Bầu Trời Sụp Đổ - Chương 19

Chuyến bay tới Moscow của hãng hãng không Sabena kéo dài ba tiếng rưỡi đồng hồ. Dana nhận thấy đa số hành khách đều mặc áo ấm còn trên giá để hành lý toàn là áo lông thú, mũ len, găng tay.

Nhẽ ra mình phải mặc ấm hơn, Dana nghĩ. Ờ, mình sẽ không ở lại Moscow quá hai ngày mà.

Nàng không thể không nghĩ tới những lời nói của Antonio Persico. Taylor Winthrop như một người điên. Tất cả những gì ông ấy nói qua điện thoại là “kế hoạch nước Nga” phải tiến hành. Chúng ta đã đi quá xa để có thể dừng lại rồi.
Winthrop đang thực hiện kế hoạch quan trọng gì. Hàng hoá gì đã được tập trung và ngay sau đó, Tổng thống đã bổ nhiệm ông ta làm đại sứ ở Nga.

Càng có nhiều thông tin thì càng dễ đoán đúng.

Dana quyết định.

Dana rất ngạc nhiên khi thấy ở Sheremtyevo II – sân bay quốc tế của Nga, có khá nhiều khách du lịch. Tại sao những người tỉnh táo lại đi du lịch Nga trong mùa đông nhỉ? Dana thắc mắc.

Lúc Dana đứng đợi lấy hành lý, một người đàn ông đứng gần đó cứ lén lút nhìn nàng. Tim Dana thót lại.

Họ biết mình đến đây, nàng nghĩ, làm sao họ lại biết?

Anh ta tiến lại phía nàng.

– Cô là Dana Evans? Anh ta nói theo giọng Slovak.

– Vâng…

Nụ cười nở trên khuôn mặt và anh ta nói với vẻ kích động.

– Tôi là một fan lớn của cô đấy! Tôi xem cô trên truyền hình không biết bao nhiêu lần.

Dana thấy nhẹ cả người.

– Ồ, vâng. Cảm ơn.

– Không biết tôi có thể có được chữ ký của cô không nhỉ?

– Dĩ nhiên.

Anh ta chìa một mảnh giấy ra trước mặt Dana.

– Tôi quên mang bút rồi.

– Tôi có đây. – Dana rút ra chiếc bút vàng mới và ký cho anh ta.

– Cảm ơn? Cảm ơn cô.

Lúc Dana nhét bút vào túi, ai đó đã xô mạnh vào nàng và chiếc bút rời khỏi tay nàng rơi xuống nền gạch cứng ngắc. Dana cúi xuống nhặt nó lên. Nắp bút đã bị vỡ.

Hy vọng là sửa được, Dana nghĩ. Rồi nàng đưa nồ lên gần mắt để nhìn cho rõ hơn. Một đoạn dây rất nhỏ hiện ra sau chỗ vỡ. Bối rối, nàng khều nhẹ nó ra. Nối với nó là một máy thu phát nhỏ xíu. Dana không thể nào tin nổi. Đó là cách mà họ luôn biết mình ở đâu. Nhưng ai đã đặt nó vào đây và tại sao? Nàng nhớ lại tấm thiệp kèm theo.

“Dana thân mên, chúc cô thượng lộ bình an. Tổ chức”.

Giận dữ, Dana giật mạnh sợi dây ra, ném cái bút xuống đất và lấy chân dẫm nát.

***

Trong căn phòng thí nghiệm biệt lập, tín hiệu trên bản đồ đột nhiên biến mất.

– Ồ mẹ kiếp.

***

– Dana!

Nàng quay lại. Tay phóng viên của WTN ở Moscow đứng đó.

– Tôi là Tim Drew. Xin lỗi vì tôi đã đến trễ. Giao thông ở ngoài kia quả thật là quá thậm tệ.

Tim Drew khoảng bốn mươi tuổi, cao ráo, có mái tóc đỏ và nụ cười ấm áp.

– Xe của tôi đỗ ngoài kia. Matt bảo tôi là cô sẽ ở đây vài ngày.

– Đúng vậy.

Họ lấy hành lý và cùng nhau đi ra ngoài.

Quang cảnh Moscow lúc này trông giống một cảnh trong phim Bác sĩ Zhivago. Dana cảm thấy cả thành phố như được khoác một chiếc áo choàng tuyết trắng muốt.

– Đẹp quá! Dana thốt lên. Anh ở đây bao lâu rồi?

– Hai năm.

– Anh có thích nó không?

– Cũng hơi có phần sợ hãi. Thời kỳ Yeltsin đã qua rồi và không biết có thể trông mong gì được ở Vladimir Putin không? Anh ta thắng gấp để mấy người chạy ẩu vượt qua. – Cô đã đặt chỗ ở khách sạn Sevastopol à?

– Vâng. Ở đó thế nào?

– Một dạng khách sạn phản du lịch. Tầng nào cũng có người để ý đến từng hành động của khách.

Đám đông qua lại trên đường sùm sụp trong những chiếc áo khoác dầy, khăn quàng kín cổ. Tim Derw liếc sang Dana.

– Cô nên mặc nhiều áo ấm nếu không muốn bị đóng thành băng.

– Tôi ổn mà. Ngày mai hoặc ngày kia là tôi về rồi.

Phía trước họ là Quảng trường Đỏ và điện Kremlin. Điện Kremlin đứng sừng sững trên một ngọn đồi thấp hướng mặt ra phía tả ngạn sông Moskva.

– Chúa ơi, ấn tượng quá.

– Ừ. Nếu những bức tường này biết nói thì cô sẽ nghe được khá nhiều chuyện lạ đấy. Tim Drew tiếp tục. Đây là một trong những công trình vĩ đại nhất thế giới. Nó nằm trên một miếng đất nhỏ bao quanh đồi Little Borovitsky ở phía bờ bắc và…

Dana không nghe thấy gì. Nàng đang nghĩ ngợi:

– Nếu Antonio nói dối thì sao? Nếu ông ta dựng chuyện Taylor Winthrop giết chết cậu bé thì sao? Và lừa gạt về kế hoạch nước Nga

– Quảng trường Đỏ ở phía ngoài của bức tường phía đông. Tháp Kutafya kia là lối vào cho khách du lịch ở phía tường tây…

Nhưng tại sao Taylor Winthrop lại nhất định đi sang Nga. Chỉ đơn giản trở thành một viên đại sứ thì không có nhiều ý nghĩa với ông ta.

Tim Drew vẫn nói:

– Đây là nơi tập trung quyền lực của nước Nga qua nhiều thế kỷ. Ivan bạo chúa và Stalin đặt tổng hành dinh ở đây, rồi đến Lênin và Khrushchev.

“Tất cả hàng hoá đã được tập trung”. Mình phải tìm hiểu xem câu đó có ý nghĩa gì.

Họ dừng lại trước một khách sạn lớn.

– Đến nơi rồi. Tim Drew nói.

– Cảm ơn, Tim. Dana ra khỏi xe và bị ngay cái lạnh lẽo của bầu không khí băng giá quất vào người.

– Cô vào trước đi! Tim bảo. Để tôi mang hành lý cho. Nhân tiện, nếu chiều nay cô rảnh, tối sẽ đưa cô đi ăn.

– Cảm ơn anh nhiều.

– Có một câu lạc bộ tư nấu nướng ngon lắm. Tôi nghĩ là cô sẽ thích nó đấy.

– Vâng.

Đại sảnh của khách sạn Sevastopol rộng rãi và lộng lẫy, toàn người là người.

Chỉ có vài nhân viên đứng sau quầy lễ tân. Dana tiến lại một trong số họ.

Anh ta ngước lên:

– Vâng.

– Tôi là Dana Evans. Tôi đã đặt phòng trước.

Anh ta nhìn nàng một lát và nói với vẻ lo lắng.

– À, vâng, cô Evans. Anh ta đưa cho nàng một tờ khai. Xin cô điền vào đây. Và tôi cần hộ chiếu của cô.

Lúc Dana bắt đầu viết, người nhân viên nhìn một người đàn ông đứng trong góc đại sảnh và gật đầu.

Dana đưa lại tờ khai cho anh ta.

– Để tôi cho người đưa cô lên phòng.

– Cảm ơn.

Căn phòng mang dáng dấp của một thời quý phái, đồ đạc trong phòng đã cũ kỹ, sờn rách và hơi có mùi ẩm mốc.

Một phụ nữ to lớn trong bộ đồng phục nhàu nhĩ mang hành lý của Dana vào. Nàng giúi cho bà ta ít tiền, bà ta lẩm bẩm gì đó rồi đi ra. Nàng nhấc điện thoại và gọi số 252-2451.

– Đại sứ quán Mỹ nghe đây.

– Làm ơn, văn phòng của ngài đại sứ Hardy.

– Cô chờ một lát!

– Văn phòng đại sứ Hardy xin nghe.

– Xin chào. Tôi là Dana Evans. Tôi có thể nói chuyện với ngài đại sứ không?

– Xin vui lòng cho biết về vấn đề gì?

– Là… là chuyện riêng.

– Cô chờ cho một lát.

Ba mươi giây sau đại sứ Hardy cầm máy.

– Cô Evans phải không?

– Vâng.

– Chào mừng cô đến Moscow.

– Cảm ơn ông.

– Roger Hudson đã gọi điện báo cho tôi biết là cô sẽ đến. Tôi có thể giúp gì cho cô?

– Không biết tôi có thể gặp ông không?

– Dĩ nhiên. Tôi… cô chờ một lát! Rồi ông đại sứ quay lại. Ngày mai được không? Mười giờ sáng?

– Vâng. Cảm ơn ông nhiều.

– Vậy mai gặp nhé.

Dana nhìn qua cửa sổ xuống đám đông vội vã đi trong cơn gió lạnh buốt và nghĩ thầm, Tim nói đúng. Tốt nhất là mình nên mua vài cái áo ấm.

Cửa hàng tổng hợp GUM ở cách khách sạn của Dana không xa. Đó là một cửa hàng lớn đầy những hàng hoá rẻ tiền từ quần áo đến cả vũ khí.

Dana đi về phía khu dành cho phụ nữ, nơi có nhiều giá treo áo khoác đủ loại. Nàng chọn một chiếc áo dạ màu đỏ và một chiếc khăn quàng cũng màu đỏ. Phải đến hai mươi phút sau nàng mới tìm thấy người bán hàng để giả tiền.

Khi Dana về đến phòng, chuông điện thoại di động của nàng reo. Đó là Jeff.

– Chào em yêu. Hôm giao thừa anh đã cố gọi cho em, nhưng em không trả lời máy và anh không biết phải tìm em ở đâu.

– Em xin lỗi, Jeff. Vậy là anh ấy không quên! Chúa phù hộ cho anh.

– Em đang ở đâu vậy?

– Em ở Moscow.

– Mọi việc vẫn ổn chứ, em yêu?

– Vâng, Jeff, cho em biết Rachel thế nào đi.

– Còn quá sớm để nói bất cứ điều gì. Ngày mai người ta sẽ tiến hành phương pháp điều trị mới cho cô ấy. Mọi chuyện vẫn chỉ là bước đầu. Vài ngày nữa sẽ có kết quả.

– Mong là nó thành công! Dana nói.

– Ở bên đó có lạnh không?

Dana cười to.

– Anh không tin nổi đâu. Em sắp thành người tuyết rồi.

– Giá mà anh có thể sang đó gặp em.

Họ nói chuyện thêm năm phút và Dana nghe thấy giọng của Rachel gọi Jeff.
Jeff nói:

– Anh phải cúp máy đây, Rachel có việc cần anh.

– Em cũng cần anh, Dana nghĩ. Em yêu anh.

– Anh yêu em.

***

Toà đại sứ Mỹ ở số nhà 19-23 trên đại lộ Novinsky là một toà nhà cũ kỹ, xiêu vẹo, với những người lính Nga đứng trong các chốt gác ở bên ngoài. Một dãy người kiên nhẫn đứng xếp hàng. Dana vượt qua ranh giới và nói tên mình với người lính gác. Anh ta nhìn vào tấm bảng và vẫy tay cho nàng vào.

Trong đại sảnh, một quân nhân Mỹ đứng trong cái bốt nhỏ có gắn kính chống đạn. Một nữ quân nhân mặc đồng phục kiểm tra các thứ trong túi xách của Dana.

– Được rồi.

– Cảm ơn. – Dana đi đến bên bàn. Dana Evans.

Người đàn ông đứng cạnh đó nói.

– Ngài đại sứ đang chờ cô, cô Evans. Mời cô đi theo tôi.

Dana đi theo anh ta lên cầu thang đá hoa tới căn phòng ở cuối hành lang dài. Lúc Dana bước vào, một phụ nữ xinh đẹp trạc bốn mươi tuổi mỉm cười và nói:

– Cô Evans rất hân hạnh được biết cô. Tôi là Lee Hopkins, thư ký của ngài đại sứ. Xin mời cô vào trong.

Dana đi tiếp vào văn phòng phía trong. Ông đại sứ Edward Hardy đứng dậy khi nàng tiến đến gần bàn làm việc của ông ta.

– Xin chào, cô Evans.

– Xin chào ông, Dana nói. Cảm ơn vì đã gặp tôi.

Ông đại sứ dáng cao, nước da hồng hào, có phong thái của một nhà chính trị kỳ cựu.

– Rất vui được gặp cô. Cô dùng gì nhé?

– Không, cảm ơn.

– Mời cô ngồi.

Dana ngồi xuống.

– Tôi đã rất hào hứng khi Roger Hudson bảo tôi chờ đón sự viếng thăm của cô.

Cô đã đến vào một thời điểm rất thú vị.

– Ô!

– Tôi không muốn nói ra, nhưng chỉ giữa tôi và cô, tôi e rằng đất nước này đang trượt dốc không phanh. Ông ta thở dài. Nói một cách thành thật, tôi không hề biết được điều gì tiếp theo sẽ diễn ra ở đây, cô Evans ạ. Đây là một đất nước với tám trăm năm lịch sử và chúng ta đang nhìn thấy nó ngày một kiệt quệ. Tội ác đang điều hành đất nước này.

Dana tò mò nhìn ông ta.

– Ý của ông là gì?

Ông đại sứ ngả người vào lưng ghế.

– Luật pháp ở đây nói rằng không một thành viên nào của Duma quốc gia – tức là hạ nghị viện – Có thể bị truy tố vì bất kỳ tội ác gì. Kết quả là trong Duma bây giờ toàn là những người sẵn sàng làm bất cứ điều gì có lợi cho họ bất chấp việc làm đó có đúng luật hay không. Có ai sờ được vào họ đâu.

– Thật không thể tin được. Dana nói.

– Vâng. Người Nga thì rất tuyệt, nhưng còn chính phủ của họ… à, tôi có thể giúp gì cho cô, cô Evans.

– Tôi muốn hỏi ông vài điều về Taylor Winthrop. Tôi đang làm một phóng sự về gia đình ông ấy.

Đại sứ Hardy lắc đầu tiếc nuối.

– Như một tấn bi kịch Hy Lạp, phải không?

– Vâng. – Lại là những câu nói đó.

Ông ta tò mò nhìn Dana.

– Cả thế giới đã nghe câu chuyện này không biết bao nhiêu lần rồi. Tôi nghĩ là không còn nhiều chuyện để nói nữa.

Dana cẩn thận trả lời.

– Tôi muốn thuật lại nó từ góc độ cá nhân. Tôi muốn biết Taylor Winthrop thật sự là người như thế nào, các bạn của ông ta ra sao, liệu ông ta có kẻ thù nào…

– Kẻ thù? – Hardy tỏ vẻ ngạc nhiên. Không. Ai ai cũng yêu mến Taylor. Có lẽ ông ta là vị đại sứ tuyệt nhất mà đất nước chúng ta từng có được.

– Ông đã làm việc với ông ta?

– Vâng. Tôi đã làm việc với ông ta?

– Đại sứ Hardy, ông có biết liệu Taylor Winthrop có tiến hành công việc gì mà…

– Nàng dừng lại, không biết diễn tả sao cho phải. … mà tất cả hàng hoá đã được tập trung không?

Đại sứ Hardy cau mày.

– Ý của cô là việc kinh doanh hay việc chính phủ?

– Tôi cũng không rõ nữa! Dana thú nhận.

Ông ta nghĩ một lát.

– Tôi cũng không rõ. Tôi không biết đó là việc gì.

– Những người đang làm việc ở đây bây giờ… họ đã từng làm việc với ông ta chứ?

– Ồ, vâng. Sự thật là, thư ký của tôi, Lee, nguyên là thư ký của Taylor.

– Ông có phiền nếu tôi hỏi chuyện bà ấy?

– Không hề. Tôi sẽ cho cô danh sách những người có thể giúp được cô.

– Vậy thì tuyệt quá cảm ơn ông.

Ông ta đứng dậy.

– Hãy cẩn thận khi ở đây, cô Evans. Ngoài đường hay xảy ra tội ác lắm đấy!

– Tôi đã nghe rồi.

– Đừng uống nước máy. Ngay cả người Nga cũng không uống thứ nước đó. Và khi đi ăn tiệm, cô phải nhớ yêu cầu rõ ràng một “chistyi stol” – tức là một cái bàn sạch – nếu không cô sẽ thấy trên bàn của mình chất đầy những món khai vị đắt tiền mà cô không gọi. Và nếu cô đi mua sắm thì phố Arbat là nơi tốt nhất. Các cửa hàng ở đó có mọi thứ. Cô cũng nên cẩn thận khi đi taxi. Hãy chọn những cái xe cũ mà đi. Bọn lừa đảo thường hay lái xe mới.

– Cảm ơn ông. Dana mỉm cười. Tôi sẽ nhớ.

Năm phút sau, Dana ngồi nói chuyện với Lee Hopkins, thư ký của ông đại sứ.

Họ ở trong một căn phòng nhỏ biệt lập, cửa đóng kín.

– Bà làm cho đại sứ Winthrop được bao lâu rồi?

– Mười tám tháng. Cô muốn biết chuyện gì?

– Hồi còn ở đây, đại sứ Winthrop có kẻ thù nào không?

Lee Hopkins ngạc nhiên nhìn Dana.

– Kẻ thù?

– Vâng. Trong công việc như thế này, tôi nghĩ là ai cũng có lúc nói một điều gì đó có thể làm phật lòng người khác. Tôi tin chắc là đại sứ Winthròp không thể nào làm vừa lòng được tất cả mọi người.

Lee Hopkins lắc đầu.

– Tôi không biết cô đang theo đuổi cái gì cô Evans, nhưng nếu cô định viết những chuyện xấu về Taylor Winthrop thì cô đã kiếm nhầm người rồi. Ông ấy là con người tốt nhất, tuyệt vời nhất mà tôi từng biết.

Lại vẫn thế, Dana nghĩ.

Trong hai giờ tiếp theo, Dana nói chuyện thêm với năm người khác từng làm việc dưới thời của Taylor Winthrop.

Ông ấy là nhân vật lỗi lạc…

Ông ấy thật sự quý mến mọi người ông ấy giúp chúng tôi bằng cách của ông ấy…

Kẻ thù ư? Taylor Winthrop không…

Mình lãng phí thời gian quá, Dana nghĩ. Nàng quay lại gặp đại sứ Hardy.

– Cô đã có được cái mình cần chưa? ông ta hỏi. Trông ông ta đã có vẻ thiếu thiện cảm.

Dana lưỡng lự.

– Chưa hoàn toàn! nàng thành thật trả lời.

Ông ta ngả người về phía trước.

– Và tôi không nghĩ là cô sẽ có được nó đâu, cô Evans, nếu cô cứ tiếp tục tìm kiếm những điều không hay về Taylor Winthrop. Cô đã làm mọi người ở đây nổi giận. Họ quý mến ông ta. Tôi cũng vậy. Đừng cố moi móc ra những điều không có thật. Nếu cô đến đây chỉ vì mục đích ấy thì cô nên về đi.

– Cảm ơn ông. Dana nói. Tôi sẽ về!

Nhưng nàng không hề có ý định rời khỏi.

***

Câu lạc bộ CIP National đối diện điện Kremlin và quảng trường Manezh là một nhà hàng và sòng bạc tư nhân. Lúc Dana đến thì Tim Drew đã ngồi đợi sẵn.

– Chào cô. – anh ta nói. – Tôi nghĩ là cô sẽ thích nơi này. Đây là nơi tiêu khiển của những tinh hoa trong xã hội thượng lưu Moscow. Nếu một quả bom rơi vào đây thì có lẽ chính phủ Nga đến phải nghỉ việc mất.

Bữa tối rất ngon miệng. Họ bắt đầu với món trứng cá caviar nổi tiếng và tiếp theo là xúp củ cải đỏ, cá tầm Georgia sốt, thịt bò nướng và cơm sloukom, cuối cùng tráng miệng bằng bánh nhân mứt vatrushki.

– Thật là tuyệt vời. Dana nói. Thế mà tôi nghe nói rằng món ăn ở Nga tệ lắm.

– Đúng vậy! Tim Drew quả quyết. Đây đâu phải nước Nga. Đây chỉ là một ốc đảo nhỏ đặc biệt thôi.

– Vậy cuộc sống ở đây ra sao?

Tim Drew suy nghĩ một lát.

– Như đứng bên cạnh một ngọn núi lửa vậy, không biết nó sẽ phun vào lúc nào. Đó là cái để bắt đầu một cuộc cách mạng cuối cùng. Có trời mới biết sắp tới sẽ có chuyện gì xảy ra. Nói một cách công bằng, đó chỉ là một mặt của vấn đề. Nền văn hoá ở đây thì tuyệt vời. Họ có nhà hát Lớn, bảo tàng Hermitage, bảo tàng Puskin, có những đoàn balê tuyệt diệu, rạp xiếc Moscow… và nhiều thứ khác nữa. Lượng sách của người Nga nhiều hơn phần còn lại của thế giới gộp lại và trung bình một năm người Nga đọc sách nhiều gấp ba lần người Mỹ.

– Có lẽ họ đang đọc nhầm sách? Dana lạnh nhạt nói.

– Có lẽ vậy. Bây giờ họ đang lúng túng giữa chủ nghĩa tư bản và chủ nghĩa xã hội, nên chẳng đi đến đâu cả. Dịch vụ thì tồi tệ, lạm phát gia tăng và nơi này đúng là thiên đường của tội ác. – Anh ta nhìn Dana – Hy vọng là tôi không làm cô chán.

– Không. Cho tôi biết đi, Tim. Anh có biết Taylor Winthrop không?

– Tôi đã phỏng vấn ông ta vài lần.

– Anh có bao giờ nghe thấy ông ta dính vào một dự án lớn nào không?

– Ông ta dính vào quá nhiều dự án. Rốt cuộc thì ông ta là đại sứ của chúng ta.

– Tôi không nói về chuyện đó. Tôi nói về chuyện khác cơ Một cái gì đấy rất phức tạp… nơi mà tất cả hàng hoá đã được tập trung.

Tim Drew nghĩ ngợi một lát.

– Điều này không gợi lên cái gì cả.

– Ở đây ông ấy hay tiếp xúc với ai?

– Chắc là những nhân vật người Nga tương xứng với ông ấy. Cô có thể nói chuyện với họ đấy.

– Đúng, Dana nói. Tôi sẽ làm.

Người phục vụ mang hoá đơn ra. Tim Drew xem qua và nhìn Dana.

– Cái này là tiêu biểu đây. Có đến ba phần phụ thu khác nhau trên hoá đơn. Và cũng đừng hỏi xem đây là những phần phụ thu gì.

Anh ta trả tiền.

Khi họ đã ở ngoài phố, Tim Drew hỏi Dana:

– Cô có mang súng theo không?

Nàng ngạc nhiên nhìn anh ta.

– Dĩ nhiên là không.

Sao vậy?

– Đây là Moscow. Cô không biết đâu. Anh ta nảy ra ý định. Tôi cho cô biết cái này. Chúng ta đi đến đó đã!

Họ lên taxi và Tim Drew đưa cho người tài xế địa chỉ. Năm phút sau họ dừng lại trước một cửa hàng bán súng và ra khỏi xe.

Dana nhìn vào bên trong và nói:

– Tôi sẽ không dùng súng đâu.

– Tôi biết. Cứ đi theo tôi. Trên giá trong cửa hàng có đủ loại súng khác nhau.

Dana nhìn quanh:

– Ai cũng có thể vào đây mua một hoặc vài khẩu à?

– Tất cả những gì họ cần là tiền. Tim Drew nói.

Người đàn ông đứng sau quầy hỏi Tim điều gì đó bằng tiếng Nga. Tim nói ra thứ mà anh ta muốn.

– Được! Ông ta lôi từ trong quầy ra một vật hình trụ nhỏ, màu đen.

– Cái này để làm gì? Dana hỏi.

– Để cho cô. Đây là bình xịt hơi cay! Tim Drew cầm nó lên. Cô chỉ việc ấn vào cái nút này và thế là đứa nào muốn quấy rầy cô sẽ phải chịu nhiều đau đớn đấy.

Dana nói:

– Tôi không nghĩ…

– Tin tôi đi! Cầm lấy. Anh ta đưa nó cho Dana, trả tiền và họ rời khỏi.

– Cô có muốn xem một hộp đêm Moscow không? Tim Drew hỏi.

– Nghe hay đấy.

– Tốt. Vậy thì đi.

Hộp đêm Night Flight trên đường Tverskaya thật lớn và được trang hoàng lộng lẫy, đông nghẹt những người Nga ăn mặc sang trọng nhậu nhẹt, nhảy nhót và đập phá.

– Hình như trong này chả có vấn nạn kinh tế gì cả. Dana bình luận.

– Đúng. Họ bỏ sự nghèo khổ lại trên phố rồi.

Hai giờ sáng Dana mới trở về khách sạn, người mệt lử.

Đó quả là một ngày dài. Một phụ nữ ngồi ở bàn ngoài hành lang ghi lại từng động tĩnh của các vị khách.

Khi Dana vào phòng, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nàng đã từng có một tấm bưu thiếp vẽ cảnh tuyết rơi êm đềm dưới ánh trăng.

Ngày mai, Dana nghĩ một cách chắc chắn, mình sẽ biết mình đến đây vì cái gì.

***

Tiếng ồn của chiếc máy bay phản lực trên đầu to đến nỗi người ta có cảm tưởng như nó sắp đụng vào toà nhà.

Người đàn ông đang ngồi ở bàn làm việc vội vã đứng lên, với chiếc ống nhòm và bước ra phía cửa sổ. Đuôi máy bay đã thấp dần để chuẩn bị hạ cánh xuống một sân bay nhỏ cách đó nửa dặm. Ngoại trừ đường băng, tất cả mọi vật đều được phủ một tấm màn tuyết trải dài đến ngút tầm mắt. Trời đang mùa đông và nơi đây là Siberia.

– Vậy là! ông ta nói với viên phụ tá – người Trung Quốc đến đầu tiên. Lời nói của ông ta không phải để chờ một câu trả lời. Tôi đã được thông báo là người bạn Ling Wong của chúng ta sẽ không quay lại nữa. Lần trước khi ông ta ra về tay trắng, tôi biết đó sẽ là một cuộc trở về không vui vẻ gì. Rất buồn. Ông ta vốn là một người tử tế.

Cùng lúc đó, chiếc máy bay thứ hai xuất hiện trên bầu trời. Ông ta không nhận ra được nó đến từ đâu. Sau khi nó hạ cánh, ông ta chiếu ống nhòm vào những người đàn ông đang từ ca bin bước ra. Một vài người trong số đó cố giấu những khẩu súng máy mà họ mang theo.

– Người Palestin đã đến.

Một chiếc máy bay khác xuất hiện. Vẫn là mười hai ông ta nghĩ. Ngày mai khi bắt đầu, đây sẽ là cuộc đấu giá lớn nhất. Không thể để sơ suất nào xảy ra.

Ông ta quay lại bảo viên phụ tá.

– Chuẩn bị thư mật. MẬT – CHO CÁC THÀNH VIÊN – HUỶ NGAY SAU KHI ĐỌC. TIẾP TỤC GIÁM SÁT CHẶT CHẼ MỤC TIÊU. BÁO CÁO CÁC HOẠT ĐỘNG VÀ CHUẨN BỊ KHẢ NĂNG LOẠI TRỪ.

Thư Mục Truyện

TRUYỆN MỚI

TRUYỆN ĐỀ CỬ