công chúa điện hạ!”

“Mau đứng lên!” Kỷ Sơ Đào đang nghĩ cách đánh mất đề phòng của Kỳ Viêm, không thể phô bày uy phong trước mặt cha hắn.

“Trấn Quốc Hầu yên tâm, hiện giờ Kỳ Viêm đang ở chỗ bổn cung, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Nhưng Kỳ Viêm bị đưa lên giường mình dưới danh nghĩa “nam sủng”, sợ rằng Trấn Quốc Hầu sẽ có khúc mắc, nàng lại nhẹ nhàng giải thích: “Bất kể người ngoài bàn tán thế nào, bổn cung cũng chỉ có lòng tôn kính đối với Kỳ Tướng quân, tuyệt đối không có ý đồ khinh rẻ.”

Giọng nói của nàng vừa mềm nhẹ vừa chân thành, Kỳ Viêm khoanh tay đứng tại chỗ, không khỏi quay sang nhìn nàng.

Nhưng tâm tư của Trấn Quốc Hầu không đặt trên người nhi tử, chỉ lo lật qua lật lại ngắm nghía chiếc túi thơm cũ, thuận miệng trả lời qua loa: “Khuyển tử có thể làm việc trong phủ của Tam điện hạ, là phúc phận tích góp mười đời của nó, thần tất nhiên yên tâm!”

Có lẽ cảm thấy lời nói của mình quá thờ ơ, ông ta lại ngượng ngùng nói thêm một câu: “Chỉ có điều Viêm Nhi đã quen với sự tự do trên chiến trường, tâm tư không thể so với lương dân như chúng ta. Tam điện hạ nhất định phải đề phòng nhiều hơn, đừng bị nó ức hiếp đấy nhé!”

Những lời này nói còn không bằng đừng nói! Làm gì có người cha nào nói nhi tử của mình như vậy!

Kỷ Sơ Đào thật sự bó tay với Trấn Quốc Hầu ngớ ngẩn này, chẳng trách Kỳ Viêm gặp chuyện lớn như vậy mà Trấn Quốc Hầu không giúp được gì.

Kỳ Viêm khẽ nhíu mày, trầm giọng: “Đi.”

Rời khỏi cổng Trấn Quốc Hầu phủ, lúc lên xe ngựa, Kỷ Sơ Đào kìm lòng không đậu nhìn lén Kỳ Viêm.

Thiếu niên bên cạnh cao lớn anh tuấn, phóng khoáng ngang tàng, dung mạo khí chất tìm khắp Kinh đô cũng khó thấy người thứ hai sánh bằng, thật sự là thân nhi tử của Trấn Quốc Hầu sao?

“Là thân sinh.” Kỳ Viêm liếc nàng một cái, bình tĩnh trả lời.

Kỷ Sơ Đào đỏ mặt, thầm nghĩ chẳng lẽ Kỳ Viêm biết thuật đọc tâm?

Trên đường hồi phủ Công chúa, Kỳ Viêm không nói một lời, sắc mặt lạnh lùng, không thể thấy rõ đang giận hay đang vui.

Kỷ Sơ Đào thở dài. Nàng cứ nghĩ rằng đưa Kỳ Viêm đi gặp người nhà thì sẽ vui vẻ hơn một chút nhưng hình như…  Con đường này không đi được.

Không ngờ mặt ngoài Kỳ Viêm nổi bật vô song, lại là một đứa trẻ không có cha yêu thương, nương thì mất sớm. Bao nhiêu năm qua, chắc hắn đã sống vất vả lắm.

Mà bây giờ, vì bị Lang Gia Vương liên lụy, ngay cả vinh quang cuối cùng của hắn cũng bị tước đoạt, lưu lạc thành hạ thần dưới váy của mình…

Xe ngựa dừng lại, đã đến phủ Công chúa.

Kỳ Viêm bước xuống xe ngựa trước, Kỷ Sơ Đào nghĩ ra một ý, bèn gọi tên hắn: “Kỳ Viêm.”

Kỳ Viêm dừng bước, quay đầu nhìn lại thì thấy thiếu nữ mặc xiêm y lộng lẫy đứng trên xe ngựa nhìn mình, ánh mắt sáng ngời ẩn chứa sự mong chờ.

Kỳ Viêm nhìn nàng thật lâu, nghĩ lầm nàng đang chờ mình đỡ xuống xe, không khỏi cau mày, không tình nguyện đưa cánh tay về phía nàng.

Kỷ Sơ Đào hiểu ý, đỡ cánh tay hắn bước xuống xe ngựa, ngón tay mềm mại vừa chạm vào cánh tay săn chắc thì lập tức tách rời.

“Kỳ Tướng quân, ngươi làm gia thần của bổn cung đi.” Kỷ Sơ Đào bỗng nói.

Không cần làm nam sủng nữa, nàng âm thầm bổ sung trong lòng.

Lời mời này ập đến bất ngờ, Kỳ Viêm không khỏi dao động, chợt ngước mắt lên nhìn nàng.

Một cao một thấp, hai người giằng co, tựa như lưỡi dao sắc bén gặp được dòng nước dịu dàng.

“Vì sao?” Kỳ Viêm nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của mình vang lên.

“Bởi vì ngươi đáng giá!” Kỷ Sơ Đào trả lời bâng quơ. Ngươi là công thần của Đại Ân, tương lai còn sẽ là anh hùng của bổn cung nữa!

Kỳ Viêm khẽ hừ một tiếng, không biết là đang cười hay khinh thường.

Lần đầu tiên nhận phụ tá, Kỷ Sơ Đào hơi hồi hộp, nghiêng đầu nhìn hắn: “Được không, Kỳ Tiểu Tướng quân? Tuy rằng bổn cung không bằng hai vị tỷ tỷ nhưng nhất định sẽ dốc hết sức để bảo vệ ngươi.”

Gió nhẹ nhàng lướt qua, mang theo dòng khí se lạnh của mùa thu, hình bóng trong mắt Kỳ Viêm cũng nhẹ nhàng đung đưa.

“Điện hạ, đều đối xử với tất cả nam nhân tốt cỡ này à?” Hắn hỏi.

“Làm gì có chuyện đó. Chung quanh bổn cung không có nam tử khác, chỉ có ngươi…” Dừng lại trong chốc lát, giọng Kỷ Sơ Đào trở nên nhẹ hơn: “Chỉ có một mình ngươi mà thôi.”

Yết hầu của Kỳ Viêm khẽ nhúc nhích.

Hắn còn chưa lên tiếng thì bỗng thấy cổng phủ Công chúa bị đẩy ra, một đám mỹ nam trẻ tuổi tranh nhau ùa ra ngoài, chạy về phía Kỷ Sơ Đào, buồn bã ai oán: “Điện hạ, cuối cùng người cũng về rồi! Đã bao nhiêu ngày rồi, sao chưa thấy người lâm hạnh chúng ta?”

“…”

“…”

Kỳ Viêm khoanh tay đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn Kỷ Sơ Đào bị một đám nam yêu tinh vây quanh, nở nụ cười hết sức “thân mật”: “Đây là chỉ có một mình ta mà điện hạ đã nói đấy hả?”

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ