Freud Thân Yêu - Chương 14-1

Ba giờ chiều, ánh dương trên tán cây ngoài cửa sổ phòng bệnh chói lòa. Cơn gió thổi qua, ánh sáng như thời xưa cũ vỡ vụn, mông lung, lại lấp lánh. Chân Ý tựa vào cánh cửa ngẩn ngơ nhìn hai người bên cửa sổ. Ngôn Hủ trầm lặng ngồi trên xe lăn, An Dao quỳ một gối sửa cổ áo cho anh. Không có trao đổi ngôn ngữ, nhưng trong mỗi cử chỉ đều mang sự ăn ý. Sửa lại cổ áo sơ mi xong, cô mỉm cười nhìn anh. Ngôn Hủ cũng nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch, không thâm trầm, cũng không nhạt nhòa. Chân Ý thầm nghĩ hóa ra có kiểu tình yêu như vậy, yên ắng, nhưng trĩu nặng. Nghĩ đi nghĩ lại, cô hơi nhớ Ngôn Cách. Anh cũng đối xử với cô như thế. Không nói, nhưng vẫn luôn ở đó. Cô một mình đi xuống bãi đỗ xe, lúc định gọi điện cho Ngôn Cách, điện thoại bỗng đổ chuông: “Chân Ý! Điện thoại của trai kìa! Mau nhận đi!”

Nụ cười bỗng lan lên khóe môi: “Trùng hợp quá, vừa định gọi điện cho anh, đúng là thần giao cách cảm.”

Bên kia hơi dừng lại một lúc rồi khẽ gọi: “Chân Ý.”

“Ừ!” Cô trả lời lảnh lót.

“Em đang ở đâu?” Giọng anh trầm lắng.

“Anh đang ở đâu?” Giọng cô nhẹ nhàng.

“Anh ở thành phố K.”

“Em ở Thâm Thành.” Lại nói cùng lúc, anh không nói nữa.

“Anh đến thành phố K hồi nào sao không gọi em?” Cô dẩu môi, “Ngôn Hủ xuất viện anh cũng không đến thăm.”

Cô ấn chìa khóa xe, tiếng “tít tít” vang vọng giữa bãi đỗ xe trống trải.

“Em đang ở đâu?” Anh có vẻ lo lắng, giọng rất trầm thấp, tốc độ nói cũng nhanh hơn bình thường. “Bây giờ đang ở một mình à?”

“Vâng, sao thế?” Cô lên xe, cắm chìa vào ổ, đang định xoay chìa.

“Đi cùng Ngôn Hủ và An Dao, đừng ở một mình.”

Chân Ý hoang mang: “Nhưng bây giờ em phải tới thành phố K, ngày mai là đám tang của cảnh sát Lâm.”

“Hoài Như bỏ trốn rồi, anh lo cô ta sẽ đến tìm em.”

Lưng Chân Ý thấm lạnh, cô lập tức nhìn quanh, tầng hầm yên ắng trống trải không một bóng người, chỉ có vô số chiếc xe trống trơn. “Cô ta không tìm Hoài Sinh à?”

“Cảnh sát sẽ theo dõi Hoài Sinh đầu tiên, cô ta không chui đầu vào lưới đâu.”

“Nhưng chắc cô ta đang ở thành phố K, tới Thâm Thành… cũng không qua được trạm kiểm soát.”

Giọng anh bình tĩnh trở lại, “Ừ, anh cũng nghĩ thế.”

Cô nào không hiểu lòng anh chứ. “Chờ em ờ thành phố K nhé.”

“… Ừ.”

Ngày hôm sau là đám tang của Lâm Hàm. Thành phố K ướt đẫm dưới cơn mưa đầu thu, bầu trời u ám, vừa thấp vừa nặng nề. Rất nhiều người dân đội mưa xếp hàng tiễn đưa anh. Khắp thế giới tràn ngập hoa cúc màu trắng và vàng. Ngôn Cách che ô đen, Chân Ý mặc váy đen nhìn quan tài, lại loáng thoáng trông thấy trong đám đông có người quen, mặt trắng như ma, lấp ló giữa những khuôn một bi thương, nhìn cô chằm chằm đầy thù hận. Hoài Như? Tập trung nhìn lại, khuôn mặt trắng bệch ban nãy lướt qua rồi biến mất, như thể ảo giác.

Quan tài được nâng lên. Trên nắp phủ lá cờ hoa tử kinh, cảnh sát khiêng quan tài đi đều bước giữa đám người, Nước mắt Chân Ý lại tuôn rơi.

Trên đường trở về, cô buồn rười rượi, ỉu xìu nhoài người bên cửa sổ, ngẩn ngơ nhìn nước mưa tích tụ trên cửa kính. Ngôn Cách thấy cô mệt mỏi thì từ đầu đến cuối rất lo lắng, nhưng không biết phải an ủi thế nào, “Đừng buồn nữa.”

Đây là lời duy nhất anh có thể nghĩ ra. Tuy chỉ là lời nói đơn giản như thế, nhưng với cô cũng rất hữu hiệu rồi. Cô quay đầu lại, tinh thần phấn chấn hơn một chút, gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô luôn như vậy, rất dễ dỗ dành, không hề ủ ê dông dài. Trái lại, Ngôn Cách không biết nên nói gì, cố gắng ngẫm nghĩ: “Chúng ta nói chuyện đi.”

Chân Ý hiểu tâm tư muốn an ủi của anh, chợt cảm thấy ấm lòng. Cô rúc vào ghế, biếng nhác thả lỏng. Buồng xe yên ắng, ngoài kia là làn mưa mông lung và thế giới mơ hồ. Không khí này rất thích hợp để trò chuyện.

“Ngôn Cách, anh luôn đối xử với em rất tốt. Lúc em không vui, thật ra anh đã cố gắng làm em vui, xóa đi nỗi khó chịu trong em.” Cô nghiêng đầu, ngón tay mảnh mai viết tên anh trên kính, lại quay đầu cười, “Có nhớ anh từng cõng em không? Lúc đầu không biết cõng thế nào, về sau mỗi lần em không vui, anh liền cõng em.”

Ngôn Cách khẽ gật đầu. Nhớ, dĩ nhiên nhớ chứ.

Đến gần Thâm Thành, mưa nhỏ dần.

“Mấy ngày vừa rồi, số lần em qua lại giữa Thâm Thành và thành phố K còn nhiều hơn trong suốt tám năm qua, nhân viên làm việc ở trạm kiểm soát thành phố quen mặt em luôn rồi.” Cô lẩm bẩm, “Anh biết không? Sau phiên tòa, trên mạng có rất nhiều người chú ý và bàn tán về anh đấy, lại còn đồn đoán anh từ đâu đến nữa.”

Ngôn Cách không có hứng thú với chuyện này. Cô nói tiếp: “Vì thế khi đi họp lớp, chắc sẽ có nhiều người kéo anh lại hỏi han. Đừng nói anh không thích nhé?”

Lần này họ về Thâm Thành để tham gia họp lớp. Chân Ý hơi bất ngờ, dù sao Ngôn Cách không ham thích chuyện hội họp, càng không liên lạc với bạn cùng lớp.

Căn nguyên là khoảng thời gian trước cô Tần chủ nhiệm lớp Ngôn Cách mắc bệnh ung thư, không ngờ đã chiến thắng căn bệnh hiểm nghèo và khỏe mạnh trở lại. Không biết ai nhân cơ hội này kêu gọi họp mặt những học sinh cô Tần đã dạy, thứ nhất là gặp lại cô giáo thời trung học, thứ hai là gắn kết bạn bè. Không phải Chân Ý sợ gặp lại những người bạn giỏi giang, chỉ là khi tất cả mọi người không quá thân quen với bạn lại biết bạn từng làm gì thời đi học khiến cô thật sự có cảm giác kỳ lạ. Quả nhiên, khi Chân Ý và Ngôn Cách cùng xuất hiện, nhà hàng vốn đang nói chuyện rôm rả chợt im bặt. Ngôn Cách là một truyền kỳ, Chân Ý lại là một truyền kỳ khác. Thậm chí có người lập tức đăng status: Trời ạ, Ngôn Cách và Chân Ý cùng xuất hiện tại buổi họp lớp, vừa mới đây thôi!

Dương Tư nhiệt tình gọi Chân Ý ngồi xuống. Mấy cô gái thấy Ngôn Cách thì đưa mắt làm duyên, nhưng đều biết tính cách lạnh nhạt như nước của anh nên không ai tùy tiện tiếp cận. Anh vẫn là anh, không ấm áp, không lạnh lẽo, không cay nghiệt, nhưng lại không dễ thân thiết. Rõ ràng là nhân vật làm mưa làm gió, nhưng mọi người lại biết rất ít về tình hình gần đây của Ngôn Cách. Họ không biết gia cảnh của anh, cũng không biết nghề nghiệp cuộc sống của anh, ngược lại đều từng nghe về Chân Ý. Cô lên như diều gặp gió ở thành phố K, nghề nghiệp và cuộc sống khi trầm khi bổng, cuối cùng trở thành “đại luật sư”.

Bạn A nói: “Người ta nói vào xã hội, thành tích học tập không nói lên tất cả, quả nhiên là vậy, Chân Ý nở mày nở mặt hơn chúng ta nhiều.”

Cô Tần nói: “Cô bé Chân Ý này tốt tính, có thể chống chọi áp lực. Quan trọng nhất là con bé gan dạ lại nhiệt tình, chỉ với hai điểm này, làm gì cũng có thể thành công.”

“Theo đuổi người ta có thành công không?”

Chân Ý giả bộ không nghe thấy, cầm cốc uống nước. Cốc đâu rồi? Quay đầu nhìn, Ngôn Cách đang thản nhiên cầm cốc của cô uống nước.

“Ặc, đó là cốc của em mà.”

Anh đặt xuống, nói khẽ: “Anh biết.”

“Hai chữ này khiến trái tim cô đập thình thịch. “Ngôn Cách?”

“Ừm?”

“Anh không uống rượu đấy chứ?”

Ngôn Cách quay lại nhìn cô chăm chú, khẽ nói: “Trông anh giống đang say à?”

Giọng anh hơi thấp, sợ cô nghe không rõ bèn nghiêng về phía cô. Vì quá gần nên Chân Ý thoáng ngửi thấy mùi hương phảng phất trên người anh, cô hoảng hốt quay đi, nhỏ tiếng: “Không giống.”

Bạn B ngượng ngùng hỏi han: “Chân Ý này, làm luật sư chắc rất khá giả, tớ đây đi dạy học nghèo kiết xác.”

Chân Ý: “Đi dạy rất tuyệt mà, nghỉ phép nhiều thế kia.”

B vui vẻ nói: “Vậy cũng phải.”

Cô Tần cười: “Mỗi ngành đều có vinh quang riêng, cũng có nỗi bất đắc dĩ riêng, chọn ngành thích hợp nhất với mình là được.”

“Đúng vậy.” Dương Tư nói, “Làm luật sư có nguy hiểm về đạo đức, đi nhầm một bước sẽ phạm tội. Không may mắn không làm luật sư nổi đâu.”

Phần lớn không để tâm, nhưng có mấy nữ sinh liếc nhìn nhau, nhớ tới Chân Ý từng vì biết luật phạm luật mà bị phạt ba tháng phục vụ xã hội, bây giờ lấy lại được giấy phép còn trở thành đại luật sư, chẳng lẽ đi cửa sau?

Dương Tư vội nói: “Xin lỗi, tớ nói sai rồi.”

Chân Ý khảng khái nói: “Vì thế phải lấy tớ làm gương, đừng làm chuyện xấu. Nếu không, dù chỉ suy nghĩ lệch lạc một khắc cũng biến tất cả những cố gắng trước đó của cậu thành bọt biển. May mà tớ ngã rồi vẫn dậy được.” Cô thoải mái như vậy mọi người cũng gật đầu nói phải.

Có người hô to: “Sư huynh công tố!”

Doãn Đạc cũng tới. Anh là vị đàn anh tỏa sáng điển hình, không khí hiện trường sinh động hẳn lên. Mọi người đều chào hỏi anh. Chân Ý mải mê cầm đũa gắp hạt ngô, tự tìm niềm vui một mình, nghiêng đầu nhìn Ngôn Cách, trông anh hơi lơ đãng.

“Ngôn Cách?”

“Ừ?”

“Anh không ăn à? Lát nữa sẽ đói đấy.”

“Vẫn ổn.” Như thể cảm giác “đói” này có thể “tĩnh tâm ắt sẽ không đói” vậy.

Doãn Đạc kéo ghế ngồi xuống cạnh Chân Ý, giở giọng trêu đùa: “Tiểu sư muội cũng đến à?”

Giọng nói bất giác mang vẻ dịu dàng, mọi ánh mắt liếc vèo tới. Chân Ý cố chấp cầm đũa gắp hạt ngô, hết sức thoải mái đáp: “Em tới đây ăn chùa, hehe.”

“Gắp bằng đũa phiền lắm.” Doãn Đạc cầm thìa múc hai thìa ngô vào bát cô. Toàn bộ nữ sinh ghé mắt tới, Chân Ý một tay bắt hai hot boy ư?

Giữa ánh mắt của mọi người, Chân Ý không thoải mái lắm, lén nhìn Ngôn Cách. Vẻ mặt anh không thay đổi, không tỏ rõ cảm xúc. Cô không khỏi hơi ủ rũ. Bên cạnh có người hỏi Doãn Đạc chuyện luật pháp, ngỏ lời xin danh thiếp.

“Hôm nay không mang rồi.” Doãn Đạc rất áy náy, bỗng nhớ ra, “Ồ, còn một tấm trong ví.”

Vừa lấy ví ra, không may có nhân viên phục vụ đang rót nước, không cẩn thận đụng phải. Ví của anh rơi xuống đất, cô gái xin danh thiếp vội vàng cúi xuống nhặt tấm card rơi dưới đất, sửng sốt: “Sao người trong tấm ảnh này giống Chân Ý thế?”

Xung quanh yên ắng, mọi ánh mắt đồng thời dồn tới. Ví anh Doãn đặt ảnh của Chân Ý ư? Chân Ý kinh ngạc, mặc dù có lần loáng thoáng cảm thấy Doãn Đạc có ý với mình, nhưng cô chỉ cho rằng do mình tưởng bở.

Trong căn phòng tĩnh lặng, chiếc cốc thủy tinh trong tay Ngôn Cách đặt xuống bàn với lực vừa phải. Rất nhẹ nhàng. Nhưng chỉ có Chân Ý phát hiện ra điều bất thường. Đừng nói là đặt cốc, bình thường anh đặt đũa cũng không phát ra tiếng. Cô phản ứng cực nhanh: “Hồi trước mình đăng ký tham gia lớp huấn luyện có nhờ anh Doãn nộp hình thẻ hộ mình.”

Nhưng cô bạn kia nói thẳng: “Đâu phải hình thẻ, là hình cậu đang ngủ mà!”

Cái gì gọi là càng bôi càng đen chứ?

Mọi ánh mắt đều trở nên tò mò: Không đơn giản, Chân Ý từng ngủ với công tố viên Doãn ư? Thảo nào tốc độ nổi tiếng nhanh như bắn tên lửa.

“Cậu nói bậy bạ gì thế?”

So với việc bị mọi người hiểu lầm, Chân Ý càng để tâm tới cảm xúc của Ngôn Cách. Dù anh không buồn quan tâm, nhưng cô vẫn để ý lời các ban học nói: “Chân Ý của năm nào từng theo đuổi Ngôn Cách nay đã từ bỏ anh, chuyển qua vòng ôm của Doãn Đạc rồi”, nghe cứ như Ngôn Cách mà cô yêu rất kém cỏi vậy. Trong lòng cô, không ai bằng anh cả. Vì thế, những năm qua cô rất xem trọng danh dự của mình, không hề có chút mờ ám với bất cứ người đàn ông nào.

“Để tớ xem!” Cô tức giận đoạt lấy tấm ảnh, sửng sốt, chắc hẳn tấm ảnh chụp từ một hai năm trước. Khi đó cô buộc tóc đuôi ngựa, để lộ trán, nằm nhoài trên bàn ngủ say sưa. Cô có ấn tượng. Đến nghe vụ khởi tố của Doãn Đạc, thời gian co kéo quá dài, đêm trước cô thức trọn, không gượng nổi nên ngủ gà ngủ gật.

Chẳng lẽ sau phiên tòa cô vẫn chưa tỉnh, anh đi qua chụp ảnh cô? Chân Ý đỏ mặt. Được người đàn ông ưu tú thầm mến, không ai tránh khỏi suy nghi vẩn vơ. Nhưng bây giờ không phải là lúc cảm động, cô hơi cất cao giọng: “Ngủ gì chứ? Chẳng qua chỉ nằm nhoài trên bàn ngủ gật thôi mà.”

Ngôn Cách liếc nhìn tấm ảnh trong tay Chân Ý. Mấy năm trước trông cô như vậy ư? Ngây ngô mà hồ hởi, khuôn mặt khi ngủ yên bình thỏa mãn, chứa đựng cảm giác hạnh phúc, có chút mơ màng. Đàn ông trông thấy rất khó mà không xao lòng. Đặt tấm ảnh Chân Ý ngủ say sưa đáng yêu trong ví, thi thoảng ngắm nhìn, trong lòng Doãn Đạc đang nghĩ gì? Ngôn Cách không muốn đoán, đoán rồi anh sẽ tức giận mất!

Mấy bạn nữ ngồi lê đôi mách không nói nhiều, nhưng lại liếc mắt nhìn nhau, thật khó tin, đối tượng mà sư huynh Doãn Đạc thầm mến mộ là Chân Ý ư? Chân Ý kêu gào trong lòng: Cô không nên tới đây. Bây giờ thậm chí không thể giả ngốc nữa.

Trái lại, Doãn Đạc rất điềm tĩnh, không lúng túng cũng không giải thích, như thể đây là chuyện cực kỳ tự nhiên, lại còn nho nhã hỏi Chân Ý: “Xem xong rồi chứ, có thể trả lại tấm ảnh cho anh không?”

Có nên trả không đây, Chân Ý rối loạn.

Có người nhỏ giọng thắc mắc: “Sao thế này? Không phải Chân Ý đang theo đuổi Ngôn Cách sao?” Hàm ý sâu xa là: Tại sao lại đến với Doãn Đạc?

Chân Ý không thể để hiểu lầm lớn thế này phát sinh được, cô gần như bật thốt lên theo phản xạ có điều kiện: “Đúng vậy đấy, bây giờ vẫn đang theo đuổi.” Nói ra khỏi miệng lại phát hiện: Thật đáng thương, theo đuổi người ta tới mười hai năm…

Doãn Đạc bình thản cầm cốc uống nước. Trái tim Chân Ý thót lên, cảm thấy đã làm tổn thương anh. Xin lỗi, nhưng cô chỉ lo lắng cảm xúc của Ngôn Cách. Vậy mà lúc này, Ngôn Cách quay lại nhìn cô, thoáng nghi ngờ: “Không phải đã theo đuổi được rồi ư?”

Nhà hàng như đóng băng, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi. “Hơn nữa, là anh đang theo đuổi em.”

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ